Ngại Gì Từng Yêu Anh

Chương 9



Ngày nghỉ phép thứ hai, Đồng Kỳ dậy rất sớm để sửa sang lại phòng ở. Khoảng tầm hơn 10 giờ, người môi giới liền đưa khách tới xem phòng.

Cô gái đến xem phòng rất đáng yêu, vừa vào cửa liền nhắm thẳng đến quầy bar để xem. Đồng Kỳ cười hỏi: "Thích không?". Truyện Ngôn Tình

Cô gái quay đầu, liều mạng gật đầu: "Thích ạ, thực sự rất thú vị."

Đồng Kỳ cười.

Sau khi cô đăng ảnh phòng này của mình lên thì phần lớn người xem phòng đều nhằm vào quầy bar mà tới, quầy bar cũng trở thành điểm hút khách nhất.

Cô gái kia nhìn một vòng, vừa nhìn vừa hỏi: "Sao chị lại muốn dọn đi thế ạ?"

Đồng Kỳ đẩy cửa phòng ra, nói: "Cha mẹ chị sắp tới đây nên muốn mua chỗ nào đó lớn hơn chút."

"A, cái tủ quần áo này là đồ mới ạ?" Cô gái kéo cánh tủ quần áo sát tường ra, vùi đầu vào nhìn. Đồng Kỳ cười nói: "Năm trước vừa mới mua đấy."

"Vậy ra rất mới rồi."

"Đúng vậy."

"Tỷ tỷ, chị không có bạn trai ạ?" Cô gái nhìn vào tủ quần áo, phát hiện chỉ có đồ của phụ nữ liền lắm miệng hỏi thêm một câu.

Đồng Kỳ nói: "Vẫn chưa."

"Ôi, chị xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai thì thật là đáng tiếc." Cô bé nhìn trái ngó phải, lúc nhìn ra ban công thì vui mừng vuốt bàn đu dây, nói: "Ban công còn có chỗ để thư giãn nữa nè?"

"Ừm, cũng là năm trước vừa mới mua đấy." Đồng Kỳ cũng rất tiếc chỗ này. Trước đó lúc định bán thì chẳng có cảm giác gì, hiện tại đi theo cô bé này một lúc thì lại sinh ra chút cảm xúc tiếc nuối.

"Thật tuyệt." Cô bé ngồi trên ghế xích đu, nhún chân đu đưa một lúc.

Ngay sau đó cô nàng nhảy xuống rồi tiếp tục nhìn ngó khắp nơi. Sờ sờ sô pha một tí, rồi lại sờ sờ quầy TV một tẹo, rất nhanh đã qua 2 tiếng. Hiện tại đã gần 12 giờ rồi.

Cuối cùng cô gái nhỏ gật đầu nói mình muốn mua, hơn nữa còn trực tiếp trả tiền luôn.

Đồng Kỳ hoảng sợ, lần đầu tiên cô gặp phải một vị khách sảng khoái như vậy đấy. Cô cười cười hỏi: "Em không xem xét thêm nữa sao?"

Cô nàng lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em thích chỗ này lắm. Em trả tiền cho chị trước luôn nhé. Ngày mai em phải xuất ngoại rồi, có khi nửa tháng sau mới về cơ, em tạm thời ở chỗ bạn trai em đã."

"À, vậy được."

Nhà bên kia của cô vừa mới mua xong, dọn vào ở cũng phải xem ngày đàng hoàng. Ngày đẹp để dọn nhà là vào giữa tháng, trước khi cô bé về khoảng hi ngày, thời gian khá hợp lý.

Người môi giới hỗ trợ làm thủ tục xong xuôi thì đã tới rồi 12 giờ 45 phút, cô bé vuốt bụng nói: "Em hơi đói rồi."

Nói xong cô bé liền lôi kéo Đồng Kỳ đòi mời cô đi ăn cơm, Đồng Kỳ cười hỏi: "Hay là về nhà đi, chị nấu cơm cho em ăn nhé?"

Tủ lạnh nhà cô vẫn còn ít nguyên liệu nấu ăn chưa động đến.

Cô bé nhảy dựng lên, liều mạng gật đầu: "Được ạ, được ạ."

Vì thế, chủ nhà cũ liền mời chủ nhà mới ăn một bữa cơm. Sau đó, bạn trai trai của cô bé kia đi Halley tới đón cô bé kia. Cô bé đội mũ bảo hiểm lên, phất phất tay với Đồng Kỳ rồi ôm chặt eo bạn trai, chiếc xe phóng đi mất. Đồng Kỳ nhìn hai bóng dáng tuổi trẻ kia, không thể nói là không hâm mộ mà.

Tuổi trẻ chính là tiền vốn.

Sau khi nhìn hai người trẻ tuổi kia rời đi, Đồng Kỳ chậm rãi bước lên tầng. Cô vừa mới ngồi xuống ghế thì điện thoại đã rung lên.

Cô vừa cầm điện thoại lên nhìn thì.

【 Lưu Tử Đồng đã chuyển tiền cho bạn 】

【 Lưu Tử Đồng đã chuyển tiền cho bạn 】

Đồng Kỳ nhướng mày, click mở Alipay, bên trong nhiều thêm mười vạn. Đồng Kỳ híp mắt, mở WeChat nhắn tin cho Lưu Tử Đồng.

【 Đồng Kỳ: Chuyển nhầm rồi à? Gần đây mày có vay tao gì đâu. 】

【 Tử Đồng: Không có, đâu có chuyển sai đâu, đúng là tiền của mày đấy. 】

【 Đồng Kỳ: Vô công bất thụ lộc, mày có nhiều tiền cũng không thể tiêu như thế được. 】

【 Tử Đồng: Tiền này là do Liêu Thành Xuyên đưa đấy. 】

Ngón tay đang gõ điện thoại của Đồng Kỳ chợt dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào cái tên kia một lúc. Ngay sau đó, cô rời khỏi WeChat rồi gọi điện thoại cho Tử Đồng.

Lưu Tử Đồng ở đầu bên kia cười tủm tỉm: "Cảm giác có mười vạn trong nháy mắt thế nào?"

"Liêu Thành Xuyên đưa? Hắn đưa tiền này làm gì?"

Lưu Tử Đồng cười cười: "Mày đoán thử xem?"

"Cút đi, tao đoán cái lông......"

"Hắn muốn nhìn tranh của mày, tao nói đùa là xem một lần tốn mười vạn, thế mà hắn lại thật sự chuyển mười vạn cho tao."

"...... Tranh nào cơ?"

"Tranh - khỏa - thân"

Đồng Kỳ sửng sốt, nửa ngày sau mới nhớ tới, cô chần chừ hỏi: "Chính là bức tranh mà mày năn nỉ ỷ ôi tao suốt hai tháng, tao đói bụng ngồi cùng mày bốn ngày mới xong được ấy hả?"

"Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ là hắn còn rất giữu chữ tín."

"...... Hắn tới nhà mày?"

"Ừ, tối hôm qua."

"WeChat của hắn là gì? Tao chuyển lại tiền cho hắn."

Lưu Tử Đồng cười tủm tỉm: "Được thôi, tao gửi qua cho mày."

Nói xong Lưu Tử Đồng liền treo điện thoại, ngay sau đó WeChat của Liêu Thành Xuyên đã được gửi tới. Đồng Kỳ click vào, ảnh đại diện của hắn là một cặp kính. Cô ấn vào thêm bạn bè.

Đầu bên kia rất nhanh chóng chấp nhận, ba chữ Liêu Thành Xuyên liền xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô.

Đồng Kỳ cũng không nói mấy lời vô nghĩa, lập tức gửi WeChat cho hắn.

【 Đồng Kỳ: Alipay là bao nhiêu? Là số di động à? 】

【 Liêu Thành Xuyên: Hửm? 】

【 Đồng Kỳ: Phí xem tranh mười vạn. 】

【 Liêu Thành Xuyên: Tốn mười vạn để nhìn một lần cũng rất đáng mà. 】

Đồng Kỳ lập tức đỏ mặt.

Hắn không nói cho Đồng Kỳ số di động có phải Alipay không nên Đồng Kỳ cũng không dám mạo hiểm, dù gì tì mười vạn cũng không phải là số tiền nhỏ. Chính vì thế nên cô trực tiếp chuyển khoản qua WeChat.

【 Đồng Kỳ: Chuyển khoản cho Liêu Thành Xuyên 20000 tệ 】

Cứ như vậy chuyển liên tiếp 5 lần.

Nhưng WeChat có một điểm không tốt đó là phải chờ đối phương xác nhận mới có thể chuyển được tiền, không giống như Alipay trực tiếp tự động lấy tiền luôn.

Sau khi chuyển khoản năm lần.

Lịch sử trò chuyện của cô và Liêu Thành Xuyên cũng chỉ dư lại năm tin nhắn chuyển khoản.

Đầu kia không có chút động tĩnh nào, không nhận tiền mà cũng không trả lời cô.

Cô tiện đà lại nhắn WeChat tiếp cho hắn.

【 Đồng Kỳ: Nhận tiền đi, cảm ơn. 】

Cực kỳ an tĩnh, giao diện WeChat chẳng rung lên chút nào.

Đậu má.

Lúc này, Đồng Mạn gửi WeChat cho cô.

【 Mạn Mạn: Ra ngoài uống trà đi, cuối cùng thì mẹ anh ấy cũng đi rồi. 】

【 Đồng Kỳ: Tao muốn ngủ trưa. 】

【 Mạn Mạn: Ngủ nhiều tê mỏi người đấy, lên đê! 】

【 Đồng Kỳ: Ngữ khí bi phẫn thế này, chẳng có lẽ...? 】

【 Mạn Mạn: Ha hả, ra ngoài rồi lại nói. 】

【 Đồng Kỳ: Tao đi đón mày? 】

【 Mạn Mạn: Tao tự mình lái xe. 】

【 Đồng Kỳ: Không gặp không về. 】

Rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm, ảnh đại diện của Liêu Thành Xuyên vẫn không nhúc nhích. Cô nhìn điện thoại vài giây rồi tắt màn hình, vào nhà thay quần áo.

Giữa trưa nấu cơm nên quần áo có chút mùi khói dầu.

Đồng Kỳ thay một cái quần ngắn và áo thun, lại búi tóc lên gọn gàng. Vốn dĩ mặt cô đã nhỏ, búi tóc lên trông càng nhỏ hơn.

Chuẩn bị xong xuôi, Đồng Kỳ mang túi xách và chìa khóa xe ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi nhà thì hơi nóng lập tức ập vào mặt khiến Đồng Kỳ phải vội vàng đi xuống tầng rồi vào trong xe. Lúc này cô mới bắt đầu lái xe đi đến quán cà phê Không Môn.

Đồng Kỳ dừng xe rồi tìm chỗ đỗ bên ngoài Không Môn, trước khi vào quán cô còn nhìn lướt qua Hồng Trần cách vách. Xuyên thấu qua cửa kính, bên trong Hồng Trần đa số toàn là mấy cặp đôi yêu nhau, còn Không Môn thì hầu hết đều là chó độc thân. Trong tiệm bật điều hòa nhiệt độ thấp, vừa bước vào thì hơi nóng trên người dường như tan đi hết.

Đồng Kỳ chọn bàn số 3, từ đây có thể nhìn ra vị trí cô dừng xe bên ngoài.

Không lâu sau, con xe của Đồng Mạn xuất hiện trong tầm mắt cô. Đồng Mạn không quá thích lái xe, sau khi mua xe xong hầu như cô nàng không hề tự lái xe bao giờ, ngay cả cách đỗ xe cũng không thông thạo cho lắm.

Mắt thấy con xe của cô nàng sắp đâm vào chiếc SUV bên cạnh, Đồng Kỳ vội cầm theo túi xách chạy ra ngoài, gõ cửa sổ xe: "Xuống xe đi, tao giúp mày đỗ."

Đồng Mạn nhìn thấy Đồng Kỳ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô cũng không nói mấy lười vô nghĩa, nhanh chóng mở cửa xe bước ra, nói: "Cái vụ xe cộ này cũng khó quá đi mất, lúc nãy tao đi trên đường mà cứ sợ gặp tai nạn."

Đồng Kỳ liếc nhìn cô nàng một cái, cười mắng: "Đã bảo để tao đi đón mày rồi mà."

"Không thể cứ dựa vào chúng mày mãi được, dù sao tao cũng phải độc lập chứ." Đồng Mạn nghiêm túc đáp.

Đồng Kỳ ngây ngẩn nhìn cô nàng một cái rồi mới vào trong xe. Cô lái xe ra khỏi chỗ ban nãy rồi mới chậm rãi đỗ lại, chiếc xe nằm gọn trong vị trí đỗ không lệch một phân.

Xuống xe, Đồng Mạn cầm theo hai cái túi xách khoác tay cô. Hai người đi vào quán cà phê, bước tới bàn số 3 rồi ngồi xuống.

Mỗi người tự gọi cho mình một phần đồ uống và cả bánh mousse. Mặt đối mặt, Đồng Kỳ hỏi: "Cái câu dù sao cũng phải độc lập mà mày vừa nói là lời thoại mày xem được trên TV đấy à?"

Đồng Mạn liếc mắt lườm cô một cái, đáp: "Tao đang rất nghiêm túc đấy."

"Hửm?"

Đồng Mạn thở dài: "Mẹ của Tề Hạo bảo là tao không đủ độc lập, nói rằng tao không thể chiếu cố con trai dì ấy thật tốt, nói tao trông không giống một cô gái đàng hoàng. Ý dì ấy chính là kiểu con gái như tao chỉ thích hợp để yêu đương chứ không hợp để kết hôn ấy......"

"Dì ấy nói thế trước mặt mày luôn?"

"Đương nhiên là không phải! Dì ấy có ý như vậy trong lời nói ấy, chứ ngoài mặt thì cười vô cùng hòa ái, không một câu nào là trực tiếp chê bai tao cả. Tao nghe không hiểu ý tứ của dì ấy thì đã tốt."

"Tề Hạo nói thế nào?"

"Tề Hạo?" Đồng Mạn bĩu môi, "Anh ấy còn có thể nói như thế nào nữa? Lúc trước là chính anh ấy cho tao làm công chúa, chẳng lẽ hiện tại lại muốn tao đi làm bảo mẫu hay sao?"

Đồng Mạn lại nói kỹ càng hơn về một vài chi tiết nhỏ nhặt. Qua miêu tả của Đồng Mạn thì Đồng Kỳ có thể biết được vị mẹ chồng tương lai này của cô nàng thực sự là một nhân vật lợi hại.

May mà Đồng Mạn cũng không quá khẩn trương, lúc hai người thăm dò lẫn nhau cũng coi như là hòa 50-50. Tổng thể mà nói thì mẹ Tề Hạo cũng không tính là quá mức.

Chẳng qua bà không quen nhìn Đồng Mạn ở nhà mảnh mai hệt như công chúa nhỏ mà thôi.

Thế nhưng công chúa nhỏ này là do Tề Hạo nuông chiều mà ra cả. Tuy mẹ Tề Hạo không thể nói gì con trai mình nhưng bà có thể khai đao trên người sủng phi mà, chính vì thế ngoài miệng bà nói hết mấy lời giấu kim bên trong ra. Đồng Mạn uống một ngụm cà phê lớn, hỏi cô: "Mày nói xem, tình hình như này thì tương lai lúc trở về quê quán của bọn họ, có khi nào mẹ anh ấy sẽ theo sau lưng tao cả ngày rồi bắt tao làm hết cái này đến cái kia không? Nếu thế thật thì tao không chịu nổi đâu."

Đồng Kỳ chống cằm, vừa nghịch cái thìa vừa đáp: "Tao thấy cũng có khả năng đấy. Nhưng tao nói thật, nếu sau khi kết hôn chúng mày ở riêng ấy, phân cách hai nơi rồi nên chút bất mãn này của mẹ Tề Hạo thực ra có thể bỏ qua mà. Còn nếu mà mày về quê chơi, đối mặt mấy bạn bè thân thích của dì ấy thì mày làm vợ hiền mẹ đảm là được rồi mà."

Đồng Mạn buông tay: "Ý là sau này mỗi khi đối mặt với họ hàng thân thích của anh ấy thì tao phải diễn?"

Đồng Kỳ cười: "Cuộc đời là một vở kịch mà."

Đồng Mạn: "Chó má."

Hai người nhìn nhau cười, ngay sau đó Đồng Mạn hỏi: "Phòng cũ của mày bán chưa?"

"Rồi, đây chính là tin tức tốt tao định nói cho mày đấy. Sáng hôm nay có một cô bé 23 tuổi tới mua, đã thanh toán một phần tiền rồi."

"23 tuổi? Ha ha, đây còn không phải là tuổi của mày khi dọn vào chỗ này ở trước đây sao? Còn rất có duyên phận." Lúc trước, sau khi Đồng Kỳ tốt nghiệp không đến một năm thì cha mẹ cô cũng chuẩn bị về quê, vì thế họ đem tiền gom đủ cho cô mua căn hộ này.

"Đúng vậy, rất có duyên phận, chẳng qua là tao luyến tiếc."