Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 214: Tiến giai gặp khó




Lần này Hàn Phong luyện chế Thánh Linh Đan, bởi vì đan năng bị hắn hấp thu, do đó không gây ra động tĩnh gì quá lớn, nên trên dưới Huyền Thiên Tông cũng không có bao nhiêu người biết.
 
Do đó, khi Hàn Phong xuất hiện trước mặt mọi người, những người khác mới phát hiện.
 
Đích đang nghiên cứu Huyễn Âm Thần Quyết nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội vàng vui mừng hỏi:
 
- Hàn Phong, ngươi đã đi ra? Thánh Linh Đan thành công chứ?
 
- Ừm!
 
Hàn Phong hơi gật đầu một cái, trên mặt cũng tỏ vẻ tươi cười.
 
Bất quá, lập tức biểu tình lại chuyển sang ngưng trọng, trầm giọng nói rằng:
 
- Hiện tại không phải lúc để nói chuyện, ta tới để thông báo với các ngươi một tiếng, ta muốn hạ sơn một chuyến, chưa biết là sẽ đi bao lâu, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì một năm cũng chưa biết chừng.
 
- Sao? Có chuyện gì xảy ra thế?
 
Tiêu Linh nghe Hàn Phong nói như thế, trên mặt nhất thời lộ vẻ lo lắng.
 
Mấy người Lâm Nguyệt cùng Mạnh Hùng cũng bắt đầu quan tâm.
 
Thấy mọi người vẻ mặt lo lắng, Hàn Phong không khỏi khoát khoát tay, nói rằng:
 
- Không phải đại sự gì, chỉ là ta cảm giác đấu khí trong cơ thể có chút không an phận, tựa hồ có dấu hiệu đột phá.
 
- Đột phá!
 
Tiêu Linh còn chưa nói chuyện, các đệ tử khác đã kinh thanh hô.
 
Ngay cả hai người Phí Lão cùng Bố Lôi Địch cũng không khỏi nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ sợ hãi từ đối phương.
 
- Ừm! Ngay khi vừa luyện đan kết thúc, đấu khí trong cơ thể tựa hồ bất an, ta phỏng chừng có thể vì hấp thu đan năng.
 
Hàn Phong hơi giải thích.
 
- Cái này…thực sự quá mức điên cuồng. Ta còn tưởng mình đang nằm mơ.
 
Mạnh Hùng thì thào tự nói.
 
Phí Lão tiến lên hai bước, đầu tiên là quan sát Hàn Phong một phen, mới lên tiếng:
 
- Tiểu tử, ngươi lại mang đến cho hai lão đầu tử chúng ta kinh ngạc.
 
Bố Lôi Địch cũng gật đầu nói tiếp:
 
- Hai năm trước khi mới quen ngươi, lúc đó mới chỉ là nhân giai tam phẩm võ giả, không ngờ ngươi đã trưởng thành tới mức này. Nguyên bản ta cùng Phí Lão dự đoán ngươi phải mất ba bốn năm nữa, có thể tiến nhập thiên giai chi cảnh, không ngờ tới a!
 
- Chính ta không ngờ, chỉ có thể nói lần này trùng hợp thăng cấp mà thôi, hiện ta cũng cần chuẩn bị tốt.
 
Hàn Phong có chút bất đắc dĩ nói.
 
Lúc này, Tiêu Linh cũng mở miệng hỏi:
 
- Ngươi đã muốn đột phá thiên giai, vì sao còn phải rời khỏi Huyền Thiên Tông, ở lại trong tông có mọi người thủ hộ, chẳng phải càng thêm an toàn hay sao?
 
- Tiểu thư, chuyện này không đúng!
 
Phí Lão nói rằng.
 
Tiêu Linh nghi hoặc nhìn Phí Lão, khó hiểu nói:
 
- Vì sao?
 
Những đệ tử khác không hiểu cũng nhìn Phí Lão, lẳng lặng chờ hắn giải thích.
 
- Bởi vì tiến giai thiên giai cần phải hấp thu thiên địa nguyên tố thập phần khổng lồ, nếu như Hàn Phong ở lại Huyền Thiên Tông, một khi hắn thành công tiến nhập thiên giai, tất sẽ hấp thu thiên địa nguyên tố trong chu vi trăm dặm xung quanh.
 
Ngừng một chút, Phí Lão tiếp tục nói:
 
- Nếu như là lúc bình thường, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng Huyền Ky Tử đang bế quan, nếu Hàn Phong lựa chọn ở đây tiến nhập thiên giai, sẽ ảnh hưởng đến hắn, do vậy hắn đành phải rời khỏi nơi này.
 
- Không sai, sở dĩ ta tới thông báo cho các ngươi một tiếng, thuận tiện đơn giản thu thập hành lý rồi rời khỏi.
 
Tiếp theo, Hàn Phong liền trở lại gian phòng của mình, nhanh chóng chuẩn bị hành lý, rồi lập tức rời khỏi.
 
Nguyên bản Tiêu Linh còn muốn Phí Lão đi cùng với hắn, nhưng bị Hàn Phong cự tuyệt.
 
Tuy rằng đấu khí trong cơ thể có chút xao động, nhưng Hàn Phong vẫn còn đủ thời gian để tìm chỗ yên tĩnh, lần này bế quan thăng cấp lâu, có khi phải mất cả ba bốn năm, thậm chí mười năm, tự nhiên không thể để Phí Lão đến bảo vệ mình.
 
Hơn nữa, Hàn Phong đã nghĩ được một chỗ tốt, căn bản không cần lo lắng vấn đề an nguy.
 
Cùng mọi người từ biệt, Hàn Phong liền nhanh chóng hạ sơn.
 
Trải qua một ngày đêm hành trình, rốt cục Hàn Phong đã tới được chỗ mình muốn.
 
Chỗ này cũng không cách Huyền Thiên Tông quá xa, nhưng bảo đảm cũng không ảnh hưởng tới Huyền Ky Tử.
 
Nhìn hồ nước u tĩnh trước mắt, trong mắt Hàn Phong cũng hiện lên một tia ba động. Hắn nhớ tới hơn hai năm trước, chính ở đây, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Di, cũng nhờ lần đó, Hàn Phong kỳ tích sản sinh Tiên Thiên đấu khí trong cơ thể.
 
Cũng nhờ Tiên Thiên đấu khí chống đỡ, hắn mới có thể trong hai năm ngắn ngủi, đạt được thành tựu như ngày hôm nay, lần này trở lại, không khỏi cảm khái.
 
Không sai, Hàn Phong sớm đã muốn tới đây bế quan. Vùng núi ngoại ô Thanh Vân trấn, dưới hồ ẩn chứa Diệp Chấn Phi Phủ.
 
Nghĩ đến nơi ẩn thân tuyệt hảo này, tin tưởng khi bế quan sẽ không khiến bất kỳ ai chú ý.
 
Hồ nước yên ả nổi sóng, sau một lát, lúc Hàn Phong lại xuất hiện, đã ở trong một thạch động tăm tối.
 
Vẫy vẫy đầu, Hàn Phong thở một hơi thật dài, chợt vận đấu khí hong khô y phục trên người.
 
Đối với nơi này, Hàn Phong cũng đã tới rất nhiều lần, tự nhiên quen thuộc dị thường. Hơi chút chỉnh lý, Hàn Phong liền đi tới gian nhà đá bên trong thạch động chuẩn bị bế quan.
 
- Thiên giai sao? Không nghĩ tới, kiếp trước hơn ba trăm năm mới miễn cưỡng chạm đến cảnh giới này, vậy mà kiếp này lại đơn giản đạt được.
 
Hàn Phong thì thào.
 
Đem mớ suy nghĩ hỗn loạn bỏ ra khỏi đầu, Hàn Phong nhanh chóng điều chỉnh tâm thần, sau đó móc ra một bình ngọc, miệng bình vừa mở một viên dược hoàn rơi vào trong tay hắn.
 
Theo viên dược hoàn xuất hiện, trong cả thạch động nhất thời tràn ngập dược hương.
 
Không hổ là cửu phẩm đan dược Thánh Linh Đan do Hàn Phong mất nửa tháng luyện chế ra.
 
Không mất nhiều thời gian để cảm thán, hai tay Hàn Phong vừa kẹp lấy Thánh Linh Đan. Chợt hai cỗ đấu khí theo cánh tay chậm rãi bao vây lấy viên dược hoàn.
 
Nhất thời, bên trong thạch thất sinh ra một trận quang mang nhàn nhạt/
 
Thấy vậy, Hàn Phong chậm rãi nhắm mắt lại, điều khiến đấu khí trong cơ thể, nhanh chóng hấp thu luyện hóa Thánh Linh Đan trong tay.
 
Thánh Linh Đan từ từ được hấp thu, đấu khí đang xao động cũng từ từ linh hoạt, Hàn Phong chỉ đành không ngừng vận khởi  Quyết, liều mạng áp chế xuống.
 
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa tháng.
 
Trong một tháng này, Hàn Phong đã hoàn toàn đem hấp thu Thánh Linh Đan vào trong cơ thể, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng bị hắn luyện hóa hoàn toàn.
 
Hàn Phong hơi chút quan sát, đấu khí trong thân thể hắn hiện tại đã vượt qua cực hạn địa giai võ giả có khả năng chịu đựng, nói cách khác, đấu khí đủ để đột phá thiên giai.
 
Thiên giai cường giả sở dĩ cường đại điều quan trọng nhất là cảm ngộ quy luật thiên địa, lĩnh ngộ Tiên Thiên đấu khí, chỉ có nắm giữ được hai thứ này mới có thể chân chính trở thành thiên giai cường giả.
 
Hiện nay, Hàn Phong đã có Tiên Thiên đấu khí, đối với quy luật trong thiên địa đối với kẻ đã từng có kinh nghiệm như hắn tự nhiên không thành vấn đề.
 
Chỉ bất quá dùng một tháng, hắn đã lại cảm nhận được quy luật thần bí ngao du thiên địa.
 
Nhưng khiến Hàn Phong ngoài ý muốn chính là hắn đã cảm nhận được thiên địa quy luật, mà Tiên Thiên đấu khí cũng thu được lợi ích không nhỏ.
 
Nhưng hôm nay bế quan đã hơn hai tháng, hắn lại chưa thể thuận lợi tiến nhập thiên giai chi cảnh, phát hiện này không khỏi khiến Hàn Phong cả kinh.
 
- Đây là có chuyện gì?
 
Hàn Phong giật mình nghĩ lại.
 
Tâm trí vốn luôn trấn định vô pháp an ổn ngồi một chỗ, đây chính là liên quan tới tu vi đấu khí, một khí có gì sai làm, có thể từ nay về sau trên phương diện đấu khí, hắn không thể tịnh tiến được nữa, đối với bất kỳ ai trên đại lục này, không thể nghi ngờ đều là nỗi đau trí mạng.
 
Nhanh chóng kiểm tra thân thể, vẫn chưa phát hiện bất kỳ vấn đề gì, Hàn Phong tiếp theo nhớ lại từng đoạn trong quá trình tu luyện, thuy chung không thấy có gì bất ổn.
 
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là Tiên Thiên đấu khí có vấn đề?
 
Hàn Phong cau mày suy nghĩ.
 
Tự vấn một lúc lâu, Hàn Phong cũng không tìm được bất kỳ đáp án gì.
 
Hàn Phong chỉ đành lẳng lặng tiếp tục tu luyện.
 
Không thể không nói, tâm trí Hàn Phong sớm được ma luyện vô cùng cứng cỏi, khốn cảnh trước mắt cũng không ngăn cản được hắn tu luyện.
 
Hàn Phong lại tiến vào trạng thái tu luyện, trong thạch thất lại khôi phục tĩnh lặng, thỉnh thoảng còn nghe thấy nước rơi bên ngoài.
 
Tí tách! Tí tách!
 
Không biết qua bao lâu, Hàn Phong vẫn không hề có động tác gì.
 
Tí tách! Tí tách!
 
Lại một hồi lâu nữa trôi qua, trên mặt Hàn Phong vẫn không có biểu tình gì.
 
Tí tách! Tí tách!
 
Tí tách! Tí tách!
 
Đột nhiên, Hàn Phong đang ngồi yên lặng, hô hấp ngừng lại một lúc lâu mới khôi phục.
 
Chỉ là tần suất hô hấp tựa hồ không có thay đổi.
 
Thân thể Hàn Phong cũng dần dần nổi lên bạch quang nhu hòa, đem cả tòa thạch thất tối tăm chiếu sáng.