Nghe Đâu Tiếng Gió

Chương 14: Hoan nghênh



Đợi tiếng xe đạp Trương Giang Dương đã đi xa, Hạ Chiêu vỗ vỗ vai La Hạo: "Chuyện đêm nay tao sẽ quên, Trương Giang Dương và Dịch Thời cũng vậy."

La Hạo cắn chặt răng không nói gì lập tức thả lỏng xuống, tức khắc như có thứ gì nóng hổi chảy trên mặt, cậu giơ tay lau đi nước mắt, không những không ngừng ngược lại càng lau càng nhiều, rồi trực tiếp khóc òa lên, càng khóc càng lớn: "Tao đ*t mẹ! Sao lại vô dụng như vậy! Nhục chết đi được! Tao cũng không biết sao tao lại như vậy nữa! Tao….tao…."

La Hạo vừa khóc vừa chửi, chửi chính mình chửi đám chó Nhị Thập Cửu kia, Hạ Chiêu vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, chờ đến khi cậu gần hết khóc mới an ủi: "Tao không thấy mất mặt gì cả, này có là gì, hồi trước mày bị mẹ đánh, mông trần trốn sang nhà tao tao cũng đã gặp rồi."

La Hạo nghẹn họng: "Khi đó tao mới năm tuổi! Vẫn còn là con nít!"

Nghe xong lời này, Hạ Chiêu đột nhiên có chút buồn cười, nhưng nhịn xuống, tiếp tục an ủi: "Bây giờ mà cũng là con nít mà, con nít lớn."

"Video kia…… Video kia……" La Hạo lau đi nước mắt, "Tao không làm theo lời bọn nó nói bọn nó sẽ không cho tao đi, tao còn phải vội đi học bổ túc!"

"Đúng vậy, không thể để bọn nó lãng phí thời gian, co được dãn được mới là nam tử hán đại trượng phu." Hạ Chiêu lục cặp, không tìm thấy khăn giấy, nhìn La Hạo mặt tèm lem nước mắt nước mũi mà thở dài: "Mày tự lấy áo chùi đi."

La Hạo nhặt cái cặp bị ném vào trong xó của mình lên, lấy khăn giấy ở bên trong ra, rầu rĩ nói: "Thật ra tao rất là nhát gan sợ phiền phức, lúc bọn nó chặn đầu tao, tao liền hối hận, sợ tới mức chân nhũn tay mềm."

"Mày quả là nhân tài mới dám khi dễ bọn nó, tao cảm thấy mày vô cùng dũng cảm, thật đó, người bình thường không dám đi quản đâu. Hơn nữa đối với bọn nó bắt nạt kẻ yếu mới là chân lý, không phải cuối cùng cũng sợ tè ra quần sao?" Hạ Chiêu an ủi.

La Hạo khịt mũi: "Chỉ là tao là thấy tự tôn của mình bị đả kích nghiêm trọng, mà không phải mày đi ăn BBQ với tụi Hà Sùng Sơn sao? Bọn nó đâu."

"Ăn xong từ lâu rồi, bọn nó không có tới, tao nhận được điện thoại của Trương Giang Dương mới chạy lại đây." Hạ Chiêu nói.

"Một mình mày chạy tới?" La Hạo sửng sốt một chút, cảm động, "Chiêu nhi, mày đối tốt với tao quá, tao…..Tao thật sự không muốn mang phiền toái đến cho mày đâu."

"Lúc mày giúp tao học bù, giúp tao làm bài tập sao không nói tao làm phiền mày đi? Không khóc, không khóc, đi nào, chỗ này âm u thấy ghê quá." Hạ Chiêu đánh giá liếc cậu một cái: "Về nhà tao tắm lại đi, bây giờ mẹ tao chưa về đâu, mày mà cứ vậy mà về là hù chết cô đó."

"Ừm" La Hạo như con trai bị bắt nạt đi sau đuôi ba ba Hạ Chiêu: "Chiêu ca, tao thật sự…."

Hạ Chiêu nói mấy lời an ủi xong, thấy La Hạo lại khôi phục dáng vẻ ông cụ non hằng ngày, nói giỡn ngắt lời cậu: "Thật cảm động nha, nếu không mày lạy tao một cái đi."

La Hạo ngừng một chút, sửa lại câu: "Đ*t mẹ Dịch ca quá soái, đời này nếu tao là con gái nhất định chỉ gả cho mình cậu ấy."

"May mà mày không phải con gái, nếu không chắc tao hối hận dùm Dịch ca nhà mày, gu cậu ta chắc chắn không phải mày đâu con ơi." Hạ Chiêu nói.

La Hạo: "Thế gu cậu ta là gì?"

Hạ Chiêu: “Sao tao biết?”

Hạ Chiêu cúi đầu đánh chữ hỏi Trương Giang Dương bọn họ đang ở đâu, Trương Giang Dương không trả lời chắc là chưa đọc tin nhắn.

Hạ Chiêu đang nghĩ ngợi không biết có nên gọi điện thoại không thì vừa ra khỏi hẻm liền thấy Trương Giang Dương Dịch Thời, Trương Giang Dương lái con xe đạp địa hình của mình chạy vòng vòng, Dịch Thời dựa cột điện cúi đầu chơi điện thoại, nhìn dáng vẻ này là đang đợi bọn họ.

La Hạo có chút ngượng ngùng mà rụt cổ ra sau lưng Hạ Chiêu, Trương Giang Dương ngẩng đầu thấy bọn họ, liền đạp xe lao tới đây, vừa lúc ngừng ở trước mặt hai người: "Há, ngại cái gì mà ngại, trước kia tao còn bị người ta đánh tới nằm viện, đè trên đất đánh, bị gãy một cánh tay, tao cũng đâu có sao."

Hạ Chiêu: "Cút, tự hào gớm nhờ? Mày mau mau dùng cái tay bị phế đó chở Mập đệ về tắm rửa đi."

Trương Giang Dương liếc mắt nhìn Dịch Thời, nghi hoặc nói: "Không phải nói là đi ăn sao?"

La Hạo cúi đầu, không muốn bọn họ thấy mình trướng mắt: "Hôm nào tao mời tụi mày ăn cơm nha, chờ tháng sau là tao có tiền tiêu vặt rồi."

Hạ Chiêu đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Mày đưa tiền cho thằng đầu đinh kia đúng không?"

La Hạo chần chừ nói: "Ờm……"

"Má nó, đánh thì đánh thôi, còn bày đặt thu phí?" Trương Giang Dương cáu.

"Nó cầm của mày bao nhiêu tiền? Tao đòi lại cho mày!"

Hạ Chiêu: "Thôi bỏ đi mày nhưng đừng theo chân bọn nó dây dưa không rõ."

La Hạo do do dự dự: "5…...5 ngàn……" (Cỡ 18tr)

“Cái gì!!”. Đam Mỹ Hay

Hạ Chiêu và Trương Giang Dương nói không nên lời.

"Không được không được." Trương Giang Dương chống chân, cho La Hạo tựa vai mình leo lên xe: "Nhất định phải đòi cho bằng được."

Hạ Chiêu gật gù: "Đi đi, nhất định phải đòi cho bằng được nhá."

Dịch Thời mặt không cảm xúc nhìn cậu một cái.

Hạ Chiêu giơ năm ngón: "Nhìn gì mà nhìn? 5 ngàn tệ lận đó!"

Chân Trương Giang Dương vừa thả, con xe "run rẩy" chở La Hạo tiến về phía trước: "Cmn, Mập, mày nên giảm cân đi."

"Không phải nửa đêm mày tập hít đất à? Có tí vậy cũng không nổi?"

"Đương nhiên là tao nổi rồi, sao lại không nổi, tao sợ là sợ cái xe đáng thương của tao không cầm cự được thôi…."

Hai người cậu một câu tôi một câu đi ngày càng xa.

Hạ Chiêu cung kính hỏi: "Super Hero, ngài nói xem, bây giờ chúng ta nên đi ăn lẩu hay về nhà đây?"

Dịch Thời cất điện thoại: “Về nhà đi.”

Hai người đi vài bước, Hạ Chiêu châm chước mở miệng: "Tôi biết cậu không phải loại người đi nói xấu sau lưng người khác, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một tiếng, hy vọng cậu không nói chuyện đêm nay với người khác, Mập đệ là người nhạy cảm, nếu như bị người khác biết không chừng sẽ xấu hổ và tức giận tới mức nhảy lầu luôn đấy."

Dịch Thời trả lời nhanh chóng ngắn gọn: “Ừm.”

Hạ Chiêu cười cười, nhìn kĩ Dịch Thời từ trên xuống dưới một lượt: "Còn nữa, chắc anh hùng hay đánh nhau lắm nhỉ? Đánh rất thuận tay nha, tôi không ngờ cậu là người như thế đó.”

Dịch Thời mặt không cảm xúc: “Người như tôi?”

Hạ Chiêu chỉ vào đường cái rộng lớn: "Đúng đúng, cái giọng điệu này cái ánh mắt này không lẫn đi đâu được, may mà cái đường này đủ to, nếu không thì không đủ để so với cậu rồi. Nhưng mà hồi nãy cậu siêu ngầu luôn ấy, ngầu tới mức Mập đệ còn muốn gả cho cậu nữa kìa, có điều xuống tay hơi nặng xí."

"Nếu không khiến đối phương sợ đến mức chạy mất dép, chắc chắn vẫn sẽ còn lần sau." Qua vài giây, Dịch Thời mới nói một câu.

Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, lượng thông tin này hơi lớn, đây là kinh nghiệm của người từng trải à? Rốt cuộc đã từng trải qua những gì mới có nhiều kinh nghiệm thế này chứ? Hơn nữa thân thủ cậu ta nhanh nhẹn như vậy không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Chẳng lẽ… Hạ Chiêu lập tức bổ não ra hình tượng Dịch Thời ngậm thuốc lá ngồi trên cao, xung quanh là đám đàn em cung kính vây quanh, dưới chân là đám đối thủ đang quỳ bị đánh mặt mũi bầm dập, "đầu gấu cấp 3 trong truyền thuyết"?

Hạ Chiêu hơi tò mò, nhưng mà chắc là Dịch Thời sẽ không muốn bàn về cái đề tài này với cậu đâu nên thôi, cậu chỉ nói: "Đánh ghê đấy."

Dịch Thời: “Cậu học vật lộn vài năm là được.”

Hạ Chiêu chớp chớp mắt, thế thân thủ tốt không phải do quýnh nhau nhiều mà là do tập vật lộn á hả? Bình thường có học sinh cấp 3 nào tự dưng lại đi học vật lộn không? Thoạt nhìn Dịch Thời cũng không giống loại thích đi gây chuyện, chắc không phải vì nhan sắc đẹp lồng lộn với khí chất ngầu bá cháy nên bị người ta hẹn đánh đâu ha? *Không phải ghét nhất là mang ơn người đẹp ư? Phim Mỹ thường giống vậy mà.

*不会是最难消受美人恩吧?美剧里都是这么演的。

Câu này mình không rõ nghĩa, ai biết thì giúp mình nha

Dịch Thời không nóng không lạnh nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Hạ Chiêu nhìn anh một cái trông cậu tò mò rõ đến đến vậy sao? Nhưng mà Dịch Thời đang nhìn thẳng mà có nhìn cậu đâu.

Dù giọng điệu Dịch Thời lạnh nhạt, nhưng hình như cũng không khó chịu, cậu nghĩ nghĩ liền quyết định trở lại vấn đề muốn hỏi đầu tiên: "Tại sao cậu lại đi tới nhà ma?"

Im lặng một hồi lâu, ngay khi Hạ Chiêu nghĩ Dịch Thời không muốn trả lời, đang định đổi đề tài thì Dịch Thời thấp giọng nói: "Đó là nhà của bà ngoại tôi hồi trước."

Hạ Chiêu giật mình: “Bà ngoại cậu……”

"Mất rồi." Giọng điệu thờ ơ không nghe được cảm xúc: "Sức khỏe bà không tốt không thể ngồi máy bay lâu, nhưng bà vẫn luôn muốn trở về."

Hạ Chiêu lập tức xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi không biết…..tôi không nên nói đó là nhà ma."

Dịch Thời: "Không sao chỉ là muốn nhìn qua một cái."

"Cho nên…Đây là lần đầu tiên cậu tới thành phố này?" Hạ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh, có chút tò mò: "Vậy cậu cảm thấy thành phố này thế nào?"

Dịch Thời không chút do dự nhả hai chữ: “Mê cung.”

Hạ Chiêu cong cong đôi mắt: "Ừm nhiều người cũng nói giống cậu vậy, hèn chi lần đầu tôi nhìn thấy cậu khi ở trên xe buýt, nhìn cậu đúng kiểu hoang mang luôn á, kiểu 'Tôi là ai? Đây là đâu?' "

Dịch Thời không nói gì, như là nhớ tới điều gì đó, anh nhìn cậu thiếu niên đang cúi đầu bên cạnh mình. Xung quanh thật yên tĩnh, gió nhè nhẹ thổi phồng bộ đồng phục rộng thùng thình của cậu, khẽ lướt qua xương quai xanh mảnh mai và tấm lưng thẳng tắp xinh đẹp ấy, đèn đường dưới chân tôn lên bóng dáng thon dài của người kia, bỗng dưng mang lại cảm giác mong manh khó tả, có chút cô đơn.

Anh nghe thấy Hạ Chiêu nhẹ giọng nói: "Tôi khác cậu, tính ra tôi chưa từng rời khỏi nơi này, hồi trước tôi với Mập là hàng xóm, chỗ đó cũng gần nhà bà ngoại của cậu, sau đó thì chuyển tới đây, xa lắm cũng chỉ tới mấy khu lân cận, có lẽ cả đời này tôi cũng không rời khỏi nơi này được."

Dịch Thời hơi bất ngờ, trên người Hạ Chiêu lúc nào cũng mang lại một cảm giác đầy sức sống, cậu phong lưu tự tại, phảng phất như một cơn gió, thế nhưng khi cậu nói ra hai chữ "Cả đời" nặng nề kia, lại có chút đột ngột.

Qua một hồi lâu, Dịch Thời mấp máy môi: “Tại sao?”

"Tại sao hả…" Hạ Chiêu như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cậu sờ sờ mũi rồi nói, "Tại vì quá khó khăn."

Cậu thân quen với thành phố này, nhưng lâu lâu cậu cũng cảm thấy giống Dịch Thời vậy, cảm thấy nơi đây như một cái mê cung, mãi mãi vây giữ mình.

"Thôi không nói cái này nữa, tối nay cậu sẽ dọn vào luôn hả? Thế đồ cậu đâu rồi?" Hạ Chiêu hỏi.

Dịch Thời: “Đã có người đem đồ tôi tới rồi.”

Hạ Chiêu gật gật đầu, hỏi: “Cần tôi phụ không?"

Dịch Thời: “Không cần.”

Hạ Chiêu thầm chắt lưỡi, cái tên này từ chối không chút do dự luôn, không cho người ta đường trả lời nữa.

Qua vài giây, Dịch Thời nói thêm câu: “Đồ tôi ít lắm.”

Hạ Chiêu đáp: “Ừm.”

Từ xa chung cư hiện lên là một mảnh đèn sáng trưng, nhà nhà cùng bật đèn lên, độ sáng khác nhau, nhưng lại vô cùng ấm áp.

"Đúng rồi, cứ quên không à." Hạ Chiêu nói, "Cậu định thuê bao lâu?"

Dịch Thời: “Chắc tới lúc thi đại học.”

Giọng Hạ Chiêu nhẹ nhàng: "Còn lâu nhờ, tôi cứ nghĩ là cậu muốn đi càng nhanh càng tốt."

Dịch Thời hơi sửng sốt, lần nữa nhìn về phía cậu.

"Tại vì…" Hạ Chiêu không nhìn anh, tiếp tục đi về phía trước, "Hình như cậu không muốn dính dáng tới những mối quan hệ xung quanh, giống như một người xa lạ đứng đây nhìn chúng tôi, cảm giác như có thể rời đi bất cứ lúc nào. Vậy mà cậu lại nói muốn ở lâu như vậy… Thật ra mọi người ở đây đều rất nhiệt tình, bà cụ ở dưới lầu, chú ở đối diện nhà cậu…. Người trong chung cư ai cũng tốt, người trong lớp cũng vậy, đôi khi bọn họ đối với cậu có chút tò mò nhưng hoàn toàn không có ác ý, cậu thử tiếp xúc với họ xem, có thể không đến nỗi đâu."

Dịch Thời rũ mắt nhìn cậu, qua một hồi lâu đột nhiên nói: “Còn cậu?”

Hạ Chiêu có chút không rõ: “Tôi?”

Dịch Thời mím môi: “Người đầu tiên tôi biết khi về nước là cậu mà.”

Nói thật Hạ Chiêu có hơi kinh ngạc, cậu vẫn luôn cho rằng Dịch Thời không vui khi tiếp xúc quá nhiều với người khác bao gồm cả cậu. Bề ngoài Dịch Thời có vẻ như nguyện ý nói nhiều cùng cậu mấy câu, nhưng đó là bởi vì họ ngồi cùng bàn, hơn nữa cậu vẫn luôn có chừng mực duy trì khoảng cách với cậu ta.

Chẳng lẽ Dịch Thời cũng giống con non, sau khi nở nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ nhận làm mẹ? Sau đó 'mẹ' đi đâu 'con' đi đó, một phương pháp học tập riêng biệt (?)

Nhìn nam sinh cao gầy trước mặt liên tưởng tới con non mới lột vỏ, quả thật có chút hề, nhưng Hạ Chiêu tự giác nén xúc động muốn cười xuống. Cậu có cảm giác nếu bây giờ mình cười, Dịch Thời sẽ cực kì hối hận vì lời vừa nói, không chừng còn thẹn quá hóa giận, bởi vì im lặng hồi lâu, cậu liền thấy người cao lớn kế bên hơi mất tự nhiên mà gãi gãi lòng bàn tay.

Không biết có phải bị lây không, Hạ Chiêu cũng hơi ngại, bây giờ có nói gì cũng giống một tên đạo đức giả, cậu chọn lọc từ ngữ sao cho tự nhiên nhất rồi nói: "Lúc nào cũng gọi cậu là anh đó thây, cậu không cảm nhận được sự nhiệt tình của tôi à? Ai cũng gọi tôi là anh đấy."

Ai ngờ, cậu thì cố gắng giữ gìn thời khắc miễn cưỡng coi như là dịu dàng này, nhưng Dịch Thời thì không, cậu ta nói: "Trước tối hôm nay tôi vẫn không hiểu tại sao bọn lại gọi cậu là anh."

Giọng điệu thờ ơ, nhưng Hạ Chiêu nhạy bén cảm nhận được sự chế giễu trong đó.

Hạ Chiêu chậc một tiếng: "Tại sao cái gì mà tại sao? Đương nhiên là vì tôi vừa cao vừa đẹp vừa có mị lực hút hồn chứ sao nữa."

Dịch Thời liếc mắt nhìn cậu: “Cao?”

Hạ Chiêu bị một chữ này của cậu ta chọc tức muốn chết rồi, thật sự không phục: "Ở đây là phương Nam, tôi cao vầy cậu biết trong trường có nhiêu người hâm mộ không? Công bằng mà nói, trong lớp chúng ta trừ cậu Hà Đại Tiên với Mập ra thì còn ai so được với tôi? Nếu cậu mà không thi đấu á, Hà Đại Tiên đã an bài cho tôi đi cướp bóng rồi! Tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu tìm từ hay ý đẹp mà sửa lại cho tôi, ê, tên kia, đừng có giả bộ không nghe, ê!!!"

Dịch Thời: “Nghe rồi, không lùn.”

Hạ Chiêu: “???”

Thoáng cái đã tới cửa chung cư, bên cạnh có cái cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, là một đôi vợ chồng già kinh doanh, đã mở gần hai chục năm.

Hạ Chiêu chạy chầm chậm qua, vô cùng tự nhiên mà lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra, đặt trên quầy thu ngân: "Ông Tiền ơi, hai lon Coca."

Một tiếng ông ơi cậu gọi vừa ngoan vừa thân thiết, như đang khoe mẽ mà cười.

Ông Tiền đang nhìn chằm chằm cái TV nhỏ xíu kia, nghe vậy đẩy đẩy mắt kính, vừa nhìn TV vừa quét mã QR cho cậu, thuận miệng nói: "Tiểu Chiêu mới học về hả con?"

Hạ Chiêu quét mã trả tiền, cũng ngó mắt lên TV theo: "Dạ, quao, cuối cùng cũng nghi ngờ tên này."

Ông Tiền cười nói: "Sao? Con cũng coi phim này hả?"

Hạ Chiêu cười hề hề: "Mẹ con đang xem, vậy thôi con đi trước nha ông."

Hạ Chiêu cầm Coca nhảy tới bên người Dịch Thời, đưa một lon cho người nãy giờ đang đứng chờ cậu.

Hạ Chiêu khui nắp ra, sảng khoái uống một mồm to: "Tôi khát muốn chết rồi."

Sau đó cụng lon Coca với lon của Dịch Thời đang cầm, nở nụ cười.

"Tuy là hơi trễ, nhưng mà bạn học Dịch Thời ơi, hoan nghênh cậu đã tới mê cung, hoan nghênh cậu tới lớp 3, cũng hoan nghênh câu tới nhàkhóc."

***

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh tất cả đọc giả!!!

Editor: có vài chỗ mình không rõ nghĩa nên câu hơi khó hiểu, mong mọi người thông cảm nha, mãi iuuu (≧▽≦)