Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 146



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 146:

 

Anh thế mà lại đánh cô… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương thoáng cái liền đỏ bừng, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút nóng lên, run run chỉ: “Lục… Mạc tiên sinh, anh… anh không biết xấu hổ.”

 

Mạc Tuân nhích gần về phía cô, ngửi mùi hương sữa tắm ngọt ngào trên người cô, giọng nói khàn khàn từ tính vang lên: “Mạc phu nhân, em có muốn anh tìm giúp em một luật sư để nói với họ rằng anh đã đánh mông em không.”

 

Lê Hương giơ chân lên đá anh một cái.

 

Mạc Tuân duỗi tay kéo khăn che mặt của cô xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú tinh xảo, sau đó cúi đầu đặt môi lên.

 

Lê Hương run sợ vội lấy hai tay che kín miệng mình lại.

 

Mạc Tuân bèn ngừng một chút, sau đó môi mỏng liền hôn thẳng lên mu bàn tay của cô.

 

Cô gái ngốc nghếch không nghĩ tới anh sẽ hôn lên tay mình, đôi mắt kiều diễm trợn trừng mở to, bộ dáng thanh thuần này khiến đàn ông khó mà chống cự lại được.

 

chapter content



 

Mạc Tuân nhìn cô, thu hết vẻ đẹp tuyệt sắc dưới hai bàn tay kia vào mát: “Em còn dám nhắc tới Diệp Linh, có tin anh ôm em lên xe anh ngay bây giờ không?”

 

Tinl Lê Hương nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

“Bà nội bảo anh hỏi em xem có cần hỗ trợ gì không?”

 

Bà nội nhất định đã biết tới chuyện viện nghiên cứu Xu Mật, đôi mắt Lê Hương khẽ sáng lên nhìn anh: “Không cần đâu, cảm ơn bà nội.”

 

Mạc Tuân cũng biết cô có biện pháp riêng của mình, trên người tiểu hồ ly này cất giấu không ít bí mật, anh yêu thương duỗi ngón tay ra nhéo lên má cô:

 

“Nếu cần hỗ trợ gì thì cứ nói một tiếng.”

 

Từ lúc anh thích cô tới giờ vẫn luôn véo má cô, Lê Hương cảm thấy là anh không tôn trọng người khác: “Em đâu dám nhờ anh hỗ trợ, đến lúc đó nếu anh kẹp giữa em với Lê Nghiên Nghiên sẽ càng khó hơn, hôm nay lúc về Lê gia em đã thấy bố ngồi nói chuyện với Lê Nghiên Nghiên, ông ta rất muốn làm nhạc phụ đại nhân của anh đấy, Lê Nghiên Nghiên cũng một lòng muốn gả cho anh làm Mạc thiếu phu nhân… ưm.”

 

Mạc Tuân trực tiếp lắp kín đôi môi đỏ đang lải nhải của cô lại.

 

Anh mạnh mẽ xâm chiếm, cướp đi toàn bộ hô hấp của cô, Lê Hương đứng ngốc một chút, cả người liền nhũn ra.

 

Hai tay nhỏ đặt lên ngực anh, dùng sức đầy anh ra.

 

Mạc Tuân chôn khuôn mặt của mình vào mái tóc dài tỏa hương của cô, điều chỉnh hô hấp của mình nói: “Còn dám nói loạn nữa thì lấy gia pháp hầu hạ.”

 

Đôi môi Lê Hương bị hôn sưng đỏ lên, bởi vì chênh lệch chiều cao cho nên dù anh cúi đầu cô vẫn chỉ có thể úp mặt vào ngực của anh.

 

Đây là gia pháp hầu hạ của anh à?

 

“Em đã đi chơi với Diệp Linh hai ngày, vậy có thể về nhà với anh chưa Mạc phu nhân?” Mạc Tuân như một đứa trẻ bị thất sủng đang muốn được yêu thương.