Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 23: "Cậu muốn xem tôi chơi bóng rổ sao?"



Dù như thế nào thì Lục Vân Đàn cũng không thể hiểu nổi tại sao trưởng khối lại không truy cứu trách nhiệm Vương Trạch? Là vì cậu ta đánh nhau thua sao? Cậu ta yếu thì cậu ta có lý ư?

Chuyện này không công bằng!

Trong lúc cô đang chuẩn bị sẵn tinh thần để giảo biện với trưởng khối, à không, là nói lý lẽ mới đúng. Trưởng khối đang ngồi sau bàn làm việc bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước mặt bố cô và chủ động đưa tay ra: "Anh là sư phụ Lục ạ? Xin chào anh, không ngờ anh lại đích thân đến đây."

Lục Vân Đàn bối rối: Sao lại khách sáo như vậy?

Lục Lâm cũng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ trưởng khối lại có thái độ này. Nhưng tốt xấu gì ông cũng là người lớn nên vẫn giữ được bình tĩnh, bình tĩnh bắt tay trưởng khối: "Chào anh." Rồi nói một câu khách sáo: "Con bé nghịch ngợm đã gây phiền phức cho anh."

Trưởng khối liếc Lục Vân Đàn, thở dài: "Em ấy rất nghịch ngợm."

Lục Vân Đàn: "..."

Thầy nên tiếp tục khách sáo đi ạ!

Sau khi chào hỏi xong, trưởng khối mời họ ngồi. Tất nhiên 'họ' ở đây là Lục Lâm và lão Kim, không có phần của Lục Vân Đàn.

Văn phòng trưởng khối khá lớn, phía trước bàn làm việc có đặt một chiếc ghế sofa bằng gỗ dựa vào tường. Lục Lâm và lão Kim cùng nhau ngồi trên ghế sofa, trưởng khối ngồi phía sau bàn làm việc. Nhân vật trọng điểm của ngày hôm nay là Lục Vân Đàn thành thật đứng giữa văn phòng, im lặng chờ đợi những lời chỉ trích và giáo dục tiếp theo.

Trưởng khối mở lời trước: "Thưa anh, chúng tôi mời anh đến đây chủ yếu là có hai việc. Việc thứ nhất thì chắc là anh biết rồi, Vân Đàn ở trong trường học xảy ra ẩu đả đánh nhau, vi phạm nghiêm trọng nội quy và kỷ luật của trường học."

Lục Lâm gật đầu, thái độ lịch sự: "Vâng, tôi có nghe con bé nói rồi, nó đánh con trai nhà người ta đến tàn tạ." Ông nhìn con gái của mình, ra vẻ giận dỗi nghiêm túc phê bình, "Con hư quá sức tưởng tượng rồi! Sao lại ra tay nặng như vậy? Phải biết điểm dừng chứ?"

Trưởng khối: "..."

Lão Kim: "..."

Cơ bản không phải là việc biết điểm dừng!

Trưởng khối không nói nên lời. Vì để cho vị phụ huynh này hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, ông ấy mở màn hình laptop lên tìm đoạn camera giám sát bằng chứng, sau đó xoay toàn bộ máy tính lại đưa đến trước mặt Lục Lâm và bấm phát video: "Anh xem thử đi, bao nhiêu học sinh của khối đến xem như vậy, đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ!"

Camera hồng ngoại quay cảnh đêm cho hình ảnh vô cùng rõ ràng, rõ đến từng sợi tóc của Lục Vân Đàn.

Trước bằng chứng không thể chối cãi, Lục Vân Đàn xấu hổ cúi đầu xuống.

Lục Lâm chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, càng xem sắc mặt càng trầm xuống. Lúc nhìn thấy Lục Vân Đàn sử dụng chiêu bổ quyền nhưng lại bị Vương Trạch đánh lén rồi thành công đá bay xuống đất, cơn giận của ông tăng vọt, đôi mắt ưng trợn lên trừng mắt với Lục Vân Đàn rồi nghiêm nghị quát lớn: "Con sử dụng bổ quyền như vậy sao? Con thấy đây là chiêu bổ quyền ư? Mọi thứ bố từng dạy con đều bị chó ăn hết rồi à? Nếu để cho người trong nghề nhìn thấy con có thấy mất mặt không hả?"

Lục Vân Đàn càng cúi đầu xuống thấp hơn, xấu hổ đến cực điểm.

Trưởng khối: "..."

Lão Kim: "..."

Mục đích giáo dục đã đạt được, nhưng không đáng kể.

Thân là chủ nhiệm lớp, lão Kim cảm thấy mình có trách nhiệm phải nhắc nhở vị phụ huynh này trọng điểm của lần gặp mặt là gì: "Nội quy của trường học là không được đánh nhau, bất kể hành động có đúng động tác tiêu chuẩn hay không."

Lục Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con gái mình rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, lúc này video đã phát đến đoạn Lục Vân Đàn sử dụng hầu quyền đánh lại. Lúc này vẻ mặt Lục Lâm mới có chút hòa dịu: "Sử dụng hầu quyền cũng coi như tạm được, bản chất của sự kinh ngạc đã được bộc lộ."

Trưởng khối: "..."

Lão Kim: "..."

Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Lục Lâm tiếp tục bàn luận: "Cú bổ hình rồng cũng không tệ, còn mạnh hơn cú bổ quyền vừa rồi rất nhiều, không có sơ hở."

Đầu Lục Vân Đàn lại hất cao thêm vài phần, thoạt nhìn còn có chút kiêu ngạo.

Trưởng khối thấy vậy thì kiên quyết bấm tạm dừng video, nhanh chóng thu máy tính về. Nếu không thì ý nghĩa chính của lần mời phụ huynh này sẽ càng ngày càng xa: "À thì sư phụ Lục này, trong nội quy kỷ luật của trường học đã quy định rõ ràng, không cho phép học sinh dùng bất cứ hình thức nào tham gia chuyện đánh nhau. Trường học là chỗ để học tập, kiên quyết không cho phép bất cứ ai quấy rối trật tự trong khuôn viên trường."

Lục Lâm lập tức gật đầu, tỏ thái độ kiên quyết: "Tôi hiểu, đều do Vân Đàn gây chuyện." Rôi ông nghiêm túc giáo huấn con gái một câu, "Con nhóc con, thật sự là con không thể để người khác bớt lo lắng đi được sao? Còn không nhanh chóng nhận lỗi với giáo viên đi?"

Một trong những thuộc tính của học sinh cá biệt là biết nhanh chóng nhận lỗi, còn có sửa chữa hay không lại là chuyện khác. Học sinh cá biệt thâm niên Lục Vân Đàn không cần đến bản nháp, chỉ cần mở miệng là có thể đọc diễn văn một loạt lời xin lỗi với thái độ thành khẩn: "Thầy Chu em biết em sai rồi, em thật lòng xin lỗi ạ. Lần sau nhất định em sẽ không đánh nhau trong trường học nữa, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn học khác ạ."

Trưởng khối họ Chu bực bội nói: "Ra ngoài trường cũng không được đánh nhau!"

Lục Vân Đàn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Lão Kim dạy thêm vài câu, lời nói đầy thấm thía: "Giờ đã là lớp 12 rồi, còn chưa đến một năm nữa là các em đến thời gian thi tốt nghiệp trung học. Em phải dồn toàn bộ sức lực vào việc học, kỳ thi đại học mới là việc quan trọng nhất."

Lục Vân Đàn tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, thầy Tạ."

Lục Lâm hừ một tiếng: "Cái gì mà cảm ơn nhá thầy*? Sao con có thể nói chuyện ngang hàng như vậy được? Phải nói cảm ơn thầy đàng hoàng chứ!"

(***Giải thích bị mắng: Chữ 'Tạ' trong 'thầy Tạ' (谢老师) cũng có nghĩa là cảm ơn. Trong tiếng Trung, khi muốn nói cảm ơn với người lớn tuổi thì nên dùng hai tiếng 谢谢 để thể hiện sự tôn trọng, còn đối với người bằng tuổi thì hay nói một chữ 谢 (谢了). Thế nên khi Lục Vân Đàn nói 谢老师 (thầy Tạ), bố của cô đã tưởng cô nói rằng 'Cám ơn nhá/cảm ơn nhé' mà bạn bè hay nói với nhau, bắt cô cảm ơn thầy lại cho đàng hoàng.)

Lão Kim: "..."

Lục Vân Đàn không thể không giải thích: "Chuyện là, chủ nhiệm lớp chúng con họ Tạ ạ."

Lục Lâm khó hiểu: "Họ Tạ? Sao mẹ con lại nói với bố là chủ nhiệm lớp các con họ Kim?"

Lão Kim: "..."

Lục Vân Đàn hoàn toàn không dám nhìn vào sắc mặt của chủ nhiệm lớp: "Họ Tạ! Tạ!"

Lão Kim khẽ ho hai tiếng: "Tôi tên là Tạ Huấn, huấn trong ngôn xuyên huấn. Tên của tôi có phát âm giống với Tạ Tốn trong Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, cho nên các học sinh đã đặt biệt danh cho tôi là Kim Mao Sư Vương, sau đó giản lược thành lão Kim."

Lục Lâm: "..."

Lục Vân Đàn: "..."

Đột nhiên không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Lục Vân Đàn nở nụ cười lịch sự che giấu sự ngại ngùng: "Vậy là thầy cũng biết ạ."

Lão Kim mỉm cười: "Sao thầy lại không biết chứ?"

Trưởng khối cũng cười: "Đừng nghĩ giáo viên chúng tôi không biết gì, chỉ là không muốn so đo với đám nhóc các cô các cậu mà thôi."

Lục Vân Đàn lại tiếp tục cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự.

Trưởng khối trở lại chuyện chính: "Đánh nhau trong trường học là một tội rất nghiêm trọng, chắc chắn không thể thiếu phần xử phạt được rồi, nhưng mà..."

Ông ấy còn chưa nói hết câu thì cửa lớn văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Lương Vân Tiên đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm một tờ giấy: "Báo cáo."

Trưởng khối sững sờ: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh đi vào văn phòng: "Em đến để nộp bản kiểm điểm ạ."

Trưởng khối cau mày: "Bản kiểm điểm gì?"

Lương Vân Tiên đi tới trước bàn làm việc, đặt tờ giấy trong tay lên bàn làm việc: "Bản kiểm điểm việc điều hòa lần trước ạ."

Trưởng khối khó hiểu: "Thầy bảo em viết bản kiểm điểm lúc nào vậy?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh: "Chủ nhiệm lớp em bảo em viết ạ."

Lục Lâm nhìn anh, bất ngờ đặt câu hỏi: "Cậu cũng phạm lỗi sao?"

Lương Vân Tiên gật đầu: "Dạ."

Lục Lâm: "Học sinh giỏi nhất khối mà cũng phạm lỗi sao? Không phải chứ!"

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn không vui nói với bố cô: "Tại sao học sinh giỏi nhất khối lại không thể phạm lỗi ạ? Không ai là hoàn hảo cả!"

Lục Lâm suy nghĩ: "Điều này cũng đúng."

Trưởng khối thở dài, cầm bản kiểm điểm của Lương Vân Tiên lên nhìn thoáng qua rồi chau mày lại —Chữ viết như rồng bay phượng múa, chẳng khác gì đang vẽ bùa chú, sắp bay ra khỏi mặt giấy luôn rồi.

"Chữ viết cẩu thả quá nhé." Trưởng khối cầm lá bùa có tên là 'bản kiểm điểm' đặt lại trên mặt bàn, liếc nhìn Lương Vân Tiên rồi nói với Lục Lâm, "Ngoài ra còn có một chuyện khác cần chú ý, đó là vấn đề tình cảm phát sinh giữa nam nữ học sinh, trường học cũng không cho phép."

Lương Vân Tiên nín thở, cơ thể ngay lập tức cứng đờ.

Lục Vân Đàn cũng nín thở, lo lắng nghĩ: Chuyện mình và Chu Lạc Trần bị phát hiện rồi sao? Không thể nào? Mọi chuyện vẫn chưa đâu ra đâu mà!

Lục Lâm nghiêm mặt, tức giận nhìn chằm chằm con gái mình: "Đúng rồi!" Sau đó chỉ tay vào laptop của trưởng khối, "Con nhìn xem con đánh con trai nhà người ta tàn tạ như thế nào? Sau này các bạn học nữ trong trường sẽ nghĩ gì về cậu ta chứ? Ảnh hưởng rất nhiều đến tình cảm nam nữ đấy!"

Trưởng khối: "..."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn: "..."

Trưởng khối thở dài trong lòng: Bỏ đi, bỏ đi bỏ đi bỏ đi!

Lão Kim cũng bất lực nhưng vẫn kịp thời giải quyết vấn đề ổn thỏa: "Ý của trưởng khối và tôi là bây giờ các bạn đã lên lớp 12 rồi, nếu xử phạt nặng quá cũng không phù hợp. Trường học cũng không phải không cho học sinh phạm lỗi có cơ hội sửa đổi, hơn nữa nội quy kỷ luật của trường cũng có quy định rõ ràng học sinh có thể sửa chữa lỗi lầm của mình."

Lục Vân Đàn rất bất ngờ: "Trong nội quy kỷ luật của trường còn có quy định như vậy sao? Bổ sung quy định lúc nào vậy ạ?"

Lão Kim: "Có từ trước đến giờ."

Trưởng khối: "Trong thời gian huấn luyện quân sự khối 10, tiết tự học buổi tối yêu cầu các em phải ghi nhớ nội quy kỷ luật của trường, em chưa học thuộc sao?"

Lục Vân Đàn: "..."

Cô luôn dùng tiết tự học buổi tối trong thời gian huấn luyện quân sự để nghiên cứu gấp giấy.

Nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận sự thật chuyện mình làm việc riêng, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp trả lời: "Em quên rồi ạ."

Trưởng khối: "Vậy còn bài kiểm tra nội quy kỷ luật trường học thì sao, em thi được bao nhiêu điểm? Có đạt tiêu chuẩn không?"

Lục Vân Đàn: "..."

Giống như nhổ tận gốc củ cải trắng, những món nợ cũ lần lượt bị nhổ lên đặt vào một cái sọt.

Nhưng vốn là học sinh cá biệt thâm niên, giả vờ hồ đồ dù đã biết rõ vấn để là thuộc tính đã ăn sâu bám rễ vào cô: "Em cũng quên rồi ạ, hơn nữa đã qua rất lâu rồi ai còn nhớ rõ được kiến thức đã học thuộc lòng hai năm trước được ạ."

Trưởng khối thở dài, nhìn Lương Vân Tiên: "Đọc cho em ấy nghe nội quy kỷ luật của trường và quy định của trường về việc sửa chữa lỗi lầm đi."

Trước khi Lương Vân Tiên kịp mở miệng, Lục Vân Đàn đã cướp lời: "Chắc chắn cậu ấy cũng quên rồi." Sau đó cô nhìn Lương Vân Tiên, nói: "Chắc chắn cậu quên rồi, đúng không?"

Cô biết rõ Lương Vân Tiên nhất định có thể đọc được, bởi vì đầu óc của anh vô cùng thông minh. Nhưng cô không thể để anh đọc được, nếu không người làm bang chủ như cô sẽ rất mất mặt!

Lương Vân Tiên hiểu ý của cô, nhưng vẫn nghe lời trưởng khối đọc ra nội quy kỷ luật trường học: "Chương 6, điều thứ 7 quy định, những học sinh đã tham gia công việc tình nguyện tại trường nhiều lần hoặc có đóng góp đặc biệt cho nhà trường có thể được xem xét hủy bỏ xử phạt."

Lục Vân Đàn: "..."

Hừ!

Tôi muốn cách chức phó bang chủ của cậu!

Trưởng khối tiếp tục thở dài trong lòng, hết sức thương tiếc: Cậu bé thông minh thế kia mà sao lại mắc bệnh nhỉ?

Lão Kim bắt lấy trọng điểm: "Mục đích của trường là dạy học trồng người, chắc chắn sẽ cho các em cơ hội để sửa chữa sai lầm."

Lục Lâm phát hiện ra một số ẩn ý trong đó: "Chúng tôi có thể làm gì được đây? Anh cũng đừng thấy khó xử, cứ nói thẳng ra đi. Là bậc bố mẹ tôi khẳng định sẽ cố gắng hết sức để giúp con mình thay đổi để sửa chữa sai lầm và tuyệt đối không từ chối."

Trưởng khối thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào vấn đề: "Trường chúng tôi sẽ tổ chức trận đấu bóng rổ giao lưu giữa học sinh trung học Trung Quốc và Nhật Bản vào đầu tháng Mười, đây là nhiệm vụ quan trọng được bộ giáo dục giao."

Trận bóng rổ?

Lục Vân Đàn liếc nhìn Lương Vân Tiên.

Trưởng khối tiếp tục nói: "Dù sao đây cũng là trận đấu với các học sinh trung học Nhật Bản, cũng được xem là một cuộc thi đấu quốc tế. Đến lúc đó không phải chỉ có truyền thông đưa tin mà bộ trưởng bộ giáo dục cũng muốn đến tận nơi quan sát. Cho nên trường học chúng tôi nhất định phải tiếp đón cẩn thận. Chúng tôi muốn trước khi bắt đầu sẽ tổ chức một lễ khai mạc nhỏ, tốt nhất là mang đậm bản sắc dân tộc. Anh xem xem có thể hỗ trợ sắp xếp một tiết mục võ thuật gì đó để quảng bá văn hóa võ thuật Trung Quốc hay không?"

Lục Lâm không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là có thể! Chúng ta phải thể hiện dáng vẻ hùng mạnh của đất nước vĩ đại chúng ta trước mặt Nhật Bản!"

Trưởng khối: "Được anh sẵn lòng giúp đỡ thì quá tốt! Nhưng chuyện đáng lo ngại là bây giờ trong trường học của chúng tôi không có học sinh nào biết võ thuật, bây giờ bắt đầu tập luyện liệu có kịp không?"

Lục Lâm suy nghĩ: "Nếu không dùng học sinh trong trường học của chúng ta có được không? Diễn tập sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của các cháu."

Trưởng khối: "Vậy ý của anh là?"

Lục Lâm: "Năm ngoái, lúc Đông Phụ tổ chức chương trình đón xuân, các học viên của học viện thể thao Đông Phụ đã biểu diễn một tiết mục võ thuật và tôi là người chỉ đạo. Nếu cần tôi có thể liên hệ với lãnh đạo trường học của bọn họ để tập trung đội sẵn có lại. Như vậy sẽ không cần tốn sức học động tác mới mà chỉ cần thay đổi nhỏ là được, sẽ giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian diễn tập."

Trưởng khối mừng rỡ: "Nếu có thể làm như vậy thì thật sự là tốt quá!"

Lục Lâm: "Đây là chuyện thứ hai mà anh muốn nói?"

Trưởng khối ngại ngùng nở nụ cười: "Đúng vậy."

Lục Lâm: "Con gái tôi không phạm lỗi anh cũng có thể nói mà, chuyện này nhất định tôi sẵn lòng giúp!"

Trưởng khối: "Không ngờ anh lại thoải mái như vậy."

Lúc này, Lục Vân Đàn nhỏ nhẹ nói: "Chuyện đó không cần em đóng góp gì sao ạ? Em muốn lập công chuộc tội ạ."

Lục Lâm: "Con muốn làm gì?"

Lục Vân Đàn: "Con cũng muốn góp một phần sức lực để truyền bá và giao lưu văn hóa Trung Quốc, để tạo ấn tượng mạnh cho học sinh trung học Nhật Bản"

Trưởng khối khó xử: "Lần này là trận đấu của các nam sinh."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Lâm hiểu rõ con gái mình nhất: "Ý của con bé là nó cũng muốn tham gia tiết mục biểu diễn."

Lục Vân Đàn không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, bởi vì cô có lý do của riêng mình: "Trường trung học số 2 chúng ta dù sao cũng phải có ai đó chứ? Nếu không thì tất cả công lao đều sẽ là của viện thể thao kia, đến lúc đó truyền thông đưa tin cũng sẽ chỉ nói về viện thể thao."

Trưởng khối cảm thấy cô nói rất có lý, nhưng vẫn không buông tha: "Diễn tập sẽ ảnh hưởng đến việc học của em đó, năm nay đã là lớp 12 rồi."

Lục Lâm thở dài: "Không diễn tập thì con bé cũng sẽ không học tập."

Lục Vân Đàn thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."

Lương Vân Tiên: "..."

Trưởng khối: "..."

Lão Kim không thể không nói: "Bố Vân Đàn, thành tích học tập của Vân Đàn không được tốt lắm. Dựa vào trình độ hiện tại của em ấy thì tốt nhất chỉ có thể đậu nguyện vọng một, còn nếu không được nguyện vọng một thì chỉ có thể đậu nguyện vọng hai thôi."

Lục Lâm khẽ giật mình, hết sức vui mừng: "Còn có thể đậu được nguyện vọng hai sao? Chuyện này không phải rất tốt à?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng vậy, con đã nói là con học tập rất tốt mà!"

Lão Kim: "..."

Trưởng khối: "..."

Không còn gì để nói! Không còn gì để nói!

Quay lại nhìn trưởng khối và chủ nhiệm lớp đang im lặng với ánh mắt bất lực, Lục Lâm giải thích: "Tôi và mẹ con bé không muốn gây áp lực lớn cho con bé. Hơn nữa con người đều có số mệnh, con bé cũng không có năng khiếu học tập, cho dù có lấy dao kề vào cổ nó thì nó cũng chỉ có trình độ như vậy thôi, cho nên không cần phải cưỡng ép. Chỉ cần phẩm chất của con bé đoan chính, thiện ác rõ ràng không mang lại phiền toái cho xã hội, còn những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên là được."

Lúc mẹ của Lục Vân Đàn mang thai cô thì bà cũng đã 33 tuổi, ở thời đại đó mà sinh con vào tuổi này chắc chắn sẽ bị xem là sản phụ cao tuổi. Bà từng bị hàng xóm trên đường trêu chọc là 'nghêu già sinh ngọc'. Lúc đó Lục Lâm cũng đã 35 tuổi rồi, vì vậy hai người họ cũng có thể coi là có được đứa con gái khi đã già, nên việc cô được cưng chiều quá mức là điều tất nhiên.

Trưởng khối và lão Kim cũng hiếm khi gặp được phụ huynh thoải mái như vậy.

Mọi chuyện đã giải quyết xong, cũng đến lúc Lục Lâm phải đi. Trưởng khối và lão Kim cùng nhau tiễn ông đến cổng trường. Lục Vân Đàn cũng vội vàng theo sau, lúc đi ra cũng rất vui vẻ vì có bố bên cạnh, lại trốn được vài phút tự học. Nhưng đến lúc đi vào thì không còn vui vẻ nổi nữa vì bên trái là trưởng khối, bên phải là chủ nhiệm lớp, giống như hai vị quân binh đang đưa phạm nhân về ngục vậy. Thỉnh thoảng lại còn phải chịu đựng hai vị quân binh ân cần dạy bảo, ví dụ như:

Lão Kim: "Vân Đàn, lớp 12 rồi đó, tập trung vào học tập đi."

Trưởng khối: "Tương lai là của mình không phải của người khác, bây giờ cố gắng thì sau này thoải mái."

Lão Kim: "Đừng để bản thân phải hối tiếc."

Trưởng khối: "Bố mẹ ngày càng già đi, con cái hiểu chuyện thì nên học cách làm cho bố mẹ yên tâm."

Lão Kim: "Sau này cũng không được đánh nhau nữa."

Trưởng khối: "Lần này coi như em gặp may đó, còn có cơ hội để sửa sai chứ lần sau chưa chắc đã có đâu!"

Lục Vân Đàn không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Hơn nữa còn nghe một câu gật đầu một lần giống như gà con mổ thóc vậy, thoạt nhìn có vẻ rất thành khẩn, nhưng trong lòng lại cực kỳ hối hận: Biết vậy quay về lớp học tiết tự học còn tốt hơn.

Cuối cùng cũng đi đến cửa khu dạy học khối 12, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cùng lão Kim rẽ trái trở về phòng học. Trưởng khối một mình rẽ phải quay về phòng làm việc của mình.

Lúc sắp đi đến góc cua, Lục Vân Đàn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức quay người đuổi theo trưởng khối: "Thầy Chu!"

Trưởng khối dừng lại nhìn Lục Vân Đàn với vẻ bất đắc dĩ.

Lục Vân Đàn chạy đến trước mặt ông ấy: "Em muốn hỏi một chút chuyện ạ, đội hình thi đấu bóng rổ của Trung Quốc là chọn trong số học sinh của trường chúng ta đúng không?" Cô cố ý bổ sung thêm một câu, "Em hỏi thay các bạn ạ."

Trưởng khối gật đầu: "Đúng rồi, trường học chúng ta là đơn vị chịu trách nhiệm."

Lục Vân Đàn: "Ai cũng có thể tham gia đúng không ạ?"

Trưởng khối: "Không có giới hạn đặc biệt nào, bất kể ai cũng có thể đăng ký. Nhưng sẽ có tuyển chọn, ai xuất sắc thì được vào đội."

Lục Vân Đàn lại hỏi: "Bao giờ thì bắt đầu báo danh ạ?"

Trưởng khối: "Chắc là sau khi chính thức khai giảng, học sinh khối 10 và 11 chắc chắn cũng có người giỏi bóng rổ." Đột nhiên ông ấy thở dài, "Trận đấu này chúng ta không thể thua được, nếu không sẽ rất mất mặt."

Lục Vân Đàn chém đinh chặt sắt: "Chắc chắn sẽ không thua! Thanh thiếu niên đều có sự cuồng nhiệt của tuổi thiếu niên, chúng em đều là trụ cột tương lai của Trung Quốc, vì vậy chúng em nhất định sẽ thắng!"

Trưởng khối nở nụ cười, ông ấy thừa nhận cô bé này tuy gây chuyện nghịch ngợm nhưng thật sự làm cho người khác cảm thấy rất yêu mến. Trong người có khí chất anh hùng lại có tính cách kiêu hãnh, còn mang theo một tinh thần hăng hái của học sinh Trung Quốc: "Đúng vậy, em nói đúng!"

Sau khi về lớp, Lục Vân Đàn bắt đầu chịu đựng tiết tự học. Đúng vậy, chính là chịu đựng, kiểu chịu đựng đầy khó khăn.

Cô phải rất vất vả mới chịu đựng được đến 5 giờ 30, giờ tan học tiết tự học. Lão Kim còn chưa ra khỏi phòng học là cô đã lập tức nhảy ra ngoài từ bệ cửa sổ, chạy thẳng một mạch lên tầng ba.

Nhưng lớp người ta là lớp chuyên, tất cả đều là học sinh tích cực nên giống như không nghe thấy tiếng chuông tan học. Hầu như tất cả mọi người đều ngồi lại trong lớp học bài, trên hành lang trước phòng học cực kỳ yên lặng, gần như không có ai đi lại. Giữa tòa nhà dạy học hỗn loạn như hiện ra một thế giới độc lập.

Lục Vân Đàn đành phải lén lút đi đến cửa sau lớp 12/9, nói nhỏ với bạn học nam ngồi đối diện cửa ra vào: "Bạn học, có thể gọi Lương Vân Tiên giúp tôi được không?"

Bạn nam kia ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, nhìn lên hàng ghế trước gọi lớn: "Lớp trưởng, có người tìm."

Một chuyện thần kỳ đã xảy ra, toàn bộ học sinh lớp chuyên hầu như không một ai tò mò quay đầu lại nhìn mà dành trọn tâm trí để học bài của mình, đúng với tiêu chí 'hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ một lòng đọc sách Thánh Hiền."

Lục Vân Đàn vô cùng chấn động, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bố cô lại nói cô không có năng khiếu học tập—— Học sinh giỏi đều đang ở lớp chuyên trau dồi kiến thức hết rồi. Người không có tham vọng lớn lao như cô, chỉ cần tuân thủ theo luật pháp là tốt rồi.

Lúc Lương Vân Tiên đi ra đến cửa phòng học, Lục Vân Đàn lập tức chạy đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói chuyện vì sợ làm phiền đến các bạn học sinh chăm chỉ: "Các bạn lớp cậu không đi ăn cơm tối sao?"

Lương Vân Tiên giải thích: "Bây giờ đang rất đông, đợi một lúc nữa đến căn tin thì không phải xếp hàng, sẽ tiết kiệm được một ít thời gian."

Lục Vân Đàn: "..."

Đúng thật là tôi không có năng khiếu học tập!

Lương Vân Tiên: "Cậu có việc gì sao?"

Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng nghĩ đến chuyện chính: "Tôi vừa hỏi trưởng khối rồi, thầy ấy nói ai cũng có thể đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ, cậu cũng có thể đó!"

Lương Vân Tiên mím môi: "Cậu muốn tôi tham gia sao?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Nếu cậu thi đấu thắng thì cũng có thể lấy công chuộc tội để hủy bỏ hình phạt của cậu, danh sách học sinh được đề cử vẫn sẽ là của cậu!"

Mỗi lần thi anh luôn là người đứng đầu khối, nếu chỉ vì sự kiện điều hòa mà bị xử phạt mất tên trong danh sách học sinh được đề cử, cô sẽ cảm thấy áy náy cả đời mất. Cô còn cảm thấy không cam lòng, nhưng cô cũng không hiểu đến cuối cùng vì sao mình lại thấy không cam lòng.

Không ngờ Lương Vân Tiên lại im lặng không nói gì.

Lục Vân Đàn: "Cậu không muốn tham gia sao?"

Lương Vân Tiên rũ mắt xuống: "Tôi, tôi không biết chơi bóng rổ."

Lục Vân Đàn nhíu mày: "Không phải lúc học cấp hai cậu từng làm đội trưởng đội bóng rổ sao?"

Lương Vân Tiên: "Đó là chuyện của trước kia." Anh vô thức nắm chặt hai tay, "Tôi cũng không thích chơi bóng rổ."

Lục Vân Đàn sửng sốt, nhìn anh một lúc rồi thở dài: "Thôi vậy, cậu không thích thì thôi." Cô cũng không muốn ảnh hưởng đến việc học của anh, "Cậu quay lại lớp nhanh đi, tôi đi nha."

Sắc mặt của cô lộ rõ vẻ thất vọng khó giấu. Bỗng nhiên Lương Vân Tiên cảm thấy mình đúng là đồ bỏ đi, vừa hèn nhát lại rất sợ chết, sống còn không bằng một con chó.

Loài chó sống còn hiểu đạo lý chết không hối tiếc còn anh thì sao chứ? Anh đang sống hèn nhát, từ bỏ bản chất thật của mình chỉ vì tham sống sợ chết.

Cứ miễn cưỡng sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Anh còn là chính mình sao?

Nếu như đổi lại là cô, liệu cô có vì mạng sống mà từ bỏ môn võ thuật mà cô yêu thích nhất không?

Đáp án quá rõ ràng, cô sẽ không như vậy. Cho dù tính mạng giống như pháo hoa, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói cuối cùng thì nhất định cô cũng sẽ dùng hết toàn bộ tâm huyết để tỏa ra ánh hào quang.

Như thế, anh chỉ biết bản thân mình thì có tư cách gì mà thích cô chứ? Anh còn có tư cách gì trách Dương Tiểu Niệm không xứng làm bạn của cô?

Anh không muốn cứ kìm nén như vậy chỉ để được sống.

Dù phải chết, anh cũng muốn chết một cách vui vẻ thoải mái.

Trong khoảnh khắc Lục Vân Đàn quay người đi, Lương Vân Tiên đã gọi cô lại hỏi: "Cậu muốn xem tôi đánh bóng rổ sao?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Muốn chứ."

Lương Vân Tiên: "Chỉ vì danh sách học sinh được đề cử?"

Lục Vân Đàn ăn ngay nói thật: "Cũng không phải, Lý Nguyệt Dao nói cậu đã từng trăm trận trăm thắng, tôi muốn xem thử cậu lợi hại đến cỡ nào."

Lương Vân Tiên khóe mắt hơi cong lên, mỉm cười: "Đúng là tôi trăm trận trăm thắng."

"..."

Lục Vân Đàn: "Sao cậu không có một chút khiêm tốn nào hết vậy?"

Lương Vân Tiên nhíu mày: "Vì tôi có thực lực."

Lục Vân Đàn bỗng nhiên nổi giận: "Có thực lực sao không đi kháng Nhật? Chuyện này liên quan đến bộ mặt của học sinh Trung Quốc chúng ta đó!"

Lương Vân Tiên đôi mắt đen lấp lánh: "Đi."

Lục Vân Đàn sững sờ: "Sao bỗng nhiên cậu lại đổi ý vậy?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Bởi vì cậu sẽ đạt được xếp hạng thứ 350 ở lần thi tháng sau."

Lục Vân Đàn: "???"

Lương Vân Tiên: "Tôi tham gia thi đấu, cậu thi được xếp hạng 350, rất công bằng mà."

Lục Vân Đàn bối rối: "Tôi, tôi tôi tôi không được đâu!"

Lương Vân Tiên: "Cậu có thể."

Lục Vân Đàn: "Tôi thật sự không có năng khiếu học tập!"

Lương Vân Tiên: "Cậu có."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên kiên quyết, giọng điệu chắc chắn: "Cậu chắc chắn có."

Lục Vân Đàn sững người, hình như trên đời này chỉ có một mình thư sinh thối thật lòng tin tưởng cô có năng khiếu học tập, còn tin tưởng hơn cả chính bản thân cô.

Nếu cô không thử cố gắng một lần thì hình như đang có lỗi với sự tin tưởng độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Giằng co một lúc lâu giữa việc tiêu sái giang hồ hay dốc lòng vì nước, Lục Vân Đàn kiên quyết cắn răng chọn tạm thời từ bỏ ước mơ đi chu du cùng trời cuối đất cùng thanh kiếm của mình: "Tôi nhất định sẽ thi được xếp hạng thứ 350, nhưng nếu cậu không giành chiến thắng trong trận thi đấu thì tôi sẽ chặt cậu thành tám mảnh!"

Hừ!

Bang chủ ta cũng không phải dễ trêu chọc như thế đâu!

Lương Vân Tiên cười: "Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bang chủ Lương muốn vì bang chủ Lục mà Nghịch Thiên Cải Mệnh, dù chỉ là thay đổi nhỏ thì cũng muốn sửa.