Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 28: Bố con đi Houston, đã hẹn gặp bác sĩ kia rồi



Ngày 20 tháng 9, trường học đã công bố danh sách được tuyển chọn trong trận đấu bóng rổ. Một điều không ai ngờ đến là số tuyển thủ được tuyển không phải 12 người như dự kiến, mà là 13.

Chân Sai Vặt trái Hạ Tây Dương bức xúc nói: "Nếu như đây là xã hội phương Tây, thế nào ban tổ chức cũng sẽ bị mắng."

Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao giữa tiết học thứ hai, nhóm người Thanh Vân bang đang đứng trên hành lang ở ngoài cửa lớp dưới sự chỉ huy của bang chủ Đàn. Mọi người đang nghiêm túc thảo luận về danh sách thăng hạng vừa được công bố.

Chỉ thấy bang chủ Đàn hai tay đút túi quần —— Trời đã vào thu mà bang chủ vẫn mặc đồng phục học sinh mùa hè mát mẻ—— Một chân đạp trên nền đá dưới lan can, biểu cảm nghiêm túc lắng nghe mọi người trong bang thảo luận.

Chân Sai Vặt phải Lý Hàng hăng hái phát biểu quan điểm cá nhân: "Hộ pháp Lương và cả năm người bọn Triệu Khôn đều được tuyển, ngoài ra lúc trước đội tuyển của trường đã có 7 người được tuyển, vậy là vừa đủ 12 người. Bây giờ lại thêm một người, còn là người của đội tuyển của trường, xem ra tâm tư mờ ám của mấy giáo viên trong tổ thể dục vẫn chưa bị dập tắt."

Hạ Tây Dương bổ sung thêm: "Người được tuyển thêm là số 7, người bắn trái hai điểm cuối cùng của trận đấu. Tổ trưởng tổ thể dục đưa ra lý do là cậu ta có ý chí kiên cường, có tinh thần không chịu khuất phục trong thể thao. Nhưng bất cứ ai đi xem trận đấu đều biết, quả bóng cuối cùng rõ ràng là do hộ pháp Lương của chúng ta nhường cậu ta để họ thua đẹp mắt một chút, nếu không đội bên kia còn không đạt nổi 20 điểm."

Quân sư thâm niên Lý Nguyệt Dao cũng tham gia cuộc thảo luận căng thẳng và quyết liệt: "Bây giờ nói về chuyện này cũng vô ích, điều chúng ta nên lo lắng chính là số lượng tuyển thủ cuối cùng sẽ chỉ có mười hai người. Nghĩa là trong mười ba người chắc chắn có một người sẽ bị loại."

Hạ Tây Dương: "Tổ trưởng tổ thể dục còn nói, trong quá trình huấn luyện tiếp theo sẽ xác định người bị loại."

Lý Hàng: "Nói cách khác, ai biểu hiện không tốt trong quá trình huấn luyện thì sẽ bị loại."

Lý Nguyệt Dao: "Đúng hơn là ai không làm hài lòng huấn luyện viên thì sẽ bị loại."

Hạ Tây Dương sắc mặt nghiêm trọng, nói với giọng ngập ngừng và lo lắng: "Hộ pháp Lương của chúng ta, chắc sẽ không..."

Cậu ấy còn chưa nói dứt câu, đã bị bang chủ Đàn cắt ngang: "Tất nhiên là không!"

Nãy giờ cô luôn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng nhưng chỉ nói bốn chữ, Chân Sai Vặt trái Hạ Tây Dương không khỏi cảm khái: "Bang chủ, hôm nay ngài đúng là tích chữ như vàng."

Lý Hàng quả quyết nịnh hót, tranh thủ sớm ngày thăng chức: "Người thành công trong cuộc sống đều tích chữ như vàng!"

Hạ Tây Dương không cam lòng yếu thế: "Thần thấy ngài ngày càng có phong độ của một đại tướng!"

Lục Vân Đàn im lặng một lúc, nói: "À thì, tôi bị nóng trong người, nói nhiều sẽ bị đau họng."

Hạ Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Quân sư Lý, người cực kỳ có nguyên tắc, kiên quyết không tham dự đấu tranh trong bang chỉ quan tâm bàn bạc chuyện chính: "Nội tình mờ ám vẫn còn đó, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Lục Vân Đàn nhíu mày, vắt hết óc suy tư hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Ôi, tớ cũng không biết."

Vẻ mặt Hạ Tây Dương nhìn quân sư trách móc: "Quân sư Lý, câu hỏi của cậu thực sự rất khó trả lời, năm người trong Thanh Vân bang chúng ta dùng chung một đầu óc, bây giờ đầu óc của chúng ta đang không có ở đây thì làm sao mà giải quyết được vấn đề nan giải ấy chứ?"

Lý Nguyệt Dao bối rối: "Không 'có đầu óc' á? Sao lại không 'có đầu óc' chứ? Chẳng phải chúng ta có bốn người à? Dù sao cũng là bốn phần năm chứ?"

Lý Hàng thở dài: "Quân sư, chúng ta không nên tự cao tự đại."

Lục Vân Đàn cũng thở dài, đưa tay phải ra chỉ ngón trỏ lên tầng trên, phiền não nói: "Thành viên 'có đầu óc' duy nhất ở trên tầng đấy."

Hạ Tây Dương nói cụ thể: "Lớp 12/9."

Lý Hàng nói cụ thể hơn: "Ở giữa hàng thứ ba trong lớp, vị trí đó không bị hạn chế chiều cao, chỗ ngồi dành riêng cho học sinh giỏi nhất khối."

Lý Nguyệt Dao: "..."

Cô ấy biết, cách tính số lượng đầu óc của bang mình không phải là "1/5*5" mà là "1+0*4".

Đột nhiên nhận ra hộ pháp Lương thật vất vả biết bao, mỗi ngày đều phải gánh vác thêm bốn người.

Tiếng chuông vào học du dương bỗng vang dội, nhóm người Thanh Vân bang không 'có đầu óc' do bang chủ Đàn cầm đầu bắt buộc phải quay trở lại lớp học, để tiến hành nghiên cứu học thuật về môn học vĩ đại là Vật Lý.

Hết tiết Vật Lý thứ ba là đến thời gian tập chạy bộ theo quy định, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn tập chạy bộ, chuẩn bị sẵn sàng đi hỏi người duy nhất 'có đầu óc' trong bang là nên làm gì.

Thế nhưng người 'có đầu óc' mà cô đợi lại không đến, mà người đến lại là một người kiểm tra trong thời gian chạy bộ xa lạ ——

Nam sinh đeo mắt kính gọng đen mở cửa trước của phòng học lớp 12/2, nhìn chằm chằm vào học sinh duy nhất ở lại trong lớp: "Cậu có đơn xin phép nghỉ học không?"

Lục Vân Đàn bối rối: "Cậu là ai vậy?"

Nam sinh đeo kính: "Người kiểm tra trong giờ thể dục."

Lục Vân Đàn trợn to hai mắt: "Không phải là Lương Vân Tiên kiểm tra sao? Sao lại là cậu vậy?"

Nam sinh đeo kính: "Cậu ấy xin nghỉ, chủ nhiệm lớp sắp xếp tôi thay cậu ấy một ngày."

Xin nghỉ?

Lục Vân Đàn hết sức kinh ngạc, hỏi liên tục: "Tại sao cậu ấy lại xin nghỉ? Xin nghỉ khi nào?"

Nam sinh đeo kính: "Tôi không biết." Cậu ấy nhớ lại nói, "Sau khi hết tiết một thì mẹ cậu ấy đến trường, tiếp theo thì cậu ấy đi theo mẹ."

Lục Vân Đàn: "À..."

Nam sinh đeo kính hỏi lại lần nữa: "Tóm lại cậu có đơn xin phép nghỉ học không?"

Lục Vân Đàn: "..."

Dĩ nhiên cô không thể nào có.

"À thì, cậu có thể châm chước một lần không?" Bang chủ Đàn định trả giá với bạn học nam này, "Sẽ không có lần sau nữa, chỉ lần này thôi."

Nam sinh đeo kính không bao dung chút nào, giơ sổ và bút lên: "Không có đúng không? Tên là gì?"

Lục Vân Đàn: "..."

Bỗng nhiên nhớ thư sinh thối quá.

Nam sinh đeo kính: "Nói mau, tôi còn phải đi kiểm tra lớp tiếp theo."

Vô kế khả thi*, bang chủ Đàn đành báo tên của mình: "Lục Vân Đàn."

(*Vô kế khả thi: thành ngữ, không còn cách gì khác, bị dồn đến đường cùng)

Nam sinh đeo kính ghi chú trên sổ "Lục Vân Đàn lớp 12/2, nghỉ tập không có lý do." Sau khi viết xong mấy chữ to thì cậu ấy tiêu sái rời đi, không để lại một áng mây nào.

Nếu không có gì ngoài dự đoán thì chắc chắn lão Kim sẽ tìm cô nói chuyện trong thời gian tới, nhưng Lục Vân Đàn không quan tâm. Dù sao thì cô cũng là học sinh cá biệt có thâm niên, bị chủ nhiệm lớp gọi lên giáo dục tư tưởng đã là chuyện thường như cơm bữa.

Bây giờ cô chỉ muốn biết tại sao Lương Vân Tiên đột nhiên xin nghỉ học.

Tiếng nhạc trên sân tập ngừng lại, báo hiệu thời gian chạy bộ sắp kết thúc, có nghĩa là mọi người sắp trở về lớp. Lục Vân Đàn vội vàng lấy điện thoại trong cặp ra, sau đó mới nhìn thấy tin nhắn WeChat Lương Vân Tiên gửi cho cô hơn một tiếng trước:【Tôi xin nghỉ, hôm nay cậu không được trốn chạy bộ.】

Lục Vân Đàn giấu điện thoại trong hộc bàn, dùng cả hai tay bấm chữ thật nhanh:【Sao cậu lại xin nghỉ? 】

Lương Vân Tiên trả lời ngay lập tức:【Trong nhà xảy ra chút chuyện nhưng không có gì nghiêm trọng. Cậu nhanh cất điện thoại đi. 】

Lục Vân Đàn rất cứng đầu, không những không cất còn bướng bỉnh nhắn:【Cậu quản hơi bị rộng rồi đó.】

Lương Vân Tiên:【 Muốn bị tịch thu thêm cái điện thoại thứ năm nữa à?】

Lục Vân Đàn:【... 】

Hừ!

Mặc dù không phục nhưng cô vẫn phải cúi đầu trước hiện thực, tức giận nhét điện thoại vào trong ngăn cặp.

Ở hành lang bệnh viện, Lương Vân Tiên ngồi nghỉ trên chiếc ghế màu xanh da trời ở khu vực đợi khám bệnh. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mấy phút nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, cũng không xác định được liệu cô có nghe lời cất điện thoại đi không hay là lại bị tịch thu điện thoại rồi.

"Vân Tiên."

Anh ngẩng đầu nhìn về hành lang phía đông và nhìn mẹ anh.

Tống Từ đeo ví da trên cổ tay trái và cầm điện thoại di động trong tay, tay phải cầm một chồng danh sách kiểm tra dày cộm cùng với biên lai thanh toán.

Bà ấy đi vội đến trước mặt con trai mình: "Mẹ đóng tiền xong rồi, chúng ta đi làm kiểm tra thôi."

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, đứng dậy khỏi băng ghế.

Bởi vì không có biện pháp phẫu thuật loại bỏ khối u, nên tạm thời anh đành phải chọn phương pháp điều trị duy trì. Tuy nhiên, cách này cũng không bảo đảm khối u trong đầu anh sẽ không chuyển biến xấu hay lớn thêm, cũng không cách nào bảo đảm chức năng của những bộ phận khác trong cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng do bệnh tình.

Cho nên cách một khoảng thời gian anh phải làm kiểm tra sức khỏe một lần để theo dõi tình trạng phát triển của khối u.

Trong khoảnh khắc Lương Vân Tiên đứng dậy, Tống Từ ngửa đầu nhìn con mình, hơi bất ngờ nói: "Một tháng không gặp, sao mẹ lại thấy con cao hơn nhỉ?"

Bắt đầu từ cuối tháng tám bà ấy vẫn luôn đi công tác nước ngoài, thật ra thì công việc còn chưa làm xong nhưng không thể trì hoãn việc khám bệnh của con trai. Bà ấy vội vã đi suốt đêm từ nơi khác trở về, sau khi xuống máy bay không kịp nghỉ ngơi đã đến trường xin nghỉ cho con trai, dẫn anh đến bệnh viện làm kiểm tra.

Tống Từ vừa đi vừa hỏi: "Bây giờ con cao bao nhiêu rồi? Đến 1m88 không?"

Lương Vân Tiên cũng không quan tâm lắm đến chiều cao của mình: "Con không biết."

Tống Từ thở dài: "Đợi lát nữa đo thử xem. Ôi! cao quá cũng không tốt, sẽ khó tìm con dâu. Lục Vân Đàn chắc sẽ không chê con cao đâu nhỉ?"

Lương Vân Tiên: "..."

Tống Từ: "Nhưng mà anh trai con bé cao lắm, chắc là con bé sẽ chấp nhận thôi."

Lương Vân Tiên: "Bố cậu ấy còn cao hơn ạ."

Tống Từ: "Con gặp bố con bé rồi à?"

Lương Vân Tiên: " Vâng, mấy ngày trước bác ấy đến trường."

Tống Từ: "Như thế nào? Có tốt không?"

Lương Vân Tiên: "Tốt vô cùng."

Tống Từ: "Ý mẹ là ông ấy có cảm thấy con tốt không?"

Lương Vân Tiên: "..."

Tống Từ nói thêm: "Con thấy người ta tốt hay không không quan trọng, quan trọng là người ta có thấy con tốt không. Lỡ như người ta không cho Lục Vân Đàn kết bạn với con thì con còn có thể làm gì? Người ta dạy võ thuật, con đánh cũng đánh không lại."

Lương Vân Tiên: "..."

Đâu phải chỉ đánh không lại.

Anh không muốn tiếp tục chủ đề này: "Nói chuyện khác đi ạ."

Tống Từ cười: "Đâm phải chỗ đau của con à?"

Lương Vân Tiên: "..."

Tống Từ: "Không sao đâu, đánh mấy trận nữa là quen thôi."

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: "Con có phải là con ruột của mẹ không nhỉ?"

Tống Từ khẽ thở dài: "Mẹ cũng không chắc lắm, mẹ vẫn luôn nghi ngờ con là con ruột của Chương Đồng."

Lương Vân Tiên cảm thấy bối rối: "Nhắc bà ấy làm gì? Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Tống Từ: "Mẹ không vượt qua được."

Hơi thở của Lương Vân Tiên khẽ chậm lại, bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với mẹ mình.

"Yên tâm đi ạ, con chắc chắn là con ruột của mẹ." Anh nói với mẹ mình, "Quý bà Tống Từ là tốt nhất thế giới."

Tống Từ bị con trai chọc cười: "Vậy thì mẹ xinh đẹp, hay là Lục Vân Đàn xinh đẹp?"

Lương Vân Tiên: "Mẹ."

Tống Từ vô cùng bất ngờ: "Không sợ bị con bé biết à?"

Lương Vân Tiên rất nghiêm túc dặn dò bà ấy: "Chỉ cần mẹ không nói thì cậu ấy sẽ không biết."

Tống Từ: "..."

Cái này có khác gì vòng bạn bè chỉ mình tôi thấy?

Bà ấy lại thở dài: "Con trai lớn rồi, mẹ không can thiệp."

Lúc này, điện thoại của bà ấy chợt rung lên, bà ấy giơ tay trái lên liếc nhìn qua: "Bố con gửi tin nhắn."

Bước chân của Lương Vân Tiên sững lại.

Tống Từ mím môi: "Bố con đi Houston, đã hẹn gặp bác sĩ kia rồi. Ông ấy sẽ đưa trường hợp của con cho bác sĩ kia xem. Nếu như ông ta bằng lòng nhận con, thì chúng ta sẽ lập tức làm visa, nếu như không xin được visa y tế, thì chỉ có thể xin nhập cư. Bố con cũng xem như là người có thành tựu ở lĩnh vực nghệ thuật, nên xin visa nhập cư sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó... Có thể con sẽ không trở về Trung quốc trong khoảng thời gian rất dài."

Cũng không gặp được người con thích.

Cổ họng Lương Vân Tiên nghẹn ngào, đôi tay buông lơi ở hai bên người nắm chặt thành hình quả đấm, nắm chặt rồi thả lỏng, muốn nói rồi lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ trả lời một câu: "Con biết rồi ạ."

Rất có thể anh sẽ chết ở nơi đất khách quê người, cả đời cũng không gặp được cô, trừ một câu đơn giản "Con biết rồi", anh còn có thể nói gì đây?

Tống Từ rõ ràng cảm nhận được tâm tình của con trai mình thay đổi nên không tiếp tục nói thêm về chuyện đó nữa, bà ấy trực tiếp chuyển chủ đề: "Đúng rồi, mẹ đi công tác quên mang theo chiếc điện thoại dùng để liên lạc với giáo viên của con. Vừa rồi vội đi gặp giáo viên chủ nhiệm của con quá, rồi vội đưa con đến bệnh viện kiểm tra, cũng chưa kịp hỏi thăm tình hình gần đây của con. Gần đây con không có chuyện gì ở trường chứ?"

Bà ấy có ba cái điện thoại, một cái để xử lý công việc, một cái xử lý cuộc sống, còn một cái chuyên dùng để liên lạc với giáo viên của con trai.

Lần trước đi công tác bà ấy quên đem theo điện thoại chuyên dùng liên lạc với giáo viên.

Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: "Không có chuyện gì, mọi thứ đều rất ổn ạ."

Buổi chiều Lục Vân Đàn trực nhật, vốn dĩ nhiệm vụ trực nhật của cô là lau sàn lớp học. Nhưng cô đổi khu trực nhật với Hạ Tây Dương, đổi sang hành lang lối vào khu giảng dạy.

Bởi vì là lối ra vào khu vực dạy học nên lượng người qua lại rất đông, nhất là từ 2 giờ 10 phút đến 2 giờ 20 phút chiều là thời gian cao điểm đi học. Vì vậy người quét dọn vệ sinh khu vực này cũng sẽ đợi đến sau 2 giờ 20 phút mới lau sàn do lúc này phần đông học sinh đều đã vào lớp, còn một số nhỏ không đến, sẽ bị thanh tra kỷ luật xác định là: Đi muộn.

Chưa tới 2 giờ 10 Lục Vân Đàn đã xách cây lau nhà đến khu vực lối vào trường học, bởi vì cô có dụng ý khác.

Thời gian dần trôi qua, học sinh đi vào khu giảng dạy càng ngày càng nhiều. Học sinh mặc đồng phục đồng bộ màu xanh trắng đi thành từng nhóm, nhìn hoa cả mắt.

Lục Vân Đàn vừa giả vờ lau sàn vừa ngẩng đầu nhìn cổng trường, bỗng nhiên một bóng người cao gầy anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô vội vã cầm theo cây lau nhà chạy về phía anh: "Thư sinh thối."

Cô chạy đến trước mặt Lương Vân Tiên rồi mới thấy Chu Lạc Trần đang đi bên cạnh anh.

"Có chuyện gì vậy?" Lương Vân Tiên dừng bước, Chu Lạc Trần cũng dừng bước và có vẻ như sẽ không đi.

Lương Vân Tiên bất ngờ liếc nhìn cậu ta, Chu Lạc Trần thì ra vẻ thờ ơ làm như không thấy.

Lương Vân Tiên khẽ nhíu mày.

Lục Vân Đàn cũng liếc Chu Lạc Trần, không ngờ cậu ta sẽ dừng lại. Cô bỗng cảm thấy hơi căng thẳng và luống cuống, bởi vì trước đây lúc cô tìm Lương Vân Tiên nói chuyện, cậu ta sẽ không ở lại quá lâu, đây là lần đầu tiên.

Cô cảm thấy rất khó chịu, còn có cảm giác như bị người khác dòm ngó khi trò chuyện.

Bỗng nhiên có rất nhiều lời mà cô không thể nói ra được.

Hơn nữa cô cũng không có thói quen mặt đối mặt với Chu Lạc Trần. Giống như kiểu gặp bạn online, có thể trò chuyện sôi nổi nhất trời trên mạng nhưng ngoài đời thực thì cờ im trống lặng, rất bối rối.

Cô cũng không biết lý do tại sao cô lại như vậy trước mặt người cô thích, nhưng cảm giác thực sự rất xa lạ, giống như người trò chuyện Wechat mỗi ngày với cô không phải là cậu ta vậy.

Ôi chao, tình yêu thật lạ kỳ —— Nội tâm bang chủ Đàn sinh ra cảm xúc như vậy, nhưng để tiện trao đổi với người có đầu óc duy nhất trong bang, cô đành phải nói với người mình thích rằng: "Chuyện là, tôi cần nói chuyện riêng với Lương Vân Tiên." Nói xong cô nháy mắt ra hiệu với Lương Vân Tiên ý bảo anh đi cùng cô.

Chu Lạc Trần đột nhiên mở miệng: "Tôi không thể nghe sao?"

Lục Vân Đàn giả vờ như thật: "Đây là công việc trong bang của chúng tôi, rất bí mật á."

Chu Lạc Trần lại hỏi: "Tôi có thể gia nhập bang không?"

Lục Vân Đàn: "..."

Không, cậu không thể —— đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.

Thật ra khi mới thành lập bang, cô đã nghĩ đến việc cho cậu ta làm nhân viên bán thời gian trong bang, nhưng lúc đó trông cậu ta có vẻ không hứng thú với chuyện này, cũng không sẵn lòng nghe cô nói nhiều hơn. Cho nên cô đã từ bỏ ý định đó. Hơn nữa bây giờ số lượng nhân viên trong bang đã cố định, mỗi người phụ trách nhiệm vụ riêng và sống chung hài hòa. Nếu đột nhiên lại có thêm một thành viên mới, sợ là không ổn.

Nhưng cô cũng không tiện trực tiếp từ chối Chu Lạc Trần nên chọn kế hoãn binh: "Một mình tôi không quyết định được, cần hỏi qua ý kiến của mọi người. Thanh Vân bang không phải của mình tôi."

Chu Lạc Trần: "..."

Lục Vân Đàn lại dùng mắt ra hiệu cho Lương Vân Tiên đi theo cô. Sau đó cô cầm cây lau nhà đi đến cầu thang ở góc Tây Nam, chờ Lương Vân Tiên bước vào cầu thang xong, cô hỏi trước: "Cậu đồng ý cho cậu ta gia nhập không?"

Vẻ mặt Lương Vân Tiên lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?"

Lục Vân Đàn thở dài: "Tôi phải làm theo quy trình. Lỡ như cậu ta hỏi cậu tôi có tham khảo ý kiến chuyện gia nhập bang của cậu ta hay không thì phải làm sao?"

Lương Vân Tiên: "Cậu đồng ý à?"

Lục Vân Đàn: "Tôi chắc chắn sẽ tham khảo ý kiến của mọi người."

Lương Vân Tiên kiên quyết nói: "Tôi không đồng ý."

Lục Vân Đàn cau mày: "Hừm, người ta xem cậu là anh em, cậu lại từ chối người ta."

Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Không phải cậu hỏi ý kiến của tôi sao? Không đồng ý chính là ý kiến của tôi."

Lục Vân Đàn: "..."

Cậu thẳng thắn thật đấy.

Cô thoáng suy nghĩ, nói: "Thôi được, hiện tại có một phiếu không đồng ý, đợi lát nữa tôi đi hỏi bọn Hạ Tây Dương."

Lương Vân Tiên: "Nếu như cả ba người họ đồng ý thì sao?"

Lục Vân Đàn chẳng nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt nói một cách chắc chắn: "Không thể nào."

Lương Vân Tiên: "Sao cậu biết?"

Lục Vân Đàn: "Lý Nguyệt Dao không thích Chu Lạc Trần; Hạ Tây Dương và Lý Hàng một lòng chỉ muốn làm phó bang chủ, mỗi ngày nghĩ cách hãm hại cậu còn không kịp thì sao mà cho phép Chu Lạc Trần gia nhập được, đây chẳng phải tự tăng thêm đối thủ cho mình sao?"

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: "Cậu cũng biết hai cậu ấy mỗi ngày đều hãm hại tôi sao?"

"Hừ, dĩ nhiên là tôi biết rồi." Lục Vân Đàn hất cằm lên, mặt đầy kiêu ngạo, "Tôi là bang chủ tai thính mắt tinh, không ai chạy thoát hỏa nhãn kim tinh của tôi đâu."

Lương Vân Tiên: "Vậy mà cậu cứ mặc kệ để họ hãm hại tôi?"

Lục Vân Đàn có lý chẳng sợ: "Cậu có biết gì về đường đi của hoàng đế không? Thông minh nhưng giả vờ ngốc, mơ mơ màng màng! Hơn nữa nếu như tôi không dùng hai người họ kìm hãm cậu lỡ như cậu mưu phản thì làm sao? Từ xưa đến nay, loạn thần tặc tử đều bắt đầu từ quyền cao chức trọng!"

Lương Vân Tiên: "..."

Cũng thông minh quá.

Lục Vân Đàn khẽ nheo mắt, vẻ mặt đầy cảnh cáo nhìn chằm chằm anh: "Cho nên, ngàn vạn lần cậu không nên thử mưu phản vì tôi sẽ phát hiện. Sau đó tôi sẽ điều động chỉ huy tám trăm ngàn cấm quân của tôi đến thắt cổ cậu."

Lương Vân Tiên bị chọc cười: "Chỉ huy tám trăm ngàn cấm quân là ai?"

Lục Vân Đàn: "Anh trai tôi đó."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn: "Cho nên cậu phải biết thân biết phận, nếu không thì, hừ!"

Lương Vân Tiên yên lặng giây lát: "Xin bang chủ yên tâm, thần tuyệt đối không hai lòng."

"Cũng khá đấy." Cuối cùng bang chủ Đàn trở lại chuyện chính, "Cậu có biết giáo viên tổ thể dục đã tuyển chọn tới 13 người không?"

Lương Vân Tiên: "Tôi biết rồi."

Sau khi anh từ bệnh viện về mới biết chuyện này, đúng là hơi ngoài dự đoán của anh.

Lục Vân Đàn: "Người được tuyển thêm là số 7, chính là người cậu để Đinh Nhất Khải cho bóng đấy. Có vẻ như giáo viên tổ thể dục vẫn còn tâm tư mờ ám, luôn muốn để đội tuyển trường tỏa sáng. Cậu có cách nào chống lại chuyện mờ ám không?"

Lương Vân Tiên nói thật: "Tôi không có."

Lục Vân Đàn: "..."

Xong rồi, người 'có đầu óc' duy nhất trong bang nói không có cách, vậy thì đúng là không có cách.

Cô thở dài: "12 người cuối cùng sẽ có một người bị loại, 80% người cuối cùng bị loại là một trong năm người các cậu. Chuyện này thực sự rất không công bằng với các cậu, thật sự không có cách nào để giải quyết sao?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: "Chúng ta không có cách thay đổi quy chế của trận đấu, biện pháp duy nhất chính là dùng thực lực để chứng minh bản thân."

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút, đúng vậy, chẳng phải năm người họ cũng dùng thực lực để loại bỏ bốn thành viên của đội tuyển trường sao?

Mọi chuyện luôn phải có chút niềm tin!

"Các cậu chắc chắn làm được!" Cô tự tin khích lệ nói, "Tôi tin các cậu!"

Lương Vân Tiên: "Sau khi cố gắng hết sức, cho dù không thành công cũng không hối hận với lòng."

Lục Vân Đàn gật đầu liên tục: "Đúng! Năng lượng rất tích cực."

Lương Vân Tiên: "Học tập cũng như vậy."

Lục Vân Đàn: "..."

Cừ đấy, cậu chỉ chờ tôi ở chỗ này à?

Cô bĩu môi, tức giận: "Cậu đúng là thư sinh thối, mất cả hứng."

Lương Vân Tiên cười nói: "Hy vọng trước khi tôi chết, có thể nhìn thấy bang chủ chăm lo việc nước, dáng vẻ hăng hái vươn lên."

Lục Vân Đàn: "..."

Xem cậu nói kìa, trước khi chết là sao? Trăm năm cuộc đời, chẳng lẽ một trăm năm tôi cũng không thể tiến bộ ư?

Hừ!

Coi thường người khác!

Cô mất hứng xách cây lau nhà, xoay người bỏ đi: "Không quan tâm tới cậu."

Nhìn theo bóng lưng của cô Lương Vân Tiên không cười nữa, bất lực thở dài.

Hai giờ rưỡi vào học, Lục Vân Đàn vội vã lau như vẽ bùa cho xong hành lang rồi chạy vào lớp trước khi chuông reo nửa phút.

Sau khi hết tiết Ngữ Văn đầu tiên, cô triệu tập nhóm người Thanh Vân bang đến nhà kho nhỏ phía sau lớp học để mở một cuộc họp ngắn gọn, chủ đề cuộc họp là: 《Về việc đồng ý hay phản đối yêu cầu xin gia nhập Bang của đồng chí Chu Lạc Trần.》

Kết quả bỏ phiếu đúng như cô dự đoán: Tất cả đều phản đối.

Quân sư Lý Nguyệt Dao đưa ra lý do phản đối đơn giản là: Tôi ghét cậu ta —— thân là fan sự nghiệp lâu năm sao mà đồng ý cho đối thủ của thần tượng vào bang được? Đây là sự thiếu tôn trọng nặng nề đối với tín ngưỡng theo đuổi thần tượng của cô ấy!

Chân Sai Vặt trái Hạ Tây Dương đưa ra lý do phản đối: Trong bang đông nhân tài, không cần thêm một người nữa.

Chân Sai Vặt phải Lý Hàng đưa ra lý do phản đối: Tư chất người này bình thường, không cao bằng hộ pháp Lương, không thấp bằng Trịnh Hòa, không cần cũng được.

Bang chủ Đàn lắng nghe Chân Sai Vặt phải nói lý do xong, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Trịnh Hòa là ai?"

Hạ Tây Dương: "..."

Hạ Tây Dương: "Tôi! Tôi họ Trịnh tên Hòa!"

Một lúc sau, cuối cùng bang chủ Đàn cũng nhớ ra tên của Hạ Tây Dương là Trịnh Hòa.

Đối diện với sự tủi thân và bất mãn của đồng chí Trịnh Hòa, bang chủ Đàn quyết định ra vẻ trấn an, thể hiện sự quan tâm nhân văn——

Cô vỗ bả vai đồng chí Trịnh một cái, lời nói thành khẩn: "Tên gọi bên ngoài có đẹp có xấu, trước kia là trước kia bây giờ là bây giờ, tên Hạ Tây Dương rất hay."

Trịnh Hòa: "..."

Cuộc họp lần này tuyên bố kết thúc trước sự câm lặng của đồng chí Trịnh Hòa.

Chớp mắt đã đến thứ bảy, thời điểm về nhà mỗi tuần một lần.

5 giờ rưỡi chiều thứ bảy, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên học sinh toàn trường giống như những con khỉ xổ lồng, chờ không nổi vọt ra khỏi phòng học xách túi lớn túi nhỏ kích động 'đi về nhà'.

Lương Vân Tiên về Ký túc xá để lấy vali sau đó mới rời khỏi trường.

Một chiếc xe Rolls Royce Phantom mới tinh đậu ở bên đường đối diện cổng trường, thân xe màu trắng thanh lịch mịn màng, hấp dẫn đông đảo ánh mắt của học sinh.

Lương Vân Tiên thờ ơ nhìn lướt qua rồi bắt đầu tìm kiếm xe nhà mình trong đông đảo chiếc xe đậu ngoài cổng trường.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen quen thuộc đậu bên kia đường, mẹ anh đứng cạnh xe vẫy tay chào anh. Anh lập tức xách vali trên tay đi tới. Khi anh đang đi ngang qua trước chiếc Rolls-Royce, thì bỗng nhiên có người gọi anh: "Vân Tiên."

Lương Vân Tiên dừng chân, nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi thì thấy bố của Chu Lạc Trần. Anh vừa bất ngờ vừa bất đắc dĩ.

Chu Nghiệp ngồi ở ghế lái Rolls Royce, tay trái khoác trên cửa sổ xe, cười ha hả hỏi anh: "Cháu về nhà bằng gì? Có cần chú đưa cháu về không? Chú mới vừa đổi xe mới nè."

Chu Lạc Trần đang ngồi ở ghế phụ, nhìn anh qua cửa sổ phía trước mà không có biểu cảm gì.

Lương Vân Tiên than thở trong lòng, trả lời: "Dạ không cần đâu ạ, mẹ cháu tới đón cháu rồi."

Chu Nghiệp nhìn thoáng qua bên kia đường, hơi cau mày: "Sao nhà cháu vẫn đi cái xe đó? Chạy bao nhiêu năm rồi bố cháu cũng không có ý định đổi chiếc khác à? Nếu thật sự không ổn thì bảo ông ấy đi theo chú đi, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn ông ấy đi đánh đàn đấy."

Lương Vân Tiên mặt không đổi sắc trả lời: "Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng ông ấy không muốn giống như chú chuyển nghề nửa đường, bất kể là làm người hay làm việc đều phải đến nơi đến chốn."

Chu Nghiệp: "..."

Lương Vân Tiên: "Cháu đi trước đây ạ."

"Bố trêu chọc cậu ấy làm gì?" Chờ sau khi Lương Vân Tiên rời đi, Chu Lạc Trần bất đắc dĩ nói với bố mình, "Bị cậu ấy khịa vui lắm sao?"

Chu Nghiệp thở dài, vừa lái xe vừa tức giận nói: "Thằng nhóc này bướng bỉnh y như bố nó, mềm hay cứng cũng không ăn thua, không biết điều."

Chu Lạc Trần mỉm cười: "Bố cảm thấy người nhà họ sẽ quan tâm bố đổi xe gì sao?"

Chu Nghiệp á khẩu không trả lời được.

Xe quay đầu, Chu Lạc Trần nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thì thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy qua. Cậu ta thấy Lương Vân Tiên và mẹ của anh, Tống Từ.

Tống Từ thật sự yêu thương con trai của Lương Cố. Chương Đồng cũng vậy, cho dù cậu ta mới là con trai ruột của bà ta.

Trên thế giới này, dường như chỉ có bố cậu ta là thật lòng yêu thương cậu ta.

Bố cậu ta cũng yêu thương mẹ cậu ta sâu sắc.

Có lẽ trái tim của Chương Đồng làm bằng đá, bất kể bố cậu ta làm gì cũng không lay động được bà ta.

Chu Lạc Trần rời mắt, nhìn về phía bố mình, muốn nói rồi lại thôi mấy lần vẫn không nén được sự khốn khổ và nghi ngờ trong lòng: "Tại sao lúc đầu bố phải lừa dối mẹ con chứ? Tại sao phải giả mạo mình là Lương Cố?"