Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 29: Thực ra đây là một câu chuyện rất đơn giản



Thực ra đây là một câu chuyện rất đơn giản.

Mười mấy năm trước, có cô gái đã phải lòng một bản Piano vui vẻ, nhưng vì tự ti nên không dám đi gặp người đánh khúc Piano đó. Sau vài ngày do dự, cô gái lấy hết can đảm cũng chỉ có dũng khí viết lên trên một tờ giấy có hoa văn đám mây màu trắng mấy chữ: Khúc nhạc cậu đánh rất hay. Sau đó, nhân lúc người đánh đàn Piano không có ở đó, cô gái lặng lẽ chạy vào phòng Piano đặt lá thư bằng giấy có hoa văn đám mây lên trên chiếc đàn Piano màu đen của chàng trai.

Ngày hôm sau, người đánh đàn Piano trả lời lại lời nhắn của cô gái bằng một tờ giấy: Cảm ơn, cậu là người đầu tiên nghe khúc nhạc này, tôi rất vui khi nhận được lời khen của cậu.

Cô gái sau khi nhận được lời nhắn thì rất vui vẻ, cũng cảm thấy được khuyến khích nên trả lời lại người đánh Piano kia: Khúc nhạc này cho tôi cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.

Người đánh đàn Piano là người có cảm xúc tinh tế nên đã trả lời cô gái: Cậu gặp chuyện buồn gì sao?

Sau đó hai người bọn họ bắt đầu dùng giấy viết thư để trao đổi qua lại.

Người ta có câu: giấy ngắn tình dài, thời gian trôi qua cô gái đó đã thầm yêu người đánh đàn Piano chưa bao giờ gặp mặt. Người đánh đàn Piano dường như cũng có chút tình cảm với cô gái.

Một hôm, người đánh đàn Piano để lại cho cô gái một tờ giấy có hoa văn đám mây: Cậu có thể giúp tôi đặt tên cho khúc nhạc đó được không?

Cô gái vô cùng hạnh phúc và xúc động, trằn trọc suốt một đêm cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên phù hợp nhất với cảm nhận khi cô gái nghe bản nhạc:《 Xuân Nhật Tụng》——

Lần đầu tiên, lúc đứng bên ngoài phòng Piano nghe được khúc nhạc, cô gái đang ở giai đoạn tăm tối nhất của cuộc đời, vừa mới trải qua nỗi đau mất đi bố mẹ. Chính khúc nhạc đó đã cho cô gái cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh, thanh âm du dương giống như ánh mặt trời ngày xuân xua tan đi cái lạnh và sương mù còn sót lại của mùa đông, lan tỏa tình yêu và hy vọng khắp nhân gian.

Lúc viết lên giấy ba chữ đó, trong lòng cô gái còn cảm thấy lo lắng bất an, lo lắng vì sợ người đánh đàn Piano sẽ không thích cái tên đó, nhưng trong thâm tâm lại mong chờ chàng trai có thể chấp nhận cái tên mà mình đặt.

Nhưng suốt mấy ngày sau người đánh đàn Piano cũng không trả lời cô gái, trong phòng Piano cũng không hề có tiếng đàn Piano. Cô gái bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi, mỗi ngày đều thấp thỏm không yên sợ rằng người đánh đàn Piano cũng sẽ tan biến như bố mẹ của cô gái —— Cô gái đã xem người đánh đàn Piano là ánh sáng duy nhất trong đời.

Cuối cùng có một ngày, trong phòng Piano lại vang lên âm thanh Piano vui vẻ đã lâu không xuất hiện, cô gái không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng nên đã xông vào phòng Piano.

Bản nhạc Piano vui vẻ đột ngột dừng lại, chàng trai khôi ngô ngồi ở phía sau đàn Piano màu đen ngạc nhiên nhìn cô gái.

Cô gái cũng rất bất ngờ, bởi vì cô gái biết chàng trai này, chàng trai là người đánh đàn violin chính của ban nhạc, Chu Nghiệp.

"Anh cũng biết đánh Piano sao?" Cô gái là đàn em của Chu Nghiệp, cũng là người đánh đàn violin nhưng không được làm thành viên chính thức của ban nhạc mà chỉ là người dự bị thôi.

Chu Nghiệp trả lời: "Biết một chút."

Cô gái lại hỏi: "Đây là phòng Piano của anh à?"

Chu Nghiệp trả lời: "Đây là phòng Piano của Lương Cố, nhưng tôi thường xuyên đến đây tập đàn."

Lương Cố là nghệ sĩ Piano trong dàn nhạc.

Không giống Chu Nghiệp ngang ngược phóng túng, Lương Cố ôn nhu tao nhã giống một vị công tử cao quý.

Cô gái cũng biết là trong ban nhạc Chu Nghiệp và Lương Cố có mối quan hệ tốt, nên việc Chu Nghiệp mượn phòng Piano của Lương Cố để luyện Piano cũng không có gì lạ.

Trước đây cô gái vẫn luôn suy đoán người ngồi trong phòng Piano là Lương Cố, nhưng tình huống của ngày hôm nay lại làm cho suy nghĩ của cô gái bị dao động: Cũng có thể người đó chính là Chu Nghiệp.

Thật ra trong công việc hay cuộc sống thường ngày, Chu Nghiệp vẫn luôn đối xử với cô gái rất tốt, cô gái cũng cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm mà Chu Nghiệp dành cho mình, nhưng... chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cô gái đối với Chu Nghiệp không có tình cảm nam nữ.

Cô gái không thích tính cách tùy tiện và khoa trương của Chu Nghiệp, ánh mặt trời quá tươi đẹp thì sẽ chói mắt. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Cố là người vừa đủ ấm áp, mỗi cử chỉ hành động, lời nói của ông ấy như nước suối mùa xuân trong tháng ba, vô cùng an ủi lòng người.

Chu Nghiệp là "Gió xuân rộng mở móng ngựa tật, một ngày xem tận Trường An hoa"*, Lương Cố lại là 'Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song', cô gái thích vế sau, hơn nữa thường ngày Lương Cố cũng đối xử với cô rất tốt: Trong thời gian bố mẹ cô vừa mất, Lương Cố đưa cho cô một tờ giấy gấp thành một chiếc thuyền có mái che hai bên và nói với cô gái: "Khi nào cô nhớ họ thì hãy thả thuyền xuống sông, để nước trôi thuyền chở theo nỗi nhớ."

(*Gió xuân rộng mở móng ngựa tật, một ngày xem tận Trường An hoa: Gió xuân kiêu hãnh, vó ngựa nhanh đến mức có thể nhìn thấy hết hoa ở Trường An trong một ngày.)

Chỉ có người ấm áp như vậy mới soạn ra được khúc nhạc ấm áp.

Cho nên, cô gái luôn ấn định rằng Lương Cố là tác giả soạn khúc nhạc 《 Xuân Nhật Tụng》—— Cái tên cô tự đặt.

Vậy nhưng hình như cô gái đã suy đoán sai.

Đứng ở cửa phòng Piano, cô gái mím môi lo lắng và căng thẳng nhìn Chu Nghiệp: "Vào mỗi tối, người ở trong này tập đàn Piano là anh ư?"

Chu Nghiệp: "Nếu không thì sao?"

Cô gái: "Đây không phải phòng Piano của Lương Cố ạ?"

Chu Nghiệp: "Cô không biết à? Cậu ấy được cử đi học ở nước ngoài hai tháng rồi chưa về."

Cô gái: "Hả..."

Chu Nghiệp: "Cậu ấy được cử đi học nửa năm, gần đây trong nhà cô xảy ra nhiều việc, cũng không đến ban nhạc nhiều nên không biết cũng là chuyện bình thường."

Cô gái bỗng nhiên có chút thất vọng: "Ồ..."

Hóa ra người vẫn luôn cùng cô gái trao đổi thư bằng giấy có hoa văn đám mây trong mấy tháng này không phải Lương Cố mà là Chu Nghiệp.

Nhưng không hiểu sao cô gái vẫn cảm thấy khó chấp nhận: "Khúc nhạc vừa rồi anh đánh..."

Không để cô gái nói hết câu, Chu Nghiệp cướp lời, nói: "《Xuân Nhật Tụng 》, thế nào, có hay không?"

Cô gái giật mình, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Chu Nghiệp một lúc rồi nở nụ cười sáng lạn, gật đầu lia lịa: "Vâng! Rất hay!"

Cô gái vui mừng không nói nên lời:《Xuân Nhật Tụng 》, đúng cái tên cô gái đã đặt.

Trong khoảnh khắc đó, cô gái cảm thấy không thể không yêu Chu Nghiệp, yêu người nghệ sĩ đánh đàn Piano đã sáng tác bản nhạc giúp cô thoát ra khỏi giai đoạn tăm tối nhất của cuộc đời.

Một thời gian sau, cô gái và Chu Nghiệp đến với nhau.

Đến lúc Lương Cố từ nước ngoài trở về thì bọn họ đã kết hôn, hơn nữa cô gái đã mang thai được một tháng.

Ban nhạc đã tổ chức một bữa tiệc chào đón Lương Cố, cô gái và Chu Nghiệp tham gia với tư cách là vợ chồng mới cưới và tặng Lương Cố một phần kẹo cưới muộn.

Lương Cố mỉm cười nhận phần kẹo cưới bọn họ tặng, nói với hai người họ một câu: "Tân hôn vui vẻ."

Bốn chữ lời ít ý nhiều đó cũng là lời nói duy nhất mà ông ấy nói ra trong bữa tiệc.

Khi đó cô gái toàn tâm toàn ý đắm chìm trong hạnh phúc của mình nên không nhận ra điểm khác thường của Lương Cố. Mãi đến hai tháng sau, cô gái mới vô tình nhìn thấy một bài phỏng vấn của Lương Cố trên báo—

Sau khi Lương Cố đi học trở về thì tổ chức một buổi biểu diễn độc tấu Piano, chàng trai trẻ đầy triển vọng đã đạt được thành công lớn với buổi biểu diễn đó và trở nên nổi tiếng trong giới, thu hút vô số truyền thông trong và ngoài nước tranh giành phỏng vấn.

Trong một lần phỏng vấn với truyền thông trong nước, có phóng viên hỏi ông: "Linh cảm nào đã giúp ông sáng tác bản nhạc 《Xuân Nhật Tụng 》?"

Lương Cố trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Vì một người con gái bị mất cả bố lẫn mẹ trong một tai nạn giao thông, bản nhạc này là để cổ vũ cô ấy đứng vững trở lại."

Phóng viên cười, truy hỏi: "Là người con gái ông yêu thích sao?"

Lương Cố nhếch mép, cười một cách bất đắc dĩ: "Câu hỏi tiếp theo đi."

"..."

Người phóng viên kia không bỏ sót một chữ nào, đã đăng toàn bộ phản ứng và câu trả lời của Lương Cố với mọi câu hỏi lên báo, Cô gái sau khi đọc xong thì suy sụp ngay lập tức.

Cô gái đã bị Chu Nghiệp lừa, bị người hiện tại đang là chồng của cô gái lừa gạt.

Cô gái không còn ôn hòa nữa mà trở nên cuồng loạn, điên đảo cãi nhau với Chu Nghiệp và gần như phá nát tất cả đồ đạc trong nhà.

Sau đó cô gái bị sảy thai.

Cô gái mất đi con của mình, nhưng cô gái không buồn mà ngược lại như trút được gánh nặng, ít nhất thì cô gái có thể ly hôn với kẻ lừa gạt Chu Nghiệp.

Nhưng Chu Nghiệp không đồng ý ly hôn.

Tuy nhiên, cọng rơm cuối cùng đè sập cô gái không phải là thái độ của Chu Nghiệp mà là tin tức Lương Cố kết hôn.

Nghệ sĩ Piano trẻ đầy triển vọng cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, cưới một cô gái con nhà giàu môn đăng hộ đối với gia đình ông.

Người con gái gia đình giàu có tên là Tống Từ, là một cô gái rất xinh đẹp. Sau một năm kết hôn, bà ấy sinh cho Lương Cố một cậu con trai đặt tên là: Lương Vân Tiên.

Còn người con gái đáng thương bị sự thật đè sập kia tên là Chương Đồng.

Lương Cố có vợ có con, gia đình đầm ấm, Chương Đồng mất hết ý chí với nỗi đau khó nói. Bà ta không còn bất kỳ ảo tưởng nào về cuộc sống nữa, cũng không đòi ly hôn mà sống như một cái xác không hồn.

Khi Lương Vân Tiên được 1 tuổi, Chương Đồng hạ sinh một đứa bé con của Chu Nghiệp. Bà ta không có nhiều tình cảm với đứa bé, thậm chí bà ta không muốn nhìn vào đứa bé lần đầu tiên sau khi đứa bé chào đời.

Sau này, Chu Nghiệp đặt tên cho con mình là: Chu Lạc Trần.

Chữ viết ở trên mây, không bằng bụi trần ở Kinh Đô.

"Nếu bố không lừa mẹ con thì làm sao có con?" Đứng chờ đèn đỏ ở giao lộ, Chu Nghiệp vừa chậm rãi đạp chân ga vừa trả lời câu hỏi của con trai.

Chu Lạc Trần từ chối cho ý kiến, tâm trạng phức tạp: "Bố có từng hối hận không?"

Chu Nghiệp mỉm cười: "Tại sao bố phải hối hận chứ? Yêu thích thì phải tranh đoạt, tranh đoạt không được mới hối hận."

Bây giờ ông ta đã tranh đoạt được nên không hối hận.

Nhưng Chu Lạc Trần lại cảm thấy không phải vậy.

Trong tư tưởng mẹ cậu ta chưa bao giờ có ông ta, trong lòng bà ta chỉ yêu duy nhất Lương Cố. Bà ta yêu con trai Tống Từ sinh ra, thậm chí còn yêu hơn con trai của chính mình sinh ra, chỉ vì đó là con trai của Lương Cố.

Sau này, tình yêu không được đáp lại của mẹ cậu ta đối với Lương Cố đã trở thành một loại tình trạng điên cuồng, vì để tiếp cận được Lương Cố, bà ta thậm chí không ngần ngại lợi dụng con trai mình.

Chu Lạc Trần nhớ rất rõ lúc cậu ta còn rất nhỏ đã quen biết Lương Vân Tiên, lúc đó cậu ta khoảng hơn 3 tuổi, còn chưa cầm được cây bút và cũng không phải là thiên tài thư pháp gì nên vị giáo viên già dạy thư pháp không muốn nhận cậu ta. Chương Đồng mang theo vô số quà tặng đến nhà ông cụ khẩn cầu rất nhiều lần, cuối cùng cũng làm ông cụ cảm động nên phá lệ nhận cậu ta.

Trong thư phòng của ông cụ đó, cậu ta đã gặp Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên lớn hơn cậu ta một tuổi, cao hơn cậu ta một cái đầu. Bất kể là học tập, nói chuyện hay làm việc anh đều giỏi hơn cậu ta nhiều, thoạt nhìn giống như một ông cụ non, uy phong lẫm liệt.

Trẻ con luôn thích chơi với đứa trẻ lớn hơn mình, cho nên lúc đó cậu ta thật sự rất sùng bái Lương Vân Tiên, mỗi ngày đều đi theo đuôi anh, mở miệng là gọi "Đại ca."

Lương Vân Tiên cũng là một người rất hợp làm anh trai, luôn luôn quan tâm cậu ta, nhất là sau khi lên tiểu học.

Cậu ta vừa tròn 6 tuổi đã phải đi học tiểu học, thậm chí còn không được đi học mầm non, cho nên ở trường học cậu ta không theo kịp các bạn học trong lớp. Cậu ta không thể theo kịp lời dạy của giáo viên, cũng không thể hòa nhập được với các bạn lớn hơn mình một tuổi, hơn nữa cậu ta cũng không cao bằng các bạn nên luôn bị bắt nạt.

Những lúc như vậy, Lương Vân Tiên sẽ luôn đứng ra bảo vệ cậu ta, đánh đuổi những đứa trẻ bắt nạt cậu ta và còn đe dọa bọn họ nếu như sau này còn bắt nạt cậu ta nữa thì anh sẽ đánh bọn họ răng rơi đầy đất.

Sau này, trong trường học Lương Vân Tiên trở thành Vua trẻ con, trong trường học không ai dám trêu chọc anh, cũng vì được Lương Vân Tiên bảo kê nên cũng không ai còn dám coi thường cậu ta nữa.

Từ đó trở đi, mỗi ngày cậu ta đều luôn vội vã đi theo sau lưng đại ca của cậu ta, vừa sùng bái anh vừa đi theo làm tay sai của anh.

Chuyện này cứ thế diễn ra rất nhiều năm.

Từ tiểu học đến cấp hai cậu ta đã luôn coi anh như anh em tốt.

Mãi đến năm cậu ta vào lớp 8.

Bố cậu ta đã rời khỏi ban nhạc để ra ngoài làm kinh doanh, thời gian đó bố cậu ta mỗi ngày đều về nhà rất muộn vì phải tiếp rượu với khách, uống đến nỗi say như chết.

Mẹ cậu ta từ trước đến nay đều không quan tâm đến ông ta.

Mỗi tối bố cậu ta lại say khướt mới về nhà, có lẽ bởi vì công việc kinh doanh không thuận lợi, cũng có lẽ còn có nguyên nhân khác nên ông ấy và mẹ cậu ta lần đầu cãi nhau.

Lần cãi nhau này họ đã lôi hết chuyện cũ từ hơn mười năm trước ra, cuối cùng cậu ta cũng hiểu rõ vì sao mẹ cậu ta lại luôn lạnh lùng với bố cậu ta, vì sao bắt buộc cậu ta đi học Piano lúc còn nhỏ tuổi như vậy, còn luôn bắt đánh một bản nhạc. Cậu ta cũng đã hiểu vì sao luôn bất ngờ học cùng lớp học phụ đạo với Lương Vân Tiên, càng hiểu rõ vì sao mẹ cậu ta không cho cậu ta học mầm non mà bắt cậu ta đi học tiểu học luôn.

Không phải vì muốn tốt cho cậu ta, mà vì muốn lấy cớ đưa đón con trai để có cơ hội nhìn thấy người yêu cũ là Lương Cố, cho dù không nhìn thấy Lương Cố thì nhìn thấy con trai Lương Cố cũng được.

Mẹ cậu ta còn tốt với Lương Vân Tiên hơn cả con trai ruột của mình.

Cậu ta bắt đầu hận Lương Cố, hận Lương Vân Tiên, càng hận vì đã xem Lương Vân Tiên như anh em của mình.

Sau chuyện đó, giày vò Lương Vân Tiên như trở thành sứ mạng của cậu ta vậy.

Chỉ cần có thể để Lương Vân Tiên bị tổn thương, cậu ta đều sẵn lòng vui vẻ làm, giống như việc nói dối Lục Vân Đàn và để Lương Vân Tiên đứng trước mặt người con gái mình thích không thể nói được lời nào, chắc chắn đó là một chuyện rất đau khổ.

Cũng phải cảm ơn ông trời để Lương Vân Tiên bị bệnh, nên cậu ta mới có cơ hội làm cho anh đau khổ.

Chỉ cần Lương Vân Tiên đau khổ thì cậu ta sẽ thấy vui vẻ.

Cậu ta không muốn nhìn thấy anh hạnh phúc.

Tích—

Tiếng còi xe máy điện cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Lạc Trần, cậu ta nhíu mày nhìn vào gương chiếu hậu.

Trên mặt kính sạch sẽ phản chiếu hình ảnh một chiếc xe máy điện màu đen đỏ, ngồi trên xe là một nữ sinh mặc đồng phục trường trung học số 2 Đông Phụ, sau khi tan học về nhà cũng không mang theo cặp sách. Trên tay trái cô đeo một chiếc đồng hồ cũng màu đen đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rực và chiếc kính màu đen phản chiếu ánh đèn neon của thành phố, nhìn rất ngầu.

Cô bị kẹt sau chiếc xe Rolls-Royce nên muốn lách qua khe hở để vượt lên, nhưng lại sợ đụng trúng chiếc Rolls-Royce cao quý của người ta nên bấm còi để cảnh báo, hy vọng chủ xe có thể hiểu lý lẽ, biết tốt xấu mà đánh lái sang bên cạnh nhường đường một chút, đừng chặn đường về nhà của bản nữ hiệp.

Chu Lạc Trần không kìm được nhếch môi cười, nói với bố cậu ta: "Bố đi nhanh lên phía trước sau đó đột ngột dừng lại đi."

Chu Nghiệp tức giận: "Làm vậy chẳng phải sẽ làm chiếc xe máy điện phía sau đâm vào à?"

Chu Lạc Trần: "Chính là để cho cậu ta đâm vào."

Chu Nghiệp: "... Thằng nhóc khốn nạn này, con biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không?"

Chu Lạc Trần: "Chiếc xe tiền triệu mà phải sợ một chiếc xe máy điện sao?"

Chu Nghiệp: "..."

Ông ấy nhìn lướt qua gương chiếu hậu đột nhiên hiểu rõ vấn đề, cười hỏi: "Con quen biết cô bé sao?"

Chu Lạc Trần thoải mái gật đầu: "Dạ."

Chu Nghiệp không hỏi nữa mà đạp nhẹ chân ga, sau đó đột ngột đạp mạnh chân phanh.

Chiếc xe máy điện đâm thẳng vào phía sau xe Rolls-Royce cái "rầm".

Trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Đàn hoàn toàn sụp đổ, trong đầu ngay lập tức hiện ra hình ảnh thê thảm: bố mẹ và anh trai cô đang đập nồi bán sắt để trả nợ cho cô.

Hồn bay phách lạc.

Lúc này, cửa sổ bên ghế lái phụ của chiếc xe Rolls-Royce bỗng nhiên mở ra, Lục Vân Đàn nhìn lên với cảm giác tội lỗi và lo lắng, sau đó kinh ngạc và kích động khi nhìn thấy đó chính là Chu Lạc Trần —

Là người quen!

Dễ mặc cả rồi!

Nhưng trước khi mặc cả phải sửa lại thái độ nghiêm túc nên cô nhanh chóng tháo mũ bảo hiểm xuống, vẻ mặt thành khẩn nhìn người đang đi tới: "Tôi thực sự không cố ý đâu!"

Chu Lạc Trần đi đến phía sau nhìn thoáng qua phần đuôi xe, không ngoài dự đoán chiếc xe bị đâm trúng lõm một miếng. Rồi lại kiểm tra xe máy điện của cô, cái quái gì vậy, cả chiếc xe không bị xước lấy một vết sơn.

Xe máy điện đúng là đỉnh cao của ngành sản xuất quốc gia.

Thấy Chu Lạc Trần không nói gì, trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy sợ hãi, thái độ càng thêm nghiêm túc: "Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây chuyện bỏ trốn đâu."

Chu Lạc Trần không nói đúng sai, thay vào đó cậu ta hỏi: "Tôi được gia nhập bang không?"

Lục Vân Đàn: "..."

Ý gì vậy chứ, dùng chuyện được gia nhập bang để trao đổi bồi thường với mình sao?

Tuy cô cảm thấy rất động lòng, nhưng công tư phân minh không thể nhập làm một được, nếu không thì nhóm người Lương Vân Tiên chắc chắn sẽ không vui.

Nhưng cũng không thể trực tiếp nói ra kết quả bỏ phiếu với Chu Lạc Trần được, nếu không cậu ta thẹn quá hóa giận đòi bồi thường nhiều hơn thì biết làm sao?

Đành phải chọn dùng kế hoãn binh thôi.

"Ừ thì, tôi còn chưa kịp hỏi mấy người bọn họ nữa." Bang chủ Đàn khó xử, "Chờ đến chiều ngày mai sau khi quay lại trường học tôi sẽ hỏi thử."

Chu Lạc Trần cũng không hy vọng nhiều, thở dài chấp nhận: "Cậu đi đi, sau này lái xe cẩn thận một chút."

Đi?

Cứ vậy để tôi đi sao?

Lục Vân Đàn sửng sốt.

Chu Lạc Trần: "Không phải lỗi của cậu mà là lỗi của bố tôi, ông ấy lái nhanh quá."

Lục Vân Đàn: "..."

Hợp lý!

Đây mới gọi là hợp lý!

Chẳng trách người ta lại có xe Rolls-Royce!

Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa xóa được món nợ 100 triệu trong tích tắc, sau đó kiên quyết chọn chuồn đi: "Vậy tôi đi trước nhé," cô không hề khách sáo, không nói hai lời đội mũ bảo hiểm lên, mở miệng nói, "Nhanh chóng trở về học tập đây."

Chu Lạc Trần: "..."

Cặp sách còn không mang mà học tập cái gì?

Sau khi Lục Vân Đàn đội xong mũ bảo hiểm, cô vừa nói vừa kéo tay ga: "Ngày mai tôi sẽ mời cậu uống trà sữa!"

Chu Lạc Trần: "Tôi uống trà HeyTea, cậu đem đến lớp cho tôi đi."

Lục Vân Đàn: "..."

Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao cậu lại tưởng là thật chứ?

Cô im lặng một lúc: "Tôi nghĩ cậu nên khách sáo một chút chứ."

Chu Lạc Trần cười nói: "Cậu cũng đâu khách sáo với tôi đâu."

Lục Vân Đàn: "..."

Đi thôi.

Cô kéo kính bảo hộ trên mũ xuống: "Tôi đi đây, bye bye."

"Bye bye."

Sau khi đợi cô lái xe máy điện rời đi Chu Lạc Trần mới lên xe, lúc cậu ta đang cài dây an toàn, bố cậu ta cười ha hả nhìn cậu ta hỏi: "Con thích cô bé kia sao?"

Chu Lạc Trần ngơ ngác: "Có một chút."

Chu Nghiệp không hiểu: "Thích là thích, không thích là không thích, thích một chút là sao?"

Chu Lạc Trần: "Con cảm thấy cậu ấy rất tốt, dù sao cậu ấy cũng tốt hơn những cô gái khác trong trường, rất đặc biệt."

Chu Nghiệp: "Vậy tại sao chỉ thích một chút? Không phải là rất thích sao?"

Chu Lạc Trần: "Cậu ta hơi điên, rất thích gây chuyện, con không chịu được."

Chu Nghiệp lại khởi động xe, cười bất đắc dĩ: "Chỉ vì vậy thôi sao?"

Đương nhiên không phải.

Chỉ là lấy cơ thôi.

Chu Lạc Trần im lặng một lúc lâu: "Lương Vân Tiên cũng thích cậu ấy."

Chu Nghiệp lườm con mình: "Vậy nên con không dám thích?"

Con sợ mình trở thành kẻ thứ ba, sợ hơn nữa là sẽ khiến cậu ấy trở thành Chương Đồng thứ hai.

Nhưng cậu ta không thể nói thật với bố mình, bởi vì bố cậu ta là người đối xử với cậu ta tốt nhất trên thế giới này.

Cậu ta chỉ có thể nói: "Con và Lương Vân Tiên mà lại có mắt nhìn giống nhau sao?"

Chu Nghiệp không nói gì, im lặng lái xe đi, sau khi đi qua một giao lộ bỗng nhiên nói: "Con có biết Lương Vân Tiên bị bệnh không? Trong đầu cậu ấy có một khối u không chữa được."

Chu Lạc Trần sửng sốt, ngơ ngác nhìn bố cậu ta: "Sao bố biết? Ai nói cho bố biết ạ?"

Chu Nghiệp: "Các đồng nghiệp cũ của bố, mấy ngày trước có tổ chức một bữa tiệc."

Ông ấy và Lương Cố trước đây đều từng là người trong đoàn nhạc của Đông Phụ, cho nên có rất nhiều bạn bè chung.

Chu Lạc Trần hít một hơi thật sâu: "Sao bố biết cậu ấy bị bệnh không chữa được? Là u ác hay sao ạ?"

Chu Nghiệp: "Là u lành, nhưng vị trí phức tạp không thể mổ được, không biết lúc nào sẽ chuyển biến xấu đi, chỉ có thể chờ chết thôi."

Chu Lạc Trần: "..."

Thực ra cậu ta cũng không muốn Lương Vân Tiên chết.

Chu Nghiệp: "Hai vợ chồng Tống Từ không muốn bỏ cuộc nên đang chuẩn bị mang cậu ấy sang Houston để chữa bệnh, bây giờ đang làm hộ chiếu. Để chữa bệnh không thể làm mỗi hộ chiếu được mà phải di dân." Ông ta lại thở dài, "Trước đây có bao nhiêu quốc gia muốn cho Lương Cố cành ô liu, ông ấy đều cự tuyệt kiên quyết không thay đổi quốc tịch, bây giờ vì con trai chấp nhận di dân, chắc là trong lòng cảm thấy rất khó chịu."

Chu Lạc Trần kinh ngạc nhìn bố cậu ta: "Bố còn đau lòng cho ông ấy nữa á?"

Chu Nghiệp cười khổ: "Bố đau lòng cho ông ấy làm gì chứ? Bố đau lòng cho chính mình còn không được nữa là. Con người đều có mệnh cả, mệnh của ông ấy là vậy rồi, không ai có thể làm gì được."