Ngạn Long

Chương 3: Đóa Hoa Kì Quái



[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]

Chương 3: Đóa Hoa Kì Quái

Nhân vật: Dư Thiên, Tô Ngạn Chi.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, Dư Thiên đã đưa Ngạn Chi đến thượng phủ của chàng. Hiện ra một kết giới mỏng nhưng không dễ xâm phạm, chàng đưa lòng bàn tay ngang trước mặt, Kết giới liền mở ra. Trên tay là Ngạn Chi, Dư Thiên từng bước tiếng chậm vào bên trong.

Dù nàng là người phàm, cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, một cảm giác cứ như đã gặp trước đây đã lâu.

Thượng phủ được tôi đặc cho (là nơi bất khả xâm phạm, nơi được thiên đế ban cho thượng thần Dư Thiên để dạy học và cũng là nơi ở của thượng thần Dư Thiên)

Không biết bao lâu, Ngạn Chi vô cùng mệt mỏi mở mắt, chớp vài cái xác định nơi này, nàng liền bật người dậy, nhìn nơi đâu cũng xa lạ.

"Nơi nào đây? bị bắt cóc rồi sao?"

Nói xong Ngạn Chi liền chạy nhanh ra bên ngoài, ở bên ngoài rất khác biệt với bên trong căn phòng cô nằm lúc nãy. Nếu lúc nãy là yên tĩnh không một bóng người, thì bên ngoài rất nhiều người đang quét dọn và chăm sóc tiên cảnh bên ngoài. Ngạn Chi ngạc nhiên với cảnh tượng đẹp đẽ này, không còn biết lúc nãy chạy ra bên ngoài vì mục đích gì. Bổng có một nữ tiên tì đưa tay chạm vào vai nàng giọng dịu dàng nói.

"Cô nương, tỉnh rồi sao? Sao cô nương không nghĩ ngơi lại ra nơi này?"

Ngạc chi ngượng ngùng đáp: "à thì, ta không biết là bản thân đang ở đâu. Cho hỏi vì sao ta lại đến đây vậy thần tiên cô nương?"

"Haha, ta chỉ là một tiểu tiên quét dọn. Nhưng nơi đây rất đặc biệt, nô đây là thượng Phủ. Nơi sẽ dạy học của thượng thần cao quý."

Ngạn Chi kéo cặp chân mày lên phía trên, ngạc nhiên nói: "Thế sao?"

Ngạn Chi vô cùng tò mò, lai lịch của bản thân cũng được vào nơi như thế này, làm cho nàng có cảm súc đắc ý.

[Không ngờ. Ta là một người phàm trần lại có thể được thượng thần chọn, chẳng lẽ ta có năng lực xuất chúng sao? Hahahaha...]

Vừa nghĩ nàng vừa cười thầm nụ cười của nàng ngày càng mất đi nhân tính mà cười to. Ai nấy đều khó hiểu nhìn Ngạn Chi, làm cho nàng muốn đào hố chui xuống lòng đất. Lại có một giọng nói phát ra từ đằng sau. những tiên tử và tiên nhân đều không giám nhìn về phía Ngạn Chi nữa, Ngạn Chi vội quay sau xem đó là ai.

"Nơi đây cũng được coi là nơi cao hơi trần giới. Cô muốn đào hố chui xuống đó? Chỉ e là vừa đào ra lại té xuống tan xương nát thịt."



Đó là thượng thần Dư Thiên, chàng đang đọc suy nghĩ của cô. Ngạn Chi tức giận cau mặt.

[Vừa mới lúc nãy ta rất mến mộ người, bây giờ thì sao nào? Thật là không có chút tự trọng nào. Lại còn đọc suy nghĩ của ta?]

Dư Thiên: "lại còn mắng ta? mặt cô vẫn còn bào được."

Chàng vừa nói vừa bày ra khuông mặt lạnh như băng. Ngạn Chi không biết trời cao đất dày vẫn suy nghĩ.

[Đây là tảng băng trong truyền thuyết đó à? Xì.]

Dư Thiên: "tâm không tịnh, có lẽ ta đã nhận sai đồ đệ rồi."

Ngạn chi trợn mắt, nói to với chàng. "Ngài, ngài tại sao lại đọc suy nghĩ của con? Ngài không có quy tắc gì cả."

"Quy tắc? Nơi đây là nơi ở của ta, quy tắc là do ta đặt ra. Cô không có quyền phản biện."

Nàng tức đến nổi nghiến răng nghiến lợi. Dư Thiên chẳng buồn nói với cô thêm liền quay đầu bỏ đi. Nàng bây giờ biết sợ rồi, liền hiên ngang đi theo chàng.

[Ta đắc tội với ngài nữa không phải là sẽ bị thượng thần này vặn đầu phanh thây ngay sao? Ui cha thật là kinh hãi.] suy nghĩ kinh hãi cộng thêm đôi tay không tự chủ ôm lấy cổ của bản thân nàng rùng mình.

Đến thư phòng của chàng, Ngạn Chi vẫn không từ bỏ mà đi theo, có lẽ là không ai vào được nên chàng chẳng cần phòng bị. Không ngờ Ngạn Chi lại một bước tiến vào bên trong dễ như ăn bánh. Dư Thiên vô cùng kinh ngạc và sửng sốt.

"Sao cô vào đây được?"

"Sao là sao? Ta chỉ cần bước là vào được, ở đây có bẫy à?"

...

Dư Thiên chẳng biết nói gì hơn, chàng lòng nghĩ chắc chỉ là vì dạo này kết giới đã quá tuổi thọ nên nàng mới có thể tự tiện ra vào.

[Chắc phải tạo lại kết giới mới rồi.]

*phù



Ngạn Chi liếc nhìn Dư Thiên bĩu môi rồi lại cười quái đảng: "ngài mệt rồi à? Tả rót nước cho ngài nhé sư phụ?"

"..."

"Haha, sư phụ ngài thứ lỗi cho ta lúc nãy đã mạo phạm ngài. Ta không giám tái phạm nữa đâu, thật đấy."

"...

Cô nên nhớ ta chỉ là người tạm cưu mang cô một thời gian, không phải cả đời. Nên ta chỉ cho cô gọi ta bằng tên của ta. Dư Thiên."

Cô rất vui vẻ khi nghe lời nói của chàng: "Dư Thiên? Tên đẹp. Vậy.... Ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

"...... gần một vạn năm tuổi"

Ngạn Chi há hốc mồm bật đứng dậy ngay tức thì. " Gần một vạn năm tuổi? không phải là ông lão bất tử sao?"

Dư Thiên vô cùng bất lực trước một cô nương ăn nói không biết phép tắc này đáp lạnh lùng.

"Ta là thần."

"... À....ta quên mất. Thần sống không có tuổi thọ."

"... ay da, ngài nói xem thượng thần. có phải ta chỉ cần hút hết sinh lực của thần là người đó sẽ chết đúng không? nếu như thế thần cũng có tuổi thọ rồi. haha."

câu nói của nàng khiên Dư Thiên nổi đóa muốn ném nàng ra bên ngoài ngay lập tức. Ngạn Chi ý thức được bản thân nói điều không nên nói. Nàng dùng nụ cười xóa đi bầu không khí ngu xuẩn này. Nàng lại chẳng biết làm gì nữa nên mở lời cáo biệt.

Sau khi rời khỏi thư phòng của Dư Thiên, cuối cùng chàng cũng có thể thở lại rồi. Ngạn Chi lại đi ngắm mọi ngóc ngách ở thượng phủ này. tay chân táy máy tò mò đủ điều, sờ mó những thứ lạ mắt. một lúc lâu sau nàng lại đi đến một bờ hồ, bên trong có những chú cá có màu sắc sặc sỡ.

Ngạn Chi hạ gối ngồi xuống, ngắm những thứ bên trong hồ, bổng dòng nước như có thứ gì đó khuấy động, mặt nước dần mất tĩnh lặng sôi sùng sục. khiến Ngạn Chi bật té ra phía đằng sau ngồi bệt xuống đất.

trước mặt nàng, từ vũng nước trong hồ, tạo nên một thứ vô cùng kì lạ. Một đóa hoa, nó có hình dạng là hoa bỉ ngạn. Màu sắc của nó là màu xanh biển, đóa hoa dần nổi lên trên, lơ lửng và tiến lại gần trước mặt nàng. Ngạn Chi tò mò đưa tay chạm vào đóa hoa, cứ như có thứ gì đó quấn lấy tay cô, truyền một thứ gì đó phát ra ánh sáng màu xanh đỏ là trộn. mọi thứ đều diễn ra không ngừng cho đến khi có tiếng vọng của một người từ đằng sau.

"cô nương Ngạn Chi. cô đâu rồi?"