Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 191: Oan oan tương báo khi nào rồi



Điềm Tâm vừa nghe bác sĩ nói đến kẹo, sắc mặt liền thay đổi, cô xấu hổ cười hai tiếng, sau đó nhìn bác sĩ mà thành khẩn:

-Oan oan tương báo từ lúc nào rồi, không cần đâu anh bạn, kẹo anh giữ lại thì tốt hơn, thật đấy!

-Cái con bé này, sao lại dùng thành ngữ bừa bãi như thế!

Mẹ Điềm Tâm có chút bất đắc dĩ nhìn Điềm Tâm, sau đó quay đầu nhìn bác sĩ cười cười:

-Không làm phiền bác sĩ nữa, con bé này vốn không thích ăn kẹo đâu, kẹo đó bác sĩ cứ tặng lại cho mấy bạn nhỏ đi.

-Những bạn nhỏ khác, đoán chừng cũng không thích ăn kẹo cho lắm.

Bác sĩ nhìn bọn họ cười cười, để lộ hàm răng trắng tinh, trong lời có chuyện mà thuận miệng nói.

Điềm Tâm bắt đầu cảm thấy trán của mình không ngừng mà đổ mồ hôi lạnh toát.

"Tít" một tiếng, thang máy đã đến, Điềm Tâm liền túm lấy cánh tay mẹ cô, đẩy bà vào trong rồi quay lại nói với anh bác sĩ:

-Bác sĩ bạn học, chúng tôi xin phép đi trước nhé, anh tranh thủ thời gian mà làm việc cho tốt đi, mấy hộp kẹo kia cứ từ từ mà thưởng thức nhé! Bye bye!!

Trần Diệc Nhiên chậm rãi theo Điềm Tâm vào thang máy, nhìn anh bác sĩ cười một cách kì quái, sau đó nhấn một cái nút đi xuống. Cửa thang máy đóng lại.

Anh bác sĩ nhìn bọn họ tiến vào thang máy, rồi lại nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại trước mặt, trong đầu vẫn còn ám ảnh nụ cười kì quái vừa rồi của Trần Diệc Nhiên, cảm giác như mình lại sắp bị hắn âm mưu điều gì. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được tóm lại là không đúng ở chỗ nào, liền quyết định không nghĩ nhiều nữa, quay đầu trở về phòng làm việc.Về đến văn phòng, anh ta phát hiện trong phòng đầy các bác sĩ và hộ lí đang nhìn mình với ánh mắt kì quái.

Đang lúc buồn bực thì một người hộ lý đang đỏ bừng mặt đem bản ghi chép bệnh án ra viện đã viết xong đến trước mặt anh bác sĩ, nói:

-Bác sĩ, đây là ghi chép xuất viện của giường chín.

-Được, cảm ơn. - Anh bác sĩ nhận đồ, thuận miệng cảm ơn.

Người hộ lí vẫn đứng trước mặt hắn, đôi mắt thỉnh thoảng mà vụng trộm liếc hắn một cái, vẻ mặt do dự có vẻ như có lời gì muốn nói.

-Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao? - Anh bác sĩ khó hiểu hỏi.

-Cái kia...bác sĩ...tôi không cố ý... - Người hộ lí mặt đỏ bừng như quả táo, sau một hồi lâu mới thốt lên từ trong cổ họng như vậy.

-Cái gì không cố ý? - Trong đầu bác sĩ đầy nghi hoặc.

-Là...là... - Người hộ lí lắp bắp, một lúc lâu mới tiếp tục nói:

-Lúc tôi lấy trong ngăn kéo của anh bệnh án của giường chín, giường mười hai và giường mười ba, không cẩn thận làm cái túi văng ra...đồ bên trong rơi cả ra đất...Các đồng nghiệp khác đều đã nhìn thấy...

Dấu chấm hỏi trong đầu bác sĩ ngày càng lớn, lại nghĩ đến ánh mắt kì quái của Trần Diệc Nhiên trước lúc đi...

Hắn ta dường như đột nhiên hiểu ra, bước nhanh đến bàn làm việc, mở ngăn kéo ra thấy bên trong một cái túi trần đầy hộp kẹo, nhịn không được liền nghiến răng nghiến lợi.

Trần!! Diệc!! Nhiên!!

Tên khốn kiếp! Lại đem đống đồ này nhét vào bàn làm việc của mình! Chả trách ánh mắt của hắn vừa nãy lại kì quái, tràn ngập vẻ hả hê như thế!!

-Bác sĩ...Thực sự xin lỗi...Tôi thực lòng không cố ý... - Người hộ lí đỏ bừng cả khuôn mặt, liếc về phía ngăn kéo, giọng lí nhí hướng phía bác sĩ mà thành khẩn xin lỗi.