Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 487: Tin tức khiến đại lục khiếp sợ




Trừ thỉnh thoảng có người hay đi lại trên con đường này thì có chút ngoài ý muốn mà liếc nhìn. Nhưng bọn họ cũng chỉ xem bóng ảnh này như một con ma men mà thôi.
 
Con ma men này ngẩng đầu nhín ngọn núi cách đó không xa. Sau đó thở dài một hơi rồi tiếp tục đi lên núi.
 
Một lát sau bóng ảnh này đã đi lên núi.
 
Nơi này đã thuộc phạm vi quản hạ của Huyền Thiên tông. Hiện giờ Huyền Thiên tông đã quật khởi một cách vang dội, đại nghiệp đã thành cho nên phần phòng bị cũng vô cùng sâm nghiêm.
 
Bây giờ ở giữa sườn núi đang có một tiểu đội đệ tử Huyền Thiên tông đứng canh gác.
 
Trong đó có một người đột nhiên nhìn thấy bóng ảnh ở dưới chân núi đi lên thì lập tức thấp giọng nhắc nhỏ đồng bạn xung quanh.
 
Tiểu đội trưởng phụ trách tiểu đội này là một Nhân giai tử phẩm. Thanh niên đội trưởng này ước chừng hai mươi tuổi đang nhìn bóng ảnh lỗ mãng từ dưới chân núi đi lên. Kiếm sắc trong tay cũng giương lên, sắc mặt tiểu đội trưởng hơi trầm xuống lạnh giọng quát:
 
- Ngươi là ai, nơi này là địa phận của hạt của Huyền Thiên tông, xin hãy tốc tốc rời đi.
 
Bóng ảnh thấy có người nói chuyện thì cũng cố sức ngẩng đầu lên, hướng tới thanh âm phát ra nhìn lại.
 
Khi hắn thấy phục sức bọn họ mặc là đệ tử của Huyền Thiên tông thì trong mắt hắn hiện lộ một tia vui mừng. Nhưng lập tức há mồm, muốn nói chuyện thì phát hiện mình đã không còn khí lực để nói nữa. Lúc này bóng ảnh cũng chỉ biết cười khổ
 
Nhưng đội trưởng kia lại thấy người này lai lịch không rõ ràng, lại không nói lời nào thì lập tức cảnh giác, đồng thời lệnh cho những đệ tử khác cảnh giới, tiếp theo đó bao vây bóng ảnh này lại.
 
Bóng ảnh thấy hành động của mấy đệ tử Huyền Thiên tông như vậy, mặc dù có chút ngăn cản nhưng thân thể hắn đã rất mệt mỏi, dây thần kinh căng ra. Cuối cùng nỗ lực muốn phất ra âm thanh nhưng hắn cũng đã kiệt sức mà ngã xuống đất. Nhưng bóng ảnh vẫn có thể miễn cưỡng lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra ném lại phía tiểu đội trưởng.
 
Ngay sau đó bóng ảnh này cũng triệt để bất tỉnh nhân sự.
 
Đội trưởng kia thấy thế thì cũng không có buông lỏng cảnh giác mà càng đề phòng đối phương giở trò. Cẩn thận đi tới bên bóng ảnh xem xét tình hình. Bóng ảnh này một thân áo bào vết máu luong lổ. Nhất là ống tay trái thì càng rách nát. Hầu như không thể nào che đậy được cánh tay.
 
Mà tiểu đội thưởng kia phát hiện cánh tay trái của bóng ảnh này là bị người khác đả thương. Mà trên cánh tay đó đến một khối thịt cũng không có, chỉ có bạch cốt.
 
Thấy một màn quỷ dị như vậy thì cả tiểu đội cũng phải nuốt vào một ngụm lãnh khí.
 
Mà lúc này tiểu đội trưởng mới chú ý tới lệnh bài lúc trước mà bóng ảnh ném ra. Sau khi nhặt nó lên quan sát thật kẽ thì tiểu đội trưởng nhất thời biến sắc.
 
Hắn nhận ra lệnh bài này. Đây chính là lệnh bài chứng minh thân phận của Huyền Thiên tông, mà từ lệnh bài này thì chỉ có những người có địa vị cao trong tông môn thì mới có. Lệnh bài ở trên người bóng ảnh, do hắn ném ra, như vậy bóng ảnh này nhất định là người của Huyền Thiên tông.
 
Cuối cùng sau khi suy nghĩ thấu đáo thì tiểu đội trưởng cũng không dám khinh thường mà vội vàng phân phó hai gã đệ tử quay về báo cáo tin tức. Đồng thời hắn cùng với những đệ tử còn lại cẩn thận quan sát bóng ảnh.
 
Bọn họ tịnh không biết được chuyện gì đã phát sinh, càng không dám động đến người đang nằm bất tỉnh ở trên mặt đất. Ngây khi lo lắng chờ đợi thì hai đạo nhân ảnh cũng nhanh chóng xuất hiện trước tiểu đội.
 
Thấy rõ thân ảnh của hai người tới thì tiểu đội trưởng cung kính hành lễ, đồng thời hô:
 
- Tông chủ! Trưởng lão!
 
Tieeos đó liền đem sự tình nói lại một cách đơn giản. Huyền Cơ Tử sau khi nghe xong thì phân phó cho đội đệ tử này tiếp tục đi tuần tra. Đồng thời hắn cùng Biên trưởng lão liếc nhìn nhau, sắc mặt vô cùng ngưng trọng cúi người quan sát hình dạng người đang nằm trên mặt đất.
 
Khi thấy được dung mạo của người này thì Huyền Cơ Tử không khỏi kinh hãi. Người này không phải ai khác chính là người thời gian trước cùng với Hàn Phong đi tới U Ám Sâm Lâm - Triệu Vô Cực.
 
Nhưng vì sao mới qua mấy tháng mà Triệu Vô Cực lại xuất hiện với bộ dạng như vậy, một thân mang nội thương trầm trọng.
 
Bất quá Huyền Cơ Tử cũng không có thời gian để suy nghĩ những thứ này. Cho nên hắn và Biên trưởng lão hai người cũng nhau đem Triệu Vô Cực đang bị ngất về tông môn.
 
Ba ngày sau, trải qua một phen trị liệu thì Triệu Vô Cực rốt cuộc cũng từ mê man tỉnh lại.
 
Khi biết được tin này thì Huyền Cơ Tử cùng với nhóm người Tiêu Linh cũng đều tụ tập lại thăm Triệu Vô Cực.
 
Triệu Vô Cực mở mắt, thấy những gương mặt quen thuộc này thì trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại những chuyện mới xảy ra khi trước. Cũng biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
 
Đợi cho Triệu Vô Cực thanh tỉnh hắn thì mọi người đầu tiên là hỏi thăm thương thế của hắn. Ngay sau đó Tiêu Linh ngồi một bên từ lâu đã rất bồn chồn lo lắng, gấp giọng nói:
 
- Tiền bối, vì sao ngươi lại thụ thương. Còn Hàn Phong vì sao không có cũng người trở về.
 
Triệu Vô Cực trông thấy Tiêu Linh lo lắng như vậy sau một hồi do dự mới thấp giọng nói:
 
- Hàn Phong,…….hắn……….khả năng đã………
 
Triệu Vô Cực không có nói hết câu nhưng những người ở đây ai cũng hiểu được ý nghĩa ẩn trong lời nói này. Về phần Tiêu Linh sau khi nghe xong thì sắc mặt trắng bệch không còn tý huyết sắc nào. Cuối cùng cũng vì quá đau thương mà bất tỉnh.
 
Tiêu Linh từ trong mê man tỉnh lại, mà nàng sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là muốn đi gặp Triệu Vô Cực.
 
Mà lúc này nàng mới phát hiện mình đang ở trong phòng của mình. Còn có Lâm Nguyệt đang ở bên cạnh chiếu cố bản thân.
 
Tiêu Linh tỉnh lại, Lâm Nguyệt cũng đã phát hiện, lập tức đi tới bên giường tỉ mỉ quan sát tình huống của nàng, sau đó mới ôn nhu nói:
 
- Linh nhi, ngươi cũng không nên lộn xộn. Nghỉ ngơi một chút đi.
 
Nghe được Lâm Nguyệt nói như vậy thì Tiêu Linh lại nghĩ tới tình huống lúc trước. Sắc mặt lại tái nhợt lôi kéo Lâm Nguyệt, cơ hồ còn khóc nức nở nói:
 
- Sư phụ. Người nói cho ta biết. Ta có phải hay không năm mơ. Triệu tiền bối căn bản không có trở về. Hàn Phong……Hàn Phong hắn……
 
Nói xong lời cuối cùng thì Tiêu Linh cũng khóc nức nở, ngữ khí nghẹn ngào không nói ra lời.
 
Lâm Nguyệt thấy thế cũng cố nén sự bi thống trong lòng, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười an ủi Tiêu Linh hỏi:
 
- Nha đầu ngốc, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ ngươi……
 
- Không! Sư phụ, ta hiện tại m,uốn biết. Người không nói cho ta thì ta tự mình đi hỏi những người khác.
 
Tiêu Linh bướng bỉnh nói.
 
Nói xong nàng liền muốn xuống giường. Nhìn thấy Tiêu Linh quật cường như vậy thì Lâm Nguyệt cũng không có cách nào giấu diếm được nữa. Hai mắt nhất thời trở nên đỏ bừng, vẻ mặt cũng bi thương nói:
 
- Phong nhi hắn…… Hắn xác thực đã không trở về!
 
Sau khi nói xong thì Lâm Nguyệt cũng không thể khống chế được nội tâm bi thương của mình. Hai dòng nước mắt cũng theo đó là chậm rãi chảy xuống.
 
Trong thấy dáng dấp của Tiêu Linh thì Lâm Nguyệt cũng cúi người ôm Tiêu Linh vào trong lòng. Ngữ khí trầm thấp nói:
 
- Linh nhi, ngươi nếu muốn khóc thì hãy khóc lên!
 
- Không …… Không có khả năng! Không có khả năng!
 
Tiêu Linh nghe vậy thì cũng tự thì thào nói.
 
Mà nhãn thần của nàng cũng trỏe nên vô hồn.
 
Hắn tử?
 
Làm sao có thể! Hắn thế nào mà chết được?
 
Trong đầu Tiêu Linh không ngưng tự hỏi hàng loạt những vẫn đề. Nàng nhớ tới lúc trước, thời gian cùng với Hàn Phong ở chung. Hai người đã trải qua bao nhiêu sinh tử. Hàn Phong lúc trước cũng chỉ là Nhân giai võ giả nhưng cũng không có vì trắc trở mà ngã xuống.
 
Mà hôm nay thực lực của hắn đã là Thiên giai thất phẩm, trên đời này có mấy ai có thể đả thương được hắn.
 
Tại sao có thể như vậy?
 
- Hắn không phải đã đáp ứng ta, sẽ chung sống với ta cả đời sao? Thế nào lại như vậy? Ta không tin….ta không tin……
 
Nước mắt bất tri bất giác đã rơi trên y phục của Tiêu Linh. Lâm Nguyệt thấy bộ dáng Tiêu Linh bi thương như vậy thì lo lắng nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà không thể làm gì khác hơn là ôm Tiêu Linh vào trong lòng. Lâm Nguyệt muốn nói điều gì đó để an ủi cho Tiêu Linh bớt đau lòng. Nhưng lúc này Lâm Nguyệt cũng phát hiện ra bản thân mình cũng không biết nói như thế nào.
 
Trong lúc nhấy thời, trong phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của hai nữ tử.
 
Ngày đó Tiêu Linh té xỉu, Lâm Nguyệt đã luống cuống tay chân đưa nàng về phòng. Mà nhóm người Huyền Cơ Tử trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ. Nhưng bọn họ cũng không có giống như Tiêu Linh, tất cả mọi người đều có đủ bình tình để có thể nghe Triệu Vô Cực thuật lại sự tình ở trong U Ám Sâm Lâm.
 
Sau khi Triệu Vô Cực nói xong thì nhóm người Huyền Cơ Tử cũng biết được lần cuối cùng Triệu Vô Cực thấy Hàn Phong là khi hắn bị Khương Khởi vây công.
 
Đối với thực lực của Khương Khởi thì Triệu Vô Cực và hắn đã từng giao thủ với nhau cho nên Triệu Vô Cực cũng biết rõ được. Cho dù là hoán đổi là hắn nếu dưới tình huống đó bị vây bởi một kích lãnh liệt như vậy thì chỉ sợ hơn phân nửa là sẽ chết. Huống chi Hàn Phong cũng chỉ là Thiên giai thất phẩm.
 
Cho nên Triệu Vô Cực tuy rằng không có tận mắt thấy Hàn Phong chết nhưng hắn cũng không cho rằng Hàn Phong có thể chạy thoát khỏi tay của Khương Khởi.
 
Hàn Phong tử, đối với trên dưới Huyền Thiên tông chính là một đả kích vô cùng lớn.
 
Huyền Cơ Tử cũng không có hoài nghi lời Triệu Vô Cực nói. Hắn tự nhiên biết quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Hàn Phong. Hai người tu luyện cùng một loại tâm pháp. Trên thế giới này trừ bọn họ ra tịnh không có người nào khác tu luyện qua công pháp này. Mà Huyền Cơ Tử cũng có thể đoán được Triệu Vô Cực từ lâu đã coi Hàn Phong là truyền nhân của mình.
 
Đồng thời lúc đầu Huyền Cở Tử tận mắt nhìn thấy thương thế của Triệu Vô Cực thì cũng biết người Khương Khỏi có thể làm cho một Thiên giai bát phẩm bị thương nặng như vậy thì tu vi của người đó kinh khủng tới mức nào.
 
Han Phong tu vi cũng không có kém nhưng là lại không thể nào bằng được Triệu Vô Cực. Cho nên tin tức Hàn Phong tử thì Huyền Cơ Tử căn bản không có nghĩ ra lý do nào để phản bác.
 
Hàn Phong tử đối với Huyền Cơ Tử mà nói thì đó là một sự đả kích nặng nề. Chẳng qua quanh năm thân là tông chủ, cho nên tâm tình mới có thể trầm ổn thêm một chút. Cho dù trong lòng có bi thống vạn phần thì cũng không có đơn giản thể hiện ra ngoài.
 
Mà lúc này tin tức Hàn Phong tử cũng đã được truyền ra ngoài. Đại để những người người biết được đều là động bạn của Hàn Phong. Trừ Tiêu Linh và Lâm Nguyệt ra thì cùng có Bố Lôi Địch, Phí lão cùng với Bách Thảo đường Dược Si lão quái.
 
Lão Dược Si sở dĩ trở lại là giúp Triệu Vô Cực trị thương. Mà lão Dược Si cũng được coi là nguyên lão của Huyền Thiên tông, mà hắn đối với Hàn Phong cũng vô cùng thân thiết.
 
Cho nên trừ những người này ra thì Huyền Cơ Tử phân phó cho mọi người không được đem tin tức này lộ ra ngoài. Huyền Cơ Tử biết, Huyền Thiên tông có được như ngày hôm nay chính là ngờ vào Hàn Phong nỗ lực trợ giúp. Nếu như không có Hàn Phong thì cũng không có Huyền Thiên tông như ngày hôm nay.
 
Mà ở trong Huyền Thiên tông, trong lòng chúng đệ tử, địa vị của Hàn Phong cũng chả khác Huyền Cơ Tử là mấy, thậm chí còn vượt xa Huyền Cơ Tử.
 
Có rất nhiều đệ tử của Huyền Thiên tông đã coi Hàn Phong là tông chủ để mà đối đãi. Cho nên nếu như tin tức Hàn Phong chết một khi truyền ra ngoài, sợ rằng Huyền Thiên tông sẽ đại loạn.
 
Quan trọng hơn chính là vẫn còn có một Võ Hoàng điện đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Huyền Thiên tông. Vô luận như thế nào Huyền Cơ Tử cũng phải giấu kín tin tức này.
 
Đương nhiên là hắn cũng biết nếu người giết chết Hàn Phong là người của Võ Hoàng điện thì chỉ cần Võ Hoàng điện đứng ra nói thì chuyện này xác thực không thể nào giữ kín mãi được.
 
Nhưng cho tới lúc đó hắn cũng chỉ có thể tận dụng thời gian củng cố lực lượng của Huyền Thiên tông, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
 
Kế tiếp vài ngày sau. Chúng đệ tử trong Huyền Thiên tông, gồm cả những trưởng lão còn lại đều không thể nào biết được Hàn Phong đã chết. Mà Tiêu Linh mấy ngày hôm nay cũng vẫn như trước bi thống đau khổ mà ngất lên ngất xuống. Mỗi ngày Lâm Nguyệt đều phải ở lại cùng lam bạn với nàng.
 
Mặc dù có Lâm Phỉ Vân đến thăm nhưng hai nàng cũng không dám tiết lộ nửa phần. Mà Tiêu Linh cũng là vô ý thức làm bộ dáng tươi cười, không có Lâm Phỉ Vaan nhìn ra mãnh khóe.
 
Cũng may mà Lâm Phỉ Vân cũng chỉ cho rằng Tiêu Linh mang trọng bệnh trong người mới không có phát giác ra nàng đang che giấu bi thương trong lòng.
 
Mà lúc này cũng đã qua nửa tháng, thương thế của Triệu Vô Cực cũng đã tạm thời bình ổn trở lại. Về phần có thể hoàn toàn khôi phục được hay không thì còn cần phải điều dưỡng một thời gian dài.
 
Nhưng lúc này Huyền CƠ Tử lại nhận được một tin tức biết được trước đó Thiên Nhất các, Lục Đại tông môn, cùng với Thiên Thánh cốc, Thánh Vân Lam tông vài đại thế lực trải một qua một phen thương lượng thì quyết định chọn Huyền Thiên tông là nơi thương thảo việc liên minh.
 
Mà khi Huyền Cơ Tử cũng từ mấy tin tức này biết được vài đại thế lực đến Huyền Thiên tông trao đảo kết minh. Về phương diện khác là muốn tuyển ra một vị minh chủ lên lãnh đạo mọi người đối kháng với Võ Hoàng điện.
 
Về phần thời gian chính là một tháng sau.
 
Nếu như trước, biết được tin tức này thì Huyền Cơ Tử tự nhiên sẽ cảm thấy không gì không thích hợp. Nhưng mà chẳng qua lúc này Hàn Phong đã gặp nạn. Thực lực của Huyền Thiên tông bị đả kích không nhỏ. Lần này những thế lực này dắt tay nhau mà đến quả thực cũng không phải là chuyện tốt.
 
Đáng tiếc, cho dù Huyền Cơ Tử không muốn nhưng cũng không có bất cứ lý do nào để cự tuyệt.
 
Chỉ có thể bất đắc dĩ chời đợi một tháng qua đi.
 
Một tháng cũng trôi qua thật nhanh. Mấy ngày nay Thiên Nhất các, Thanh Thủy tông cùng với vài đại thế lực lần lượt tới Huyền Thiên tông.
 
Xa đến là khách, Huyền Cơ Tử tự nhiên cũng phải cho người an bài thỏa đáng.
 
Trong lòng Huyền Cơ Tử tự nhiên biết rõ, lần này những thế lực này dắt tay nhau tới dây chỉ sợ cũng bởi vì thanh thế hiện nay của Huyền Thiên tông đã vượt qua tất cả các môn phai khác. Cho nên bọn họ mới chọn Huyền Thiên tông là địa điểm trao đổi kết minh.
 
Mà nếu như Hàn Phong không có gặp nạn. Chỉ sợ vị trí minh chủ cũng đã thuộc về hắn. Chẳng qua với sự tình trước mắt thì chuyện này đới với Huyền Cơ Tử là điều vô cùng khổ sở. Nhưng hắn cũng không có dám tiết lộ tin tức nào về Hàn Phong.
 
Mỗi khi có người quen hỏi tới tình huống Hàn Phong thì Huyền Cơ Tử cũng chỉ có thể nói Hàn Phong ra ngoài xử lý một vài việc riêng.
 
Rất nhanh sau vài ngày đã có vài thế lực lục đục chạy tới Huyền Thiên tông. Ngay cả Thiên Thánh cốc cũng đang lo lắng tới nhân tố Võ Hoàng điện là cũng phải buông tha khoảng cách giữa hai bên mà đi tới Huyền Thiên tông.
 
Là Cốc chủ của Thiên Thánh cốc thì Trác Minh tự mình đến. Có thể nói là cấp cho Huyền Thiên tông đủ mặt mũi. Mà đi theo hắn cũng chỉ có một người. Người này chính là người quen cũ của Hàn Phong, cùng Hàn Phong kết thành thù oán năm đó - Duẫn Băng Hinh.