Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 11: Không làm gì cũng bị trúng đạn?



Edit: ZiSau khi Liên Tí đồng ý, hắn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh,trong lòng đột nhiên tuôn ra cảm giác bất an, sao tự nhiên hắn có cảmgiác bị người ta tính toán nhỉ.

“Hình như ta thấy ngươi hơi quen quen?” Liên Tí tò mò hỏi.

“Thật sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng tin chắc chắn hắn đã nghequa sự tích của Quân Mộ Khuynh, nhưng tuyệt đối sẽ không biết Quân MộKhuynh là tóc đỏ mắt đỏ, nếu như biết cũng không sao, bọn họ có nói racũng không có gì quan trọng, chỉ là nàng muốn trải qua thêm mấy ngày yên tĩnh mà thôi.

“Đúng vậy.” Liên Tí thành thật gật gật đầu, vẻ mặt mờ mịt, hắn thật sự đã gặp qua người trước mặt sao?

“Liên Tí, lần trước ngươi cũng nói thế với Xích Quân công tử, cònchưa đủ ngốc sao? Ta cũng chưa gặp qua nàng, làm sao ngươi lại thấy quen được?” Quýnh Ngưu nheo mắt lại, thỏa mãn vì cái bụng được lấp đầy nhìnQuân Mộ Khuynh, lười biếng nói.

“Chắc ta nhìn nhầm thôi.” Liên Tí lập tức nằm dài trên mặt đất, ăn no rồi buồn ngủ, ngày hôm nay, quá tốt.

Thấy bọn họ đều đồng ý, Quân Mộ Khuynh cười cười đứng dậy, đi tớitrước mặt mấy người còn đang nghi hoặc: “Bọn họ đồng ý rồi, coi như làthù lao các ngươi dẫn đường ta tới lính đánh thuê công hội đi.” Cứ thếđi, để hai người này ở lại Huyết Nguyệt dong binh đoàn cũng không tệlắm.

“Tiểu Khuynh, ngươi vừa nói với bọn họ cái gì vậy?” Lạc Ưng Hùng cũng không khỏi hiếu kỳ, nói mấy câu liền thuyết phục được bọn họ gia nhập,là biện pháp gì, bọn họ có thể học hỏi được không?

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu: “Ta chỉ là biết bọn họ nghĩ gì nên lợidụng chỗ đó mà thôi, bọn họ muốn đi gặp Xích Quân, ta nói các ngươi quen Xích Quân, thế thôi.” Nàng cũng không gạt người, bọn họ thật sự nhậnthức Xích Quân mà.

“Xích Quân là ai a?” Nghiêm Thanh hỏi, bọn họ vừa mới từ ở trong núisâu ra, đã lâu rồi không có nghe chuyện bên ngoài, Xích Quân là người có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Chẳng lẽ là người còn lợi hại hơn cảDoãn Thí Sát? Hắn chưa từng thấy qua ai có thể lợi hại hơn Doãn Thí Sát.

“Tiểu Khuynh, như vậy là gạt người…” Lạc Ưng Hùng cũng không tức giận gì, dù gì tiểu Khuynh cũng là nghĩ cho bọn họ, nhưng gạt người sẽ cóngày bị vạch trần.

“Đâu có gạt người đâu, ta biết Xích Quân, bằng hữu của bằng hữu thìkhông phải cũng là bằng hữu sao?” Quân Mộ Khuynh cười sảng khoái nào,Xích Quân đang ở trước mặt các ngươi đó, tại các ngươi không biết đóthôi.

“Vậy Xích Quân là ai?” Lạc Anh Ninh cũng hỏi, trước đây chưa từngnghe qua, hiện tại bọn họ lại vừa mới đi ra khỏi núi sâu, cũng chưa cónghe qua.

“Vậy các ngươi biết Quân Mộ Khuynh không?” Quân Mộ Khuynh cẩn thận từng ly từng tí hỏi.

“Không phải là ngươi sao?” Tất cả mọi người đồng thanh, Quân Mộ Khuynh là ai, bọn họ đương nhiên biết nha.

“Vậy là được rồi, ta chẳng phải đã nói bằng hữu của ta cũng chính làbằng hữu của các ngươi rồi sao.” Bọn họ không biết chuyện về Quân MộKhuynh là tốt rồi, có điều không chắc là các lính đánh thuê khác đềukhông biết, nàng vào lính đánh thuê công hội có cần phải hóa trang mộtchút không nhỉ?

Bọn Nghiêm Thanh chính là một đám thật thà chân chất, nghe Quân MộKhuynh nói là bằng hữu thì là bằng hữu đi, cũng không nghĩ ngợi gì thêm: “Các ngươi cứ yên tâm, đã là bằng hữu tiểu Khuynh, là được rồi.” dongbình đoàn có thể thêm vào hai người là chuyện tốt, dù bọn họ không quađược sát hạch cũng có thể gia tăng sĩ khí cho đoàn.

Lạc Ưng Hùng chần chừ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, cóthêm người đương nhiên là tốt hơn, Huyết Nguyệt dong binh đoàn thật sựlà quá sa sút rồi, cần phải dựa vào quan hệ mới có người gia nhập vào.

Hỏa Liêm trừng Quân Mộ Khuynh, xem thường nhìn nàng: “Chủ nhân, ngươi cứ diễn đi, thân phận của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta pháthiện, ta thật mong chờ tới ngày thân phận của ngươi bị vạch trần, hêhê…”

Quân Mộ Khuynh cũng không có muốn gạt ai, có điều thân phận của XíchQuân, càng ít người biết càng tốt, một Hoa Thiên Nhiêu, một lão đầu, Hàn Ngạo Thần, mà hình như Phong lão sư cũng biết thì phải, có nhiều ngườibiết rồi, lại nói cho bọn họ biết nữa, vậy chuyện Quân Mộ Khuynh là Xích Quân không còn là bí mật nữa rồi.

“Ô! Một bàn ăn thế này, cô nương, kêu ngươi vào Long Vũ dong binhđoàn mà ngươi không chịu, vậy ngươi chính là người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn sao?” Thanh âm của Ngân Tử đột nhiên vang lên ở phía sau, mọi người bỗng nhiên nhìn lại.

Đã thấy Ngân Tử cùng với bọn thủ hạ đang đắc ý đi tới, nhìn bọn họ, còn không ngừng phun nước miếng phèo phèo.

“Chẳng lẽ ngồi cùng bàn ăn cơm thì là cùng một nhà? Công tử, vừa rồima thú tới, hình như ngươi là người đầu tiên chạy thì phải?” Quân MộKhuynh khoanh tay trước ngực, chân mày khẽ nhếch, người không biết xấuhổ nàng đã gặp qua, nhưng người mặt dày như Ngân Tử, nàng là lần đầutiên được thấy, lá gan đã không có lại còn tỏ vẻ, lúc nào cũng chỉ biếtgọi cha.

Lời của Quân Mộ Khuynh thành công biến bộ dáng đắc ý của Ngân Tửthành bộ dáng lấy lòng, hắn cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh: “Cô nương,ta chỉ là quay về gọi thêm người thôi, ngươi nhìn xem, hiện giờ dù có ma thú nào tới ta cũng không sợ.” Ngân Tử vỗ ngực nói lớn.

“Không sợ?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày.

“Không sợ.” Ngân Tử kiên định nói, nhưng nghĩ lại một màn vừa rồi, trong lòng vẫn còn chút bồn chồn.

Một thân ảnh màu tím chợt lóe lên, vững vàng đứng trên vai Quân MộKhuynh, nhìn Ngân Tử nhe răng trợn mắt, biểu tình dữ tợn kêu lên.

“A!” Ngân Tử hét lên một tiếng chói tai, lập tức lui về sau vài bước.

“Công tử, ngươi làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh nín cười, nhẹ giọng hỏi, ngay cả Chi Chi mà hắn cũng sợ, vậy mà không biết xấu hổ còn đứng ởđây.

“Ma thú! Ma thú tới!” Ngân Tử đem đầu lủi đi, không dám nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn không ngừng vung tay, vô cùng kinh hoảng.

Thủ hạ của Ngân Tử cũng nhao nhao lau mồ hôi trên trán, lập tức chạytới kêu lên: “Công tử, công tử, kia chỉ là một sủng vật, một sủng vậtthú mà thôi.” Như vậy mà cũng bị dọa, công tử còn dám nói hắn không sợgì, ở trước mặt mỹ nhân mà như thế, hắn không sợ bị mất mặt sao?

“A?” Ngân Tử lập tức đứng lên, nhìn Chi Chi trên vai Quân Mộ Khuynh,hung hăng đập đầu tên thủ hạ một cái: “Sao ngươi không nói sớm.” Hắnnghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cười cợt nhả xoay đầu nhìn Quân MộKhuynh.

“Cô nương, này…”

“Sủng vật của ta thích nhất là ăn thịt người, đặc biệt là những người tai to mặt lớn, bụng tròn bóng loáng, hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy loạithịt người mà nó thích thì sẽ lộ ra biểu tình như vậy, ngay cả ta cũngkhông thể ngăn được, công tử, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?” đốivới loại người như vậy, hoàn toàn không cần ngưng tụ đấu kỹ, nói hai bacâu đã có thể đem hắn dọa chạy rồi.

Thịt người! Ngân Tử sờ sờ cái bụng tròn của mình, rồi sờ sờ hai má phúng phính, tai to mặt lớn! Thích ăn nhất!

“Cô nương, ngươi đang đùa ta sao?” Ngân Tử ngượng ngùng cười nói,sủng vật thú sao có thể thích ăn thịt người, nhất định là gạt người.

Quân Mộ Khuynh hảo tâm chỉ chỉ hai mắt đang tỏa sáng của Chi Chi, Chi Chi rất phối hợp nhìn Ngân Tử kêu to: “Ngươi nghĩ ta nói đùa thật sao?” Chi Chi đương nhiên không thích ăn thịt người, có điều, nếu có ngườigiẫm lên thịt mà Chi Chi thích ăn, nó sẽ như thế.

Ngân Tử lau mồ hôi trên trán, cô nương này nói một chút cũng khôngsai, sủng vật này chỉ nhe răng trợn mắt với mỗi mình hắn, vẻ mặt nhưmuốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Ngân Tử cứ việc quanh năm đi làm nhiệm vụ, nhưng chỉ là đi theo màthôi, bản thân hắn luôn sống phóng túng, không có chuyện hư hỏng nào làhắn không làm, hơn nữa, hắn lại không một chút quan tâm đến chuyện bênngoài, mà hắn có quan tâm, chỉ sợ ngay cả ý nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đitiếp cận Quân Mộ Khuynh, tóc đỏ mắt đỏ, đây là ký hiệu tốt nhất để nhậnbiết Quân Mộ Khuynh, như vậy, bên cạnh nàng chính là thần thú, thần thúa, sủng vật thú ăn thịt người là giả, nhưng thần thú ăn thịt người làthật đó.

“Cô nương, này, này, ta ở lính đánh thuê công hội chờ ngươi, giờ tatrở về chuẩn bị tiệc rượu.” Nói xong, Ngân Tử xoay người chạy đi, mộtthân ục ịch hấp ta hấp tấp chạy, mấy lần thiếu chút nữa là ngã sấpxuống.

“Chi Chi!” Chi Chi ai oán nhìn bóng lưng Ngân Tử ly khai, trong conngươi còn mang theo một chút phẫn nộ, đồ ăn của nó mất rồi a.

“Tiểu Khuynh, người này ở đâu ra vậy?” Tất cả mọi người đều không dám tới gần Quân Mộ Khuynh, bọn họ không xác định được lời vừa rồi của nàng là thật hay giả, nhưng ma thú kia đúng là có bộ dáng muốn ăn thịtngười, nếu không Ngân Tử cũng sẽ không bị dọa chạy mất dép như thế.

Quân Mộ Khuynh trợn mắt liếc mấy người ở phía sau một cái: “Các ngươi sợ cái gì chư, Chi Chi không ăn thịt người, chỉ là nó đang đói bụng,vừa vặn tên kia lại giẫm lên thịt ma thú nó thích ăn.” Cho dù có muốn ăn cũng chỉ ăn ma hạch a.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng rằng tiểusủng vật này ăn thịt người thiệt chứ, nghĩ đến bộ dáng nghẹn khuất củaNgân Tử, tất cả mọi người đều thấy buồn cười, vẫn là tiểu Khuynh lợihại, nói hai ba câu liền dọa hắn đuổi đi, cái tên Ngân Tử luôn tự chomình là đúng kia cũng có ngày hôm nay, đáng đời.

Nghĩ đến thái độ của Quân Mộ Khuynh vừa rồi, mọi người cũng thấy toát mồ hôi, nàng nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm đi, nhưng cách làm việccòn phúc hắc hơn cả người trưởng thành, tên Ngân Tử kia chính là bị dọasợ chạy mất, bọn họ càng ngày càng phục Quân Mộ Khuynh.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Quân Mộ Khuynh nhìn mọi người, ăn no cũng ăn rồi, nghỉ ngơi cũng nghỉ rồi, cười nói.

Trong lòng mấy lính đánh thuê này càng thêm sùng kính Quân Mộ Khuynh, mỗi lần Ngân Tử tìm tới họ gây phiền phức đều ầm ĩ đỏ mặt tía tai, cókhi còn phải dùng tới nắm đấm, thế mà tiểu Khuynh chỉ nói hai ba câu đãcó thể đuổi được hắn đi, bọn họ không thể không phục được sao?

“Tiểu Khuynh, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sủng vật, kêu ra hết đi, để chúng ta còn biết đường mà phòng bị.” Lạc Anh Ninh vỗ vỗ ngực, lần nàocũng bị tiểu Khuynh làm cho giật mình, thì ra toàn là sủng vật thú a,mấy con sủng vật cũng thật là đáng yêu, nhất là tiểu hổ kia.

“Chỉ có chúng nó thôi.” Quân Mộ Khuynh chỉ Chi Chi, Hỏa Liêm, nhữngngười biết thân phận thật của nó sẽ không nghĩ tới nó là sủng vật đâu.

“Vậy thì đi thôi, có hai sủng vật thú này, đoạn đường tới chắc sẽkhông nhàm chán lắm đâu.” Lạc Anh Ninh tuy là lính đánh thuê, nhưngchung quy nàng cũng là nữ nhân, mà nữ nhân đối với những sủng vật thúbán manh thì sức chống cự luôn bằng không, hơn nữa còn là Chi Chi và Hỏa Liêm ở trong hình thái ‘sủng vật’, càng làm cho người ta yêu thíchkhông thôi.

Các dong binh thu thập xong hết tất cả, kêu hai tên đang ngủ say kia, đoàn người tiếp tục lên đường.

Cho đến khi Lạc Anh Ninh nói, Quân Mộ Khuynh mới biết, nơi này cáchlính đánh thuê công hội còn tới bốn năm ngày đường đi, đi qua rừng rậmmất ba ngày, sau đó còn phải đi qua một đoạn bình nguyên, rồi mới thấyđược Dong Binh trấn, cũng chính là lính đánh thuê công hội, cứ việc lính đánh thuê công hội ở đâu cũng có, nhưng Dong Binh trấn mới chính làtổng công đoàn.

Đi qua rừng rậm, mọi người cũng không gặp con ma thú nào, Hỏa Liêmthong thả đi bên cạnh Quân Mộ Khuynh, đau đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, hai ngày này nàng luôn lắc lư trước mặt nó, một câu sủng vật, hai câu sủngvật, có lúc nó thật muốn chửi ầm lên, hỏi nàng một chút, nó giống sủngvật ở chỗ nào.

Hai ngày trôi qua trong rừng rậm lại không gặp được ma thú nào, Huyết Nguyệt dong bình đoàn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nếu là lúc trước,bọn họ chỉ cần đi được vài tiếng là sẽ gặp một hai con mâ thú, nhưng là, hai ngày nay, bọn họ lại không gặp được một con nào, trước kia phải đimất ba ngày mới đi qua được rừng rậm, là vì còn phải đối phó với ma thú, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ mất hai ngày, còn nửa ngày nữa là có thể đitới bình nguyên rồi, chuyện này làm cho họ cảm thấy kỳ quái không thôi.

Kỳ quái nhất chính là, nguyên bản mái tóc đỏ của tiểu Khuynh độtnhiên biến thành màu đen, ai cũng không biết là vì sao, hỏi nàng, nàngcũng chỉ cười mà không nói, mỗi người đều có bí mật của mình, bọn họcũng không hỏi gì thêm, nhưng dù là vì gì, Quân Mộ Khuynh đã là bằng hữu của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, giữa bằng hữu với nhau hà tất phải để ý nhiều tới mấy chuyện nhỏ đó làm gì.

“Tiểu Khuynh, ta vẫn thích mái tóc đỏ của ngươi hơn.” Hiện tại nàngtóc đen, áo bào màu đen, làm cho nàng nhìn qua thì có vẻ thần bí, còn có con ngươi màu đỏ đậm nữa, chỉ cần nhìn qua đều cảm thấy nàng nhất địnhlà người có bối cảnh không nhỏ.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn quần áo: “Như vậy không tốt sao?” Nhưngmà nàng thấy như vầy cũng không tệ mà, nếu có biện pháp đem mắt biếnthành màu đỏ, nàng sẽ không một chút do dự.

Hoàn hảo là trước kia nàng có đọc qua một chút phương pháp nhuộm tócvà nguyên liệu, ở trên Thánh Thú sơn lại vô tình có được nguyên liệu,nàng liền đem tóc nhuộm thành màu đen, mấy canh giờ sau thì tóc khô cứng lại, còn có nhiều nếp nhăn, còn có mùi hơi kỳ kỳ nữa, có điều sau nàyrửa sạch thì không còn nữa.

“Thì cũng được…”

“Ơ kìa! Anh Ninh, ta xem bộ dáng này của tiểu Khuynh cũng không saimà.” Nghiêm Thanh lập tức đi lên phía trước nói, rõ ràng bộ dáng nàycũng rất tốt nha, Anh Ninh còn soi mói, thật không biết nữ nhân nghĩ cái gì nữa? Chỉ là mặc một bộ quần áo thôi mà, có gì đâu chứ? Chẳng qua yphục và tóc đỏ của nàng biến thành màu đen mà thôi.

Lạc Anh Ninh trợn mắt liếc Nghiêm Thanh một cái, một đại nam nhân xen vào làm cái gì chứ, đây là chuyện của nữ nhân mà.

“Các ngươi cẩn thận một chút, nơi này là nơi ma lang thú (sói ma thú) thường xuyên lui tới.” Lạc Ưng Hùng trầm giọng nói, dọc đường dù bọn họ không gặp ma thú gì nhưng chỗ này là chỗ mà bọn sói kia thường xuyênlui tới, tới gần bình nguyên bên cạnh rừng rậm, chỗ này không có ngườithường nào dám lui tới cả.

“Sói?” đối với Quân Mộ Khuynh mà nói, sói chính là chữ không thể nào quen thuộc hơn.

“Tiểu Khuynh, ngươi đừng sợ, có chúng ta ở đây, chúng ta sẽ bảo vệngươi.” Lạc Anh Ninh tưởng Quân Mộ Khuynh sợ, liền trấn an nàng, nghĩtới lần đầu tiên nàng nhận nhiệm vụ, nàng cũng rất sợ ma thú.

Quân Mộ Khuynh cười mà không nói, sợ? Nàng thế nhưng là từ Thánh Thúsơn trực tiếp xuyên qua đây, trên đường gặp ma thú, không cần nói cũngcó thể đoán được là nhiều bao nhiêu, hơn nữa, sói, chính là động vật mànàng quen thuộc nhất.

“Ngươi tự lo cho mình trước đi.” Lạc Ưng Hùng nói với Lạc Anh Ninh,liếc nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, người có thể đi ra từ trong Thánh Thúsơn sao có thể đơn giản được chứ, tám cấp huyễn kỹ sư? Chắc hẳn khôngchỉ như vậy.

Lạc Anh Ninh quay đầu nhìn đại ca ở phía sau kêu lên: “Đại ca!” Nàng giờ không có sợ ma thú nữa đâu nha.

“Các ngươi cẩn thận.” thanh âm lạnh lùng truyền đến, lúc này, Quân Mộ Khuynh cứ như đã biến thành một người khác, ánh mắt của nàng lạnh băng, mái tóc màu đen bay bay trong gió.

Mấy người đứng phía sau nàng cũng cảm giác được khí tức băng lãnhnày, đều không khỏi rùng mình một cái, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, cứ việc lúc này nàng mặc đồ đen, tóc đen nhưng bọn họ đều có thể thấy được thân ảnh màu đỏ rực, đứng ngạo nghễ trong gió, bộ dáng băng lãnh làmcho người ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Tiểu Khuynh…” Lạc Anh Ninh hình như nhớ ra được điều gì đó, lần đầu tiên gặp mặt, tiểu Khuynh chính là bộ dáng này.

“Ta không sao, tự các ngươi cẩn thận.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Liêm bên cạnh, ma thú này không sợ Hỏa Liêm?

“Chuẩn bị chiến đấu.” Lạc Ưng Hùng trầm giọng nói, trong lòng khôngkhỏi kinh ngạc vì Quân Mộ Khuynh đột nhiên chuyển biến, hắn đã đoán được người trước mắt không hề đơn giản, nàng đột nhiên nghiêm túc, làm hắnvô cùng kinh ngạc.

Mấy lính đánh thuê ở phía sau cũng nhao nhao lấy ra vũ khí của mình,đem sự kinh ngạc quăng ra sau đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, đất dướichân có chút rung chuyển, không cần Quân Mộ Khuynh nhắc thêm, bọn họcũng biết có ma thú đột kích, hơn nữa, khoảng cách càng lúc càng gần.

Dựa vào, thực sự nói cái gì là đến cái đó a, vừa nhắc tới bầy sói,hiện tại liền tới, tất cả mọi người đều cảm thấy căm giận, sắp tới cửanhà rồi mà còn phải đánh nhau với ma thú một trận.

“Là ma sói, mọi người cẩn thận.” Lạc Ưng Hùng lớn tiếng kêu lên, động tác chi huy vô cùng thành thạo, hiển nhiên chuyện này không phải là lần đầu tiên.

“Rõ!” Các dong binh mạnh mẽ đáp lại, đem tiếng động ma thú truyền đến từ xa đè ép đi.

Mấy chục ma sói hướng phía bọn họ mà chồm đnế, các dong binh kiênđịnh nhìn về phía trước, tình huống như vậy, bọn họ đã gặp qua cả trămlần, có nhiều ma thú hơn nữa, bọn họ cũng có thể bình tĩnh mà đối phó,Lạc Anh Ninh lúc này cũng không còn vẻ biếng nhác cười đùa nữa mà lànghiêm túc đối mặt với mấy ma thú đang chạy đến.

Nghe các dong binh trăm miệng một lời, thanh âm đoàn kết, nhiệt huyết trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng sôi trào, bàn tay chắp ở sau lưng cũngkhẽ nắm lại, mắt sáng rực chăm chú nhìn ma sói đang đến gần.

“Toàn bộ đều là mười hai cấp đỉnh huyễn thú.” Lạc Anh Ninh sốt ruộtnói, mấy chục con mười hai cấp đỉnh huyễn thú, bọn họ chỉ có mười mấyngười, nhất định sẽ phải trải qua một cuộc ác chiến.

“Mặc kệ là cái gì tới, lên!” Lạc Ưng Hùng rống lên, xung phong dẫn đàu. Ma thú đột kích, còn có chuyện gì tốt à?

“Lên!”

“Lên!” Các dong binh nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, liềulĩnh hướng tới mấy chục con mười hai cấp đỉnh huyễn thú ma sói phóngtới.

Quân Mộ Khuynh vừa định đuổi theo bước tiến của bọn họ, cánh tay liền bị một người kéo lại, nàng quay lại nhìn liền thấy Nghiêm Thanh đangnghiêm túc nhìn mình: “Tiểu Khuynh, ngươi mới chỉ là tám cấp huyễn kỹsư, không phải là đối thủ của mười hai cấp đỉnh huyễn thú, ngươi ở đâyđi.” Nói xong, Nghiêm Thanh cũng không quay đầu mà trực tiếp xông lên.

Quân Mộ Khuynh há hốc mồm nhìn bóng lưng Nghiêm Thanh xông lên, nàng bị ghét bỏ a.

Hỏa Liêm thiếu chút nữa là trượt chân, liếc Nghiêm Thanh một cái, hắn biết cái gì gọi là nguy hiểm sao? Chủ nhân chính là nguy hiểm nhất, chỉ là mười hai cấp đỉnh huyễn thú mà thôi, có bản thần thú nó ở đây, chủnhân sao có thể gặp nguy hiểm.

Quýnh Ngưu rống lên một tiếng, mặc dù hắn là lần đầu tiên gặp đượcnhiều ma thú đến vậy, nhưng cũng không một chút do dự mà xông lên, hiệntại bọn họ đã là lính đánh thuê, nếu như vẫn trốn tránh như lúc trước,thì đâu được xem là lính đánh thuê nữa.

“Đồ trâu ngốc.” Liên Tí sốt ruột kêu lên, hắn thế nào ngốc như vậy,đợi lát nữa rồi xông lên không được sao? Hiện tại nguy hiểm đến thế.

Quân Mộ Khuynh đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn Liên Tí, lạnh giọng nói:“Bởi vì hắn biết, thân là lính đánh thuê, không thể do dự.” ở chung mộtđoạn thời gian, nàng lại cảm thấy, có lúc Quýnh Ngưu còn thông minh hơnLiên Tí.

“Ta… ta đương nhiên là biết, ta là đấu kỹ sư, không thể đánh gần.”Liên Tí đỏ mặt nói, vừa rồi hắn thật là quên mất mình là lính đánh thuê, dù không phải chính thức nhưng cũng không thể mất thể diện được a.

Đỏ đậm con mắt nhìn mọi người đang mê muội đối kháng với ma thú, bọn ma sói này sao lại không sợ uy áp của thần thú nhỉ.

‘Ngao!’ Hỏa Liêm thấp giọng kêu gào, trong lòng cũng vô cùng khóhiểu, trước giờ huyễn thú vẫn luôn cảm giác được uy áp của nó là liềnnhao nhao chạy trốn, hôm này thế nào lại không sợ chết nhào ra? Chẳng lẽ mấy ngày nó thu lại uy áp nên bọn ma thú này không sợ mình nữa?

“Chi Chi, Chi Chi” Chi Chi nhảy nhảy trên đầu Hỏa Liêm, nhìn bộ dáng của nó, hẳn là đang cười nhạo Hỏa Liêm đi.

Mọi người vọt tới trước mặt ma thú, đang định xuất thủ thì đột nhiênbọn ma thú kia cứ như là không nhìn thấy họ, bỗng nhiên hướng về phíaQuân Mộ Khuynh chạy tới, trong mắt còn mang theo một chút kinh hoảng.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn Hỏa Liêm, như đang hỏi: “Ngươi làm gì?”

Hỏa Liêm vô tội lắc đầu, nó cái gì cũng không làm a, mấy ma thú này đột nhiên lao tới, nó không biết, nó vô tội.

Đoàn người Lạc Ưng Hùng thấy ma thú không ra tay với bọn cũng thởphào nhẹ nhõm, đi rồi là tốt, mười mấy người bọn họ, đâu phải là đối thủ của mấy chục con ma thú, khi bọn hắn nhìn tới hướng ma thú chạy sang,sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đó là chỗ tiểu Khuynh đang đứng a.

“Tiểu Khuynh, mau tránh ra.” Lạc Anh Ninh lớn tiếng kêu lên, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ma thú vẫn ào ào hướng về phía Quân Mộ Khuynh mà phóng tới, chúng nórống giận, hoang mang kêu to, cứ như hàng vạn con ngựa đang phóng tới,bên người Quân Mộ Khuynh có thần thú mà cũng như không, Hỏa Liêm cũngmột trận mất trật tự, không hiểu vì sao bọn ma thú này lại không sợmình, điều này không có đạo lý a, bọn chúng phải sợ mình mới đúng a.

“Hỏa lá chắn!” hoa văn quen thuộc ở lòng bàn chân được triển khai,ngân kiếm sáng sủa xẹt qua, ba cái hành tinh bao quanh ngân kiếm, támviên ngũ giác màu đỏ óng ánh chói mắt.

Tấm chắn đỏ rực vung lên, đem Quân Mộ Khuynh và Liên Tí che ở phíasau, Liên Tí đã bị dọa đến mức run rẩy cả người, hoàn toàn quên mất bảnthân cũng có thể ngưng tụ đấu kỹ phòng ngự.

Vốn mọi người còn đang lo lắng lập tức kinh ngạc, tám cấp kỹ linh sư, bọn họ không có nhìn lầm đi? Bọn họ vẫn luôn nghĩ Quân Mộ Khuynh là tám cấp huyễn kỹ sư, nhưng mà… tám cấp kỹ linh sư! Là kỹ linh sư a, ai cóthể nói cho bọn hắn là bọn hắn bị hoa mắt rồi không, hay là do ma thúnhiều quá nên bọn họ nhìn lầm rồi, tám cấp kỹ linh sư a!

Chỗ các dong binh đứng và chỗ các ma thú xông tới hoàn toàn khác nhau một trời một vực, một bên thì yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếnghít thở, một bên thì ồn ào kinh hoảng.

Ma sói vội vội vàng vàng chạy đi dường như không có nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, chúng chỉ biết hướng về phía trước mà chạy, nói là chạy, nhưngbộ dáng kia giống như là đang trốn thì đúng hơn, cũng không thèm quantâm nhân loại đang dùng tới đấu kỹ phòng ngự, tiếp tục chạy về phíatrước.

Hỏa Liêm kinh ngạc đến rớt cả cằm, bọn ma sói này rốt cuộc là bị gì,sao có thể không nhìn nó, kim hổ Hỏa Liêm nó hiện giờ tốt xấu gì cũng là hai cấp thần thú, chúng nó đây là cái thái độ gì.

‘Ngao!’ Hỏa Liêm bất mãn rống lên, đám ma sói đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Quân Mộ Khuynh.

‘Ngao!’ Nó lại rống thêm lần nữa, đám ma sói định thần lại nhìn nhìn, nhanh chóng chạy đi, so với vừa này còn muốn hoảng hơn, nhanh hơn.

Dựa vào! Quá không nể mặt! Nó chỉ muốn hỏi là bọn nó bị sao, ai biết chúng nó thấy mình lại chạy nhanh hơn nữa là thế nào.

Hỏa Liêm nổi điên rồi, lắc mình một cái lập tức chắn trước mặt masói, lớn tiếng rống, căm tức nhìn mấy chục con ma thú đang chạy trốn,còn không quên phun ra một ngọn lửa uy hiếp.

Đám ma sói lập tức thắng gấp, kinh hoảng nhìn phía trước, rồi lạiquay đầu nhìn về phía sau, bộ dáng khóc không ra nước mắt, đây cũng quáxui đi, đi chạy nạn cũng gặp phải thần thú, số gì đâu mà xui.

Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn Hỏa Liêm, thấy chúng nó thấp giọng nóinói gì đó, ma sói lại chỉ chỉ về phía sau, rồi lại chỉ chỉ về phíatrước, trong lòng càng thêm nghi ngờ, ma thú cũng có ngôn ngữ chung sao? (Zi: thực chất, tất cả ma thú cũng như loài người, đều có một ngôn ngữchung, có điều, bạn nhỏ Chi Chi, kiểu như người ngoài hành tinh, nóitiếng nước ngoài nên không ai hiểu, ha ha.)

Hỏa Liêm nghe xong lời của ma sói, trên mặt thoáng qua một tia kinhngạc, nó nhìn về phía xa xa, rồi vội vã đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, kéo kéo ống tay áo của nàng.

Quân Mộ Khuynh kiên trì ngồi xổm người xuống, Hỏa Liêm lập tức đếnbên tai nàng: “Chủ nhân, không xong, phía trước có ma thú tấn chức, màcon ma thú đó lại chạy loạn lên, thành ra thiên phạt càng lúc càng dày,hình như là muốn hướng tới chỗ chúng ta chạy tới.” con mẹ nó, tấn chứcthì tấn chức, trốn cái lông. Không biết làm thế thì thiên phạt sẽ càngnhiều và lớn hơn sao?

Quân Mộ Khuynh hiểu rõ gật gật đầu: “Để bọn chúng đi đi!” thảo nàođám ma thú này điên cuồng đến thế, ngay cả uy áp của thần thú cũng không sợ, thì ra là có ma thú tấn chức, mà lại chạy trốn thiên phạt lung tung nên làm liên lụy chúng nó, chúng nó cũng chỉ là mười hai cấp đỉnh huyễn thú mà thôi, ai biết thiên phạt có lỡ bổ chúng nó một lần luôn không.

Hỏa Liêm gật gật đầu, chạy tới trước mặt đám ma sói, trông như lãođại, nói thầm thì vài câu với ma thú dẫn đầu, chỉ thấy con ma sói kiacảm kích khom người chào Hỏa Liêm một cái, rồi nhanh chân chạy, mấy conma thú phía sau cũng lập tức chạy theo.

Đoàn người dong binh kia sửng sốt, ai có thể nói cho bọn hắn biết đây là chuyện gì không? Vì sao sủng vật của tiểu Khuynh có thể nói chuyệnvới ma thú? Phải biết là sủng vật thú và ma sói hoang dã căn bản khôngcùng một cấp bậc, nhưng ma thú của tiểu Khuynh lại giống như lãnh đạo,bảo chúng nó đứng lại thì chúng nó đứng, bảo chúng nó đi thì chúng nóliền đi, quá trâu bức.

“Tiểu Khuynh, ngươi thật lợi hại, Hỏa Liêm cũng thật lợi hại.” Lạc Anh Ninh kinh hô.

Lạc Ưng Hùng không còn tâm trạng để ý tới Hỏa Liêm có lợi hại haykhông, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh hỏi: “Tiểu Khuynh, đã xảy rachuyện gì?” Nàng quả thực không đơn giản, tám cấp kỹ linh sư, thiên phúnhư vậy, ngũ đại gia tộc chỉ sợ đều phải đỏ mắt, nhao nhao muốn mượn hơi nàng vào gia tộc của mình, còn ma thú bên người nàng nữa, chắc chắnkhông phải là sủng vật bình thường.

“Phía trước có ma thú tấn chức.” Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn bầutrời cách đó không xa, quả nhiên có một đám mây đen cuồn cuộn mà nàngkhông thể quen thuộc hơn được nữa, mây đen càng lúc càng dầy, tức làthiên phạt nhất định càng lúc càng nặng, đây không phải là tìm chết sao? Cứ đứng im một chỗ cho nó đánh một cái là được rồi, nếu thiên địa quyluật mà nổi nóng, hậu quả chắc sẽ không bình thường.

“Ma thú tấn chức?” trời ạ, sẽ không trùng hợp đến thế đi?

“Ma thú tấn chức, đây là chuyện gì a?” mấy lính đánh thuê đều vâylại, nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ nàng có thể nghe hiểu sủng vật thúcủa mình nói gì sao?

“Ta cũng không biết rõ lắm, là chúng nó nói, ách… còn có, sau này các ngươi gọi nó là Hỏa Liêm là được.” Quân Mộ Khuynh vốn không định nói,nhưng nhìn bộ dáng ai oán của Hỏa Liêm, nàng cũng không muốn đường đường một thần thú kim hổ lại dùng đôi mắt đẫm lệ bán manh nhìn nàng.

“Hỏa Liêm thạt là lợi hại!” Lạc Anh Ninh không một chút keo kiệt khen lấy khen để, Hỏa Liêm vừa nghe lập tức không còn bất mãn, trong lòngcòn có chúc lâng lâng.

“Đây là chuyện nó phải làm.” Quân Mộ Khuynh mặt không đổi sắc nói,được khen hai câu liền phê, nàng đây là nuôi cái gì ma thú vậy khôngbiết.

“Chúng ta không phải là nên tránh tia chớp sao?” Một lính đánh thuêtrong đó khẩn trương hỏi, đấu kỹ sư so với bọn hắn lúc tấn chức còn nguy hiểm hơn nhiều, bọn họ chỉ là huyết mạch nghịch chuyển mà thôi, đấu kỹsư lại phải chịu đựng tia chớp khắp bầu trời, không cẩn thận có thể chết bất cứ lúc nào.

Lạc Ưng Hùng gật gật đầu, không sai, nên tránh, bọn họ ở đây chưa cóai trải qua thiên phạt bao giờ, nhưng cũng biết sự lợi hại của thiênphạt, ở đây lát nữa, không chết trên tay ma thú mà lại chết do bị thiênphạt đánh, cũng quá không đáng đi.

Không một ai chất vấn lời nói của Quân Mộ Khuynh, bọn họ hoàn toàntin tưởng lời của nàng, đây là sự tín nhiệm cơ bản giữa bằng hữu vớinhau, Quân Mộ Khuynh nhìn đám người kia, trong lòng vô cùng ấm áp.

“Thiên phạt là không thể tránh.” Quân Mộ Khuynh thì thào nói, thiênđịa quy luật muốn phách ngươi, dù ngươi có không liên quan, nó cũng sẽphách, nếu không thì mấy lần trước, Hỏa Liêm tấn chức liên quan gì tớinàng chứ, thế mà nàng cũng bị phách, thật sự là đáng ghét.

“Nghĩa là sao?” tất cả mọi người khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ biết về thiên địa quy luật, nhưng cũng không biết nhiều lắm.

Quân Mộ Khuynh cười nói: “Thiên địa quy luật cũng có linh tính, nếukhông thì mỗi đấu kỹ sư, triệu hoán sư, ma thú lúc tấn chức mới tới, còn những lúc khác thì không thấy xuất hiện, các ngươi cứ yên tâm, đứng ởđây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Nàng mới là người cần phải tránh a, lần này nàng mới không muốn nằm không cũng trúng đạn.

Lạc Ưng Hùng gật gật đầu, không sai, thiên địa quy luật đúng là cólinh tính: “Vậy chúng ta trước ngồi đây nghỉ một lát, đợi sau khi ma thú kia tấn chức xong thì đi qua.” Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, ởtrước có thiên địa quy luật cản trở, bọn họ cũng không thể đi được.

“Được.” các dong binh trăm miệng một lời đáp, trong lòng càng lúccàng sùng bái Quân Mộ Khuynh, không có Quân Mộ Khuynh, hôm nay bọn họ sẽ không biết được nhiều chuyện như vậy.

Quân Mộ Khuynh cười nhìn mây đen cách đó không xa, ma thú tấn chức,không biết là ma thú gì, nàng còn chưa quên lời hứa cấp cho Doãn đại camột thần thú, hắn khẳng định nghĩ mình chỉ nói chơi mà thôi, nàng đã hứa cái gì, nhất định sẽ làm cho được.

“Ta có chút chuyện, đi trước.” Quân Mộ Khuynh đột nhiên mở miệng,trong mắt thoáng qua một chút luyến tiếc, mấy ngày nay ở chung, nàngphát hiện những người này rất tốt, có điều, thiên hạ không có bữa tiệcnào là không tàn, sớm muộn cũng phải tách ra.

“Tiểu Khuynh.” Lạc Anh Ninh khẩn trưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng muốn đi sao?

“Yên tâm, ta sẽ tới lính đánh thuê công hôi, có điều trước khi tớilính đánh thuê công hội, ta còn có chút việc phải giải quyết cho xong.”Dù sao nàng cũng sẽ tới lính đánh thuê công hội, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại họ.

“Được, hai tháng nữa là tới thi đấu xếp hạng dong binh đoàn, đến lúcđó ngươi nhất định phải tới xem đó.” Lạc Anh Ninh rất luyến tiếc Quân Mộ Khuynh, mấy năm nay, chỉ có mình nàng là nữ trong một đám nam nhân cùng sinh hoạt chung một chỗ, không dễ gì có một nữ bằng hữu để tâm sự, thếmà giờ người đã phải đi rồi.

“Được.” Quân Mộ Khuynh sảng khoái đáp ứng.

Đấu xếp hạng dong binh đoàn, chính là chuyện đại sự của lính đánhthuê công hội, không nằm trong thập đại dong binh đoàn, như vậy sẽ phảigiải tán, từ giờ tới lúc đó, vẫn đủ để phát triển.

“Được.”

“Tiểu Khuynh, chúng ta sẽ nghênh tiếp ngươi như đã nói, khi nào tới,nhớ nói trước bọn ta một tiếng.” Lạc Ưng Hùng sang sảng nói, trên ngườiQuân Mộ Khuynh có quá nhiều bí mật, hắn cũng không hỏi, đôi khi, có mộtsố chuyện không cần biết vẫn tốt hơn.

Quân Mộ Khuynh cười mà không nói, xoay người đi về phía trước, HỏaLiêm theo ngay bên cạnh, nó đột nhiên có chút luyến tiếc rồi, phải làmsao đây, mấy nhân loại này rất tốt, chủ nhân sao không đi cùng bọn họ,dù gì cũng đều là tới lính đánh thuê công hội chẳng phải sao.

“Chủ nhân.” Sau khi đi khỏi tầm mắt đoàn người Huyết Nguyệt dong binh đoàn, Hỏa Liêm mới mở miệng, vẻ mặt nghẹn khuất.

“Có phải ngươi muốn hỏi vì sao ta lại đi trước, ngươi còn muốn ở đóđể nghe người khác tâng bốc à? Có phải là nghe rất êm tai hay không?”khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ cong cong, nàng nghiêng mặt nhìn Hỏa Liêmmột cái.

“Ách… đúng thật là dễ nghe, có điều chủ nhân, ta không phải là vì ta…”

“Ta biết, có điều chuyện chúng ta chuẩn bị làm, không thích hợp đểngười khác biết.” Quân Mộ Khuynh nhìn mây đen càng lúc càng tới gần, nụcười trên mặt cũng dần tăng lên, cái con ma thú ngốc kia đúng là chạyloạn khắp nơi thật, nó không biết như vậy chỉ làm thiên phạt tức hơn,đến lúc đó tia chớp càng lợi hại hơn sao?

“Chuyện gì?” trong lòng Hỏa Liêm có dự cảm không tốt, chủ nhân khôngphải là muốn đi nhìn con ma thú kia chứ? Quá nguy hiểm, tuyệt đối khôngđược, không được.

“Chủ nhân, ngươi không sợ lại bị bổ trúng sao?” nó vẫn còn nhớ, chủnhân cứ như là có thù oán gì với thiên địa quy luật, mỗi lần có ngườitấn chức mà có nàng đứng một bên, thể nào nàng cũng bị bắn trúng, lầnnày nàng còn chủ động đưa tới cửa sao? Quá nguy hiểm.

“Ta đã đáp ứng một người, cho hắn một cái thần thú, hay ngươi muốn ta đem ngươi đưa cho hắn?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, Doãn đại ca muốn phong nguyên tố, không phải là hỏa nguyên tố a.

“Đừng, chủ nhân, chúng ta mau qua kia xem đi.” Rời khỏi chủ nhân, chê cười, nó mới không cần. Có điều thần thú làm gì dễ tìm đến thế, mặc dùthần thú ở đại lục này khá nhiều, nhưng chúng đều không thích đi gặpngười, đều ở những chỗ hẻo lánh bí mật, lần trước nếu như không phải chủ nhân đi qua Lung Linh sơn nó sao có thể gặp được chủ nhân, còn QuânTâm, nếu không phải hắn không đi vào chỗ sâu trong Thánh Thú sơn, hắncũng không thể gặp được bạch điểu kia.

“Chi Chi.” Chi Chi thì thào lên, nó cúi đầu, vừa nhìn cũng biết hiện tâm tình nó không được tốt lắm.

“Ngươi muốn ăn thì đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn đủ.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, Chi Chi đã mấy ngày không được ăn ma hạch rồi, hệ tiêu hóa của nó cũng thật tốt a, mỗi lần ăn cũng gần hai mươi viên ma hạch mới no,mà ăn được vài ngày là đói liền, nếu người bình thường đúng là không thể nào nuôi nổi, không biết là chủng loại gì? Kỳ quái.

“Chi Chi!” Chi Chi nghe thấy được ăn, lập tức ngẩng đầu, sau đó chỉ chỉ vào cổ Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng.

“Chủ nhân, nó có ý gì?” Vẻ mặt này mới nha, lần đầu tiên thấy.

“Không biết.” Cái này đoán không ra.

“Chủ nhân, nó rốt cuộc là chủng loại gì? Ngươi mang nó vể, ít nhấtngươi cũng biết là cái gì chứ?” Hỏa Liêm bất đắc dĩ hỏi, mỗi ngày đềuChi Chi hai chữ, không biết nói cái gì, đoán không ra.

Quân Mộ Khuynh nhìn Hỏa Liêm: “Đi thôi.” Nếu nàng biết được nó là chủng loại gì thì đã tốt, nàng đâu phải ma thú đâu.

“Vâng.” Hỏa Liêm nhanh chóng theo sau.

Mây đen trên khắp bầu trời cuồn cuộn nổi lên, Quân Mộ Khuynh núptrong bóng tối, một con báo thổ nguyên tố đang chạy tới chạy lui ở xungquanh, muốn cách xa phạm vi của thiên phạt, nhưng nó đi tới đâu cũng gặp trúng thiên phạt, muốn tránh cũng không thể tránh được.

“Chủ nhân, đây là huyễn thú tấn chức, không phải linh thú.” Hỏa Liêmnhỏ giọng nói, nhìn con báo đang nhảy tới nhảy lui kia, không biết nóigì hơn.

“Vậy nó chạy làm chi?” chỉ là tấn chức linh thú mà thôi, cũng có phải chuyện gì lớn đâu, cố sống cố chết chạy làm gì chứ, làm mây đen trêntrời càng lúc càng dày, nhìn còn tưởng là tấn chức thần thú.

“Con báo tự hào nhất chính là tốc độ của nó, nó tự cho là có thểtránh được thiên địa quy luật, nhưng làm gì có ai có thể tránh đượcthiên địa quy luật, si tâm vọng tưởng.” Hỏa Liêm châm chọc nói, báo làloại động vật chạy nhanh nhất, nhưng chúng lại tự cho là đúng, rằng cóthể tránh được thiên địa quy luật, nhưng thiên địa quy luật là cái gìchứ, ngay cả thần thú, thánh thú còn không tránh được, nói chi là huyễnthú.

“Cứ như vậy?” Này cũng quá tự phụ đi.

“Đúng.” Hỏa Liêm nghiêm túc gật gật đầu, cứ như nói, chủ nhân, ngươinghĩ ta nói đùa sao? Đây là sự thật a, báo chính là như vậy.

“Ta không cần linh thú, hơn nữa, ta chỉ muốn phong nguyên tố, khôngphải thổ nguyên tố, đi thôi.” Quân Mộ Khuynh phủi phủi bụi trên người,đứng dậy rời đi, nếu như là ma thú phong nguyên tố tấn chức thì khôngcòn gì tốt hơn, dù là linh thú cũng được, nhưng thổ nguyên tố thì… thôivậy.

Hỏa Liêm nhanh chóng chạy đi theo sau Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân,ngươi muốn ma thú phong nguyên tố sao không tìm ở trên Thánh Thú sơn?Chỗ đó ma thú còn nhiều hơn ở đây nhiều.” Triệu hoán sư trên Thánh Thúsơn khế ước toàn là huyễn thú, những vẫn có rất nhiều linh thú, có nó ởđây, ma thú nguyên tố gì mà tìm không được chứ.

“Làm sao ta biết là sẽ đi tới lính đánh thuê công hội.” Đi qua ThánhThú sơn, đi qua một bình nguyên nữa là tới lính đánh thuê công hội, mấyđiều này, nàng hoàn toàn không biết a.

“Chủ nhân, hình như có một cỗ lực lượng cường đại đang hướng về phíachúng ta.” Hỏa Liêm quay đầu nói, thì liền thấy con báo ngu ngốc kiađang chạy về hướng bọn họ, Hỏa Liêm đương nhiên là không cho phép nóchạy qua đây, lập tức biến về phóng uy áp thần thú ra, nhưng không cònkịp nữa rồi.

Đất báo nhìn thấy kim hổ ở đối diện, một trận thần thú uy áp đập vàomặt, nó vội vàng thắng gấp lại, nhưng không còn kịp nữa rồi, kiểu gìcũng sẽ đụng vào thần thú đại nhân trước mặt.

“Chủ nhân, cẩn thận.” Hỏa Liêm vội vã đẩy Quân Mộ Khuynh ở bên cạnhra, nhưng vừa mới đụng vào Quân Mộ Khuynh, nó đã cảm thấy đất trời quaychuyển, đất báo dừng lại, thiên địa quy luật lập tức quy tụ lại một chỗtrên bầu trời, mây đen cuồn cuộn nổi lên, Hỏa Liêm bị đất báo đề lênngười, nó sợ đất báo sẽ lao vào Quân Mộ Khuynh, hoàn toàn quên mất, mộtchưởng của nó cũng có thể làm cho đất báo bay đi, hiện tại nó cũng không bị thê thảm như vậy

“Dựa vào! Con mẹ nó, ngươi dám đụng lão tử.” Hỏa Liêm rống lớn, chậm rãi bò dậy.

RĂNG RẮC! Một tia chớp hạ xuống, rồi lại một tia nữa, hai tia chớp liên tiếp nhau hạ xuống.

Hỏa Liêm chóng mặt còn chưa kịp đứng vững, chưa kịp nhìn Quân MộKhuynh có làm sao không, đầu đột nhiên đau nhói, nó lại một lần nữa ngãnhào xuống đất, lúc ngã xuống, trong lòng không khỏi rủa thầm một câu‘bà mẹ nó, đứng không cũng trúng đạn’. Chủ nhân a, rốt cuộc ta cũng hiểu được cảm giác của ngươi.

Bộ lông cháy đen làm cho Hỏa Liêm vô cùng nhếch nhác, nó nghiêng ngảchóng mặt đứng trên mặt đất, nó nghĩ chắc là hết rồi, huyễn thú tấnchức, nhiều lắm cũng chỉ có một tia chớp mà thôi, nó có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nhưng vào lúc này, trên trời lại truyền đến một tiếngvang kịch liệt, lập tức làm cho lòng Hỏa Liêm lạnh đi một nửa.