Ngày Hè Nồng Say

Chương 20



Bởi vì có bug, đặt ra rồi sửa lại một chút, đổi thành khi đó mẹ Lý nửa năm không cho đi học, không phải nửa tháng trường học đã phát hiện. Moaz moaz!

Lúc hoàng hôn, Lý Trạch Thừa nhìn thấy ánh sáng của hắn đi vào, hắn hé đôi môi muốn nói chuyện, nhưng da dính vào bị đau. Quý Sâm lại không liếc hắn đến một, dựa vào cạnh cửa, nhìn mũi chân ngẩn người.

Lý Trạch Minh vỗ vỗ vai Quý Sâm, "Vào đi thôi."

Quý Sâm chậm rãi dời đến chân giường, nhìn máu khô trong tay, cậu không biết nên dùng biểu tình thế nào đối mặt với Lý Trạch Thừa, cũng không muốn nhìn thấy vết thương chói mắt của hắn.

Lý Trạch Thừa muốn ngồi dậy, ngắm nghía cẩn thận Quý Sâm, Lý Trạch Minh thấy hai tay hắn chống giường là biết suy nghĩ của hắn, điều chỉnh giường bệnh, cho hắn nửa nằm.

"Tiểu Trạch, em có gì muốn nói với Quý Sâm không?" Lý Trạch Minh ngồi bên giường, nặn nặn vai em trai.

Tóc đỉnh đầu Quý Sâm bởi vì máu khô mà dính vào nhau, lung ta lung tung, Lý Trạch Thừa há miệng mấy lần, "Xin... Xin lỗi."

Quý Sâm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn.

Làm sao một buổi tối mà đã thay đổi hết thảy rồi, trái tim Quý Sâm đột nhiên sụp một khối, rơi trên mặt đất bể nát, cậu nhanh chóng liếc mặt qua.

Lý Trạch Thừa thấy Quý Sâm không nói lời nào, tà dương toàn bộ chiếu vào, Quý Sâm nhìn như dung hòa trong ánh nắng, như thể một giây sau sẽ biến mất ở trong hư không. Hắn hoảng hốt, không để ý thân thể quấn băng, một cái xoay eo nhào tới Quý Sâm, hai tay víu một bên giường, cất giọng gọi cậu, "Quý Sâm, Quý Sâm, xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin... Xin lỗi!"

Lý Trạch Minh vội vã ghìm Lý Trạch Thừa lại, "Bình tĩnh! Quên mất anh đã nói với em như thế nào sao? Lý Trạch Thừa! Em có muốn khỏe lại hay không!"

Mỗi khi nói một tiếng, tim Quý Sâm vừa đau vừa xót một phần, cậu cuối cùng không nhịn được, nhìn về phía Lý Trạch Thừa.

Vải băng chảy máu, dày đặc, chóp mũi đỏ, đôi mắt đỏ, trừ miệng môi là trắng bệch.

Lần này càng là sóng lớn mãnh liệt kéo tới, Quý Sâm hỏi hắn, "Cậu có lỗi gì với tôi? Lý Trạch Thừa."

Tựa hồ là dự cảm được gì đó, Lý Trạch Thừa tập trung miêu tả mặt mày Quý Sâm, hắn lẩm bẩm, "Tất cả, đều xin lỗi."

Lý Trạch Minh nhìn hai người một cái, vỗ vỗ gối Lý Trạch Thừa, "Anh đi ra ngoài một chút, các em nói chuyện đi." Dứt lời đi ra phòng bệnh.

Cuối cùng cũng lau sạch máu khô, khe móng tay lộ ra màu vàng khó coi, Quý Sâm lắc đầu một cái, "Không cần, cậu tổn thương tôi, tôi đâm cậu. Chúng ta sau này không ai nợ ai nữa, Lý Trạch Thừa. Tôi không đi học nữa, cám ơn cậu phụ đạo."

Lý Trạch Thừa lăng lăng nhìn cậu, "Không muốn không gặp, em yêu anh, anh nghe được."

Dường như bị lột da tại chỗ, công khai xử phạt, mỗi một tấc da của Quý Sâm đều đang đau, "Không yêu, đó là lừa gạt cậu. Giống như giọng cậu, toàn là giả tạo."

Lý Trạch Thừa đột nhiên bật cười, "Vậy em hận anh, em đánh anh, để anh ngồi tù."

Bị Lý Trạch Thừa thần kinh bắt bí, Quý Sâm không khống chế được mà rống to, "Cậu nghe không hiểu sao? ! Lý Trạch Thừa! Tôi không muốn dây dưa với cậu! Cái gì có yêu hay không có hận hay không, cậu có ấu trĩ hay không! Chúng ta sau này không liên quan đến nhau nữa!"

"Em nói, sau này có việc có thể tới tìm em." Lý Trạch Thừa cố chấp đến kỳ cục, nhìn người trước mắt dù ngực kịch liệt phập phồng mà vẫn không hé miệng.

Quý Sâm sao nhớ nổi mấy câu nói này, nhất định là mình mù quáng nói gì đó bị Lý Trạch Thừa nhớ kỹ, "Cậu quên đi, coi như tôi chưa từng nói."

Lý Trạch Thừa bướng bỉnh nhìn đôi mắt Quý Sâm, "Em không nhớ."

"Tôi không nhớ cái gì?"

Lý Trạch Thừa không lên tiếng, hắn muốn dùng tay chạm vào Quý Sâm, thế nhưng quá xa, ngay cả không khí xung quanh đối phương cũng không với tới.

Quý Sâm nhắm mắt lại, da quanh mắt nhăn lại, cậu hít sâu một hơi, "Lý Trạch Thừa, tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa, cậu cũng đồng ý với tôi, không xuất hiện trong cuộc sống của tôi."

Không biết có phải là ảo giác không, Quý Sâm nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lý Trạch Thừa tắt đi, miệng của hắn cong thành hình tròn, cuối cùng phun ra một chữ "Được".

Chua xót không lí do lấp kín ngực, cảm xúc ngập trời muốn biểu đạt, có vô số vấn đề ứ đọng trong tim, Quý Sâm thò tay vào trong áo, cầm miếng ngọc thấm nhiệt độ cơ thể mình.

Lý Trạch Thừa chống người, vừa định hỏi cậu muốn làm gì, đã thấy Quý Sâm rút tay, kéo sang bên cạnh, trên cổ tức khắc xuất hiện một vết máu, Lý Trạch Thừa tựa hồ cũng có thể nhìn thấy da thịt hơi lật lên.

Dây thừng đỏ thắt nút như sinh mệnh của Lý Trạch Thừa, nói đứt là đứt mất, ngọc bị nhẹ nhàng để trên giường bệnh, kéo dài rồi lại im lặng vang vọng, đinh tai nhức ong trong thế giới của Lý Trạch Thừa.

Hắn chẳng nhìn thấy gì, như kẻ nghiện lên cơn, ngã nhào tóm lấy mảnh ngọc, mở áo bệnh nhân ra ôm vào ngực, để nhiệt độ còn dư lại trên đó làm giảm cơn nghiện.

Trên eo chảy càng nhiều máu hơn, hắn như không cảm giác được, ôm nút thắt dây thừng, từng tấc từng tấc hôn vết máu.

Trước khi giọt nước mắt đầu tiên rơi khỏi viền mắt, cậu nghe thấy trong gió nhẹ nhàng một câu, "Lý Trạch Thừa, tạm biệt."

...

"Xong rồi?" Lý Trạch Minh nhìn thấy Quý Sâm đi ra.

"Ừm." Quý Sâm bình tĩnh lại, gật đầu.

Lý Trạch Minh đưa cặp sách Lý Trạch Thừa để trong biệt thự cho cậu, "Bên trong có một cái thẻ mở cửa phòng, về nhà đi tắm, ngủ một giấc đi, trong phòng cũng có quần áo mới. Đừng từ chối tôi."

Không có gì nên nhăn nhó, Quý Sâm nhận lấy cặp sách, "Cảm ơn."

"Ở chỗ đèn đỏ ở hai ngã tư ngoài kia, cần tôi đưa em đi không?"

"Không cần, anh... Anh mau vào đi."

Lý Trạch Minh gật đầu vào phòng bệnh. Quý Sâm đi được hai bước, như là tìm cái gì, rốt cục nhìn thấy một y tá tuần phòng, một phát nắm được tay y tá, vừa nhanh vừa vội, "Phòng bệnh 525, bệnh nhân rách vết thương."

Nói xong không chờ y tá hỏi thêm một câu, quay người chạy.

Quý Sâm lần đầu tiên ở loại nhà cao cấp như thế này, cứng tay cứng chân đi vào, lúc đi thang máy còn không biết dùng mà đỏ mặt. Cậu đi vào phòng, cấp tốc cởi quần áo mà Lý Trạch Thừa lấy ở trong tủ, bước vào buồng tắm.

Máu trên người cuối cùng bị dòng nước xối đi, từ đỏ sẫm hóa thành hồng nhạt, cuối cùng biến thành phấn hồng, như yêu và hận của cậu đối với Lý Trạch Thừa, từ ngón chân chảy vào ống thoát nước, giấu vào đường nước ngầm sâu không thấy đáy.

Quý Sâm mở vòi hoa sen, xịt không biết bao lâu, mới phục hồi tinh thần lại, bắt đầu xoa sữa tắm.

Tắm một tiếng, cuối cùng cũng rửa sạch mình. Quý Sâm ngã vào giường mềm mại, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Quý Sâm ngủ một giấc đến hơn 11 giờ hôm sau, khi tỉnh lại phản ứng một hồi lâu mới tỉnh ngộ không phải đang nằm mơ. Cậu mặc quần áo Lý Trạch Minh chuẩn bị cho mình vào, trả phòng.

Lúc đổi màn hình điện thoại, chủ quán nhìn thấy Quý Sâm âm u đầy tử khí, cùng với vết máu trên điện thoại di động, sợ đến độ thu ít 50 tệ. Cuối cùng Quý Sâm khắp toàn thân từ trên xuống dưới còn sót lại 4 tệ, ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Đối mặt với bà ngoại hỏi tại sao đi một tuần, chưa đến ngày đã về, Quý Sâm dăm ba câu hàm hồ qua, trở về phòng ngủ. Cậu vừa vào phòng là thay áo ngủ, chạy lên giường cuộn mình lên.

Quý Sâm không có khái niệm thời gian, cậu ngơ ngác qua chừng mấy ngày, tựa hồ là bà ngoại tới hỏi cậu, tại sao không đến nhà Lý Trạch Thừa nữa. Cậu nói gì nhỉ? À, cậu nói Lý Trạch Thừa đi du lịch cùng người nhà.

Hai ngày nữa muốn tìm cớ gì? Không đi học phải nói cho bà ngoại thế nào? Bà ngoại có thể thương tâm hay không? Quý Sâm không muốn nghĩ, cậu như con rùa đen rút đầu khi tai vạ đến, có thể đợi trong vỏ một ngày thì là một ngày.

"Quý Sâm! Ăn cơm!"

"Ầy, con không muốn ăn. Bà ăn đi." Quý Sâm đáp một tiếng, tiếp tục dùng chăn che đầu.

"Quý Sâm, con làm sao thế, hơn một tuần rồi, con đứng dậy khỏi giường chưa? Có chuyện gì nằm trên giường có thể giải quyết sao?"

Thì ra đã hơn một tuần rồi, mình tưởng nhiều nhất mới ba ngày.

"Cũng là bởi vì giải quyết mà." Quý Sâm nhìn chăn, nói lầm bầm.

Bà ngoại một tay mở cửa phòng, mang theo một cơn gió, thổi vào trong chăn Quý Sâm.

"Ôi, thối chết thối chết, mấy ngày con không tắm rồi hả thằng nhóc thối. Thối chết bà rồi." Bà ngoại kéo màn cửa sổ ra, tia sáng giữa trưa nhất thời chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ.

Như mãnh thú trốn tránh hồng thủy, Quý Sâm càng không muốn đi ra. Cậu vùi trong chăn, buồn bực, "Bà mặc kệ con, chuyện của con giải quyết, chỉ là đang điều chỉnh tâm tình thôi."

Bà ngoại thở dài một hơi, "Được thôi, mấy ngày nay con ăn uống linh tinh, ăn cũng như mèo, bà thấy con là muốn thành tiên rồi đấy. Trước khai giảng tự mình điều chỉnh tốt, thi cho tốt. Nhe chưa?"

"Vâng."

Bà ngoại rì rì đi tới cửa.

Không khí trong chăn càng ngày càng mỏng manh, Quý Sâm rốt cục không nhịn được chui ra. Cậu nằm sấp xuống giường, quỷ thần xui khiến mở tủ quần áo ra.

Trong tủ treo quần áo lộn xộn, chỉ có hai bộ quần áo xếp chỉnh tề, Quý Sâm móc ra, rút ra một cái túi giấy cất vào, lại móc một cái bút máy từ trong bọc sách ra ném vào, mang theo đi ra ngoài phòng.

"Đi đâu thế? Đi ra thì ăn cơm đi."

"Con đi vứt rác, một lát nữa quay lại."

"Đi đi."

Quý Sâm cầm túi giấy, đi mãi, lúc đi qua thùng rác công cộng của khu chung cư, cậu nhìn, không dừng lại; lúc đi ngang qua thùng rác đầu phố, cậu nắm chặt túi giấy, thu tay về; lúc đi ngang qua thùng rác ở giao lộ, cậu làm như không thấy.

Mình đang làm gì thế này?

Đợi đến khi Quý Sâm phản ứng lại, cậu đã đi qua ba con phố, đi ngang qua không dưới mười cái thùng rác. Lại một lần cũng không ném đi.

Quý Sâm đứng ở đầu đường rộn ràng, người đi đường đi ngang qua dồn dập liếc mắt, nhìn thiếu niên cô độc này, cùng túi giấy như trân bảo trong tay cậu.

Ủ rũ cúi đầu đi theo đường cũ trở về, Quý Sâm lại trở về dưới lầu khu chung cư.

"Quý Sâm!"

Quý Sâm bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được Lý Trạch Minh.

Cậu không nghĩ thất vọng trong lòng từ đâu tới, gật đầu với Lý Trạch Minh, "Chào anh."

Lý Trạch Minh thoạt nhìn rất tiều tụy, tựa hồ mấy ngày chưa cạo râu che hết cằm, caravat xiêu vẹo nhét vào trong âu phục, "Bạn học Quý, mau cứu Tiểu Trạch."

Quý Sâm trong nháy mắt tim hẫng một nhịp, túi giấy lập tức nhăn thành một mớ, "Chúng ta đã sớm nói không liên lạc lại, chuyện của cậu ta không thuộc quyền quản lý của tôi."

Như thể nhìn thấy cứu tinh, hai tay Lý Trạch Minh nắm lấy cánh tay Quý Sâm, cầu khẩn, "Tôi có lỗi hủy ước định, thế nhưng xin em đến bệnh viện một lần với tôi được không? Tiểu Trạch nó..."

"Lý Trạch Thừa cậu ta làm sao?"

Thấy ngữ khí Quý Sâm có chút thả lỏng, Lý Trạch Minh kéo cậu đến trước xe, "Nó, nó sắp chết rồi."

Cậu thực sự là không chịu buông tha tôi, Lý Trạch Thừa.

Gọi điện thoại cho bà ngoại, Quý Sâm như nhận mệnh ôm chặt túi giấy, ngồi lên xe Lý Trạch Minh.

...

"Nó tiêm thuốc an thần, đã ngủ rồi."

Quý Sâm ngồi trên ghế bên giường Lý Trạch Thừa, nhìn quai hàm hõm sâu, cùng đốt ngón tay gầy trơ xương của hắn. Quý Sâm dường như có thể nhìn thấy dòng nước truyền nhảy lên lúc truyền vào huyết quản xanh tím của Lý Trạch Thừa.

Chỉ hơn một tuần mà thôi, cậu ta tự ngược sao?

"Cậu ta làm gì?"

Lý Trạch Minh nhìn trên bình treo vàng nhạt trên đầu, "Từ sau khi em đi, Tiểu Trạch không nói câu nào. Bắt đầu là không ăn cơm, chúng tôi không có cách nào, chỉ có thể tiêm dịch dinh dưỡng cho nó. Sau đó nó thừa dịp chúng tôi không chú ý, rút ống tiêm. Là tôi sơ sót, hai ngày trước nó rút dao gọt hoa quả ở đầu giường, cứa nát bét tay của mình."

"Cậu ta, cậu ta làm gì chứ! Cậu ta cho rằng tôi sẽ để ý sao?" cằm Quý Sâm run rẩy, đáy mắt đỏ chót, đau đớn mệt mỏi sờ trái tim đang đập.

Lý Trạch Minh cười khổ một tiếng, "Không, ngày nó cắt cổ tay tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho em, bị nó cướp di động, ai biết người mất máu quá nhiều lại có sức lớn như vậy. Nó nói, em muốn nó không xuất hiện trong cuộc sống của nó, nó chỉ có thể dùng cách này."

Lý Trạch Minh kéo cánh tay đang giấu trong chăn của Lý Trạch Thừa ra ngoài, bên trên dày đặc quấn lấy một vòng vải băng, cổ tay cũng sớm trắng bệch như màu băng, làm lệ ý của Quý Sâm cuồn cuộn.

"Tôi khuyên can nó đủ đường, tôi cho là nó sẽ yên tĩnh, thế nhưng ai nghĩ tới hôm nay một lúc không coi chừng, nó thiếu chút nữa nhảy cửa sổ, đến năm, sáu người mới đè lại nó được, tiêm thuốc an thần."

"Cho nên hết cách rồi, tôi chỉ có thể xin em giúp một tay."

"Tôi có thể giúp thế nào?"

"Đừng biến mất ở thế giới của nó, còn lại, không cần làm gì."

"Tôi không sợ cậu ta thương tổn tôi lần thứ hai chắc?"

"Quý Sâm, xin em cứu nó, chừa cho nó một mạng, sau này em muốn cho nó chịu thẩm tra hay là ngồi tù, cũng được, chỉ cần em nguyện ý cho nó sống."

Nói thì dễ, một mạng sẽ theo mình thao túng, nghe thật thoải mái, nhưng đến cùng nặng bao nhiêu, chỉ có tự mình biết.

Quý Sâm không lên tiếng, cậu thấy dung nhan ngủ bình tĩnh của Lý Trạch Thừa, tâm tư hỗn loạn.

Lý Trạch Minh sờ sờ tóc Lý Trạch Thừa, chậm rãi mở miệng.

"Lý Trạch Thừa không phải được sinh ra trong gia đình có tình yêu, trước khi Tiểu Trạch 5 tuổi, cha mẹ chúng tôi ít nhất vẫn tương kính như tân, có thể duy trì ôn hòa bên ngoài. Mãi đến tận khi Lý Trạch Thừa 5 tuổi, cha của tôi khăng khăng muốn ly hôn với mẹ. Lúc đó mẹ không nói hai lời đã đồng ý, tôi cho là đây là biểu hiện không còn tình cảm của họ."

Quý Sâm không nhìn Lý Trạch Minh, kì thực chăm chú lắng nghe.

"Khi đó tôi cũng phản nghịch, không muốn thấy gia đình lạnh như băng này, đơn giản trực tiếp chạy ra nước ngoài du học. Lý Trạch Thừa được mẹ nuôi, ở trong nhà cha để lại cho mẹ. Bình quân một tháng, tôi mới có thể nói chuyện với người thân một lần, tôi cho là ngày cứ qua như vậy, cũng rất tốt. Mãi đến tận khi Lý Trạch Thừa mười tuổi, cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết đã xảy ra chuyện gì."

"Hóa ra, mẹ của tôi cũng không phải không yêu cha, tình nhân cũ của cha không thể sinh con, cho nên ông nội tôi không cho phép họ kết hôn. Mà mẹ tôi, khi đó dùng một chút... Thủ đoạn tương đối không vẻ vang mang bầu tôi, lúc này mới gả cho cha tôi. Nhưng là tình cảm sâu sắc, cũng không ngăn được năm tháng làm hao mòn, cha tôi đối với bà vẫn luôn lạnh như băng, bà cũng là người kiêu căng tự mãn, thẳng thắn đóng vai một đôi vợ chồng."

"Thế nhưng năm ấy Lý Trạch Thừa 5 tuổi, cha gặp lại tình nhân cũ của ông ấy, mẹ tôi bị ruồng bỏ như vậy. Bà không chấp nhận được kết quả như thế, ngày qua ngày dằn vặt bản thân, mắc bệnh tinh thần phân liệt. Bà coi mình là tình nhân cũ của cha, như vậy có thể được cha yêu, mỗi ngày ở nhà ngóng nhìn cha đến. Lúc bình thường bà cũng rất cưng chiều Lý Trạch Thừa, nhưng lúc không bình thường, bà cho là Lý Trạch Thừa không phải con bà, là con của chính thê không từ thủ đoạn. Một tháng một lần trò chuyện, tôi căn bản không biết tinh thần của mẹ lại có vấn đề lớn như vậy."

"Sau đó Lý Trạch Thừa cùng tôi đến Mỹ trị liệu, dưới sự trợ giúp của bác sĩ tâm lí, tôi mới biết, khi đó bà ấy không muốn nhìn thấy Lý Trạch Thừa, nhốt nó trong phòng ngủ suốt, cắt bóng đèn đi, để Lý Trạch Thừa một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm, cuối tuần nào nhốt Lý Trạch Thừa trong phòng ngủ, trừ ăn cơm đi nhà vệ sinh cũng không cho phép nó đi ra. Có lúc một tuần, thậm chí nửa tháng không nói một câu với Lý Trạch Thừa. Lý Trạch Thừa không biết giao tiếp với người, là do như thế."

"Khi bà luôn lặp lại bên tai Lý Trạch Thừa, nó sẽ không có người yêu, nói nó giống mình là kẻ bệnh tâm thần. Bảo nó đi chết. Xé vở của nó, đập đồ của nó, nó mới bao lớn, nó nhiều nhất cũng mới mười tuổi."

"Khả năng cũng là có gen của mẹ chúng tôi, tinh thần của Lý Trạch Thừa cũng xuất hiện vấn đề."

Quý Sâm không biết lúc nào, trên mặt một mảnh lạnh lẽo. Cậu nhớ tới sau buổi chiều, Lý Trạch Thừa dùng khẩu trang giảm thấp giọng nói không ngừng kề vào tai cậu lặp lại, Quý Sâm, anh biết sẽ không có ai yêu anh, anh yêu em là đủ rồi, em theo anh, đừng đi. Khi đó chất lỏng nóng bỏng nhỏ trên lưng mình, rốt cuộc là mồ hôi trên trán, hay là nước mắt mặn chát?

Giọng cậu khàn khàn, "Không phải lỗi của cậu ta."

"Cho nên hiện tại Lý Trạch Thừa không thích ở trong bóng tối, cũng không thích giam cầm. Mãi đến tận khi nó mười tuổi, tinh thần của mẹ suy sụp đạt tới đỉnh, bà khóa chặt Lý Trạch Thừa ở nhà cắt đứt liên lạc, đi thẳng một mạch, may là trong nhà còn có chút lương thực dự trữ, tuy nhiên không qua được nửa tháng. Cuối cùng là bị người ngoài cửa sổ phát hiện, giúp nó báo cảnh sát."

"Cậu ta, cậu ta tại sao không kêu cứu sớm?" Vô luận Lý Trạch Thừa hôm nay nằm ở đây có khốn nạn cỡ nào, Quý Sâm chỉ muốn xuyên qua thời gian ôm cậu bé đáng thương, bất lực, bị mẹ vứt bỏ kia một cái.

"Thêm vào trước khi đi hơn nửa tháng, khi đó mẹ đã hơn một tháng không để ý tới nó, mà lúc đó bà kiếm cớ thôi học cho Lý Trạch Thừa, Tiểu Trạch đã nửa năm không tới trường học rồi. Tôi nghĩ, Tiểu Trạch từ lâu đã đánh mất năng lực kêu cứu."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mẹ rốt cuộc không còn tìm tới nữa, tôi đưa nó đi, ở nước ngoài tiếp thu giáo dục, tiếp thu trị liệu. Nhưng tôi quá ngu dốt, tôi bận bịu công tác, chỉ nghĩ những vấn đề này giao cho bác sĩ tâm lý là vạn sự đại cát, quên làm bạn với nó. Lúc nó 16 tuổi, tôi cho là tâm lý của nó đã được giải quyết, lúc nó nhõng nhẽo đòi hỏi cho nó về trường cấp ba Trung Quốc, tôi thậm chí còn đồng ý thỉnh cầu học lớp 11 của nó."

"Tại sao cậu ta muốn trở lại Trung Quốc?"

Lý Trạch Minh lắc đầu một cái, "Nó cũng không nói với tôi, tôi cho là đại khái nó nhớ Tổ quốc. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải, e rằng, là vì người nào đó."

Đôi mắt Lý Trạch Minh sáng quắc nhìn Quý Sâm.

Quý Sâm khó có thể tin chỉ chỉ mình, "Anh nói tôi?"

"Ừ."

"Làm sao có thể, trước khi học lớp 11 chúng tôi căn bản không quen biết."

"Cũng không chắc."

"..."

"Tôi rất hối hận, rất hối hận mình vắng mặt 13 năm của Tiểu Trạch, là tôi không bảo vệ được nó, mới để cho nó biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Cũng làm cho em bị thương tổn. Tôi rất xin lỗi."

"Anh không cần nói xin lỗi."

"Người ta nói anh như cha, tôi lớn hơn Tiểu Trạch 21 tuổi, đừng nói trách nhiệm của cha, tôi ngay cả trách nhiệm của anh cũng không làm hết, đây là tôi thất trách."

Lúc này hơi thở Lý Trạch Thừa gấp gáp, là bộ dáng muốn tỉnh.