NewYork Thập Tam Nhai

Chương 52



Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Không nghĩ tới con trai nghị viên, ngài Edward tiên sinh sẽ đến cùng Quentin ta làm giao dịch, ta thật sự không thể tin được.”

Quentin miệng ngậm xì gà Cuba, thần thái đắc ý nhếch môi bắt chéo chân, ngồi ghế mây bên cạnh bể bơi.

Đứng phía sau hắn là một loạt lính đánh thuê, một vòng xung quanh bốn phía đều là những kẻ ‘súng vác vai, đạn lên nòng’.

Edward đoan đoan chính chính ngồi ở đối diện Quentin ôn hòa cười nói:

“Kính đại danh Quentin tiên sinh đã lâu, cho nên hy vọng có thể cùng tiên sinh làm giao dịch.”

“Tất cả mọi người nói, ngài là người có thể tin được.”

Edward thản nhiên lộ ra mỉm cười làm người ta mê muội.

Quentin bình tĩnh nhìn Edward liếc mắt một cái, sau đó đem xì gà trên tay dập tắt trên gạt tàn, hướng tay vẫy vẫy thủ hạ sau lưng:

“Đem đồ vật lại đây.”

“Vâng, ông chủ.”

Nói xong, người nam nhân phía sau đem một thùng súng ống đen ngòm đặt trên mặt bàn trà.

Edward vỗ vỗ tay, bảo tiêu lập tức đem thùng tiền lại, đồng dạng đặt trên bàn.

Song phương đều đem thùng mở ra.

“Không sai không sai… Hắc hắc…”

Thấy nhiều đô la như vậy, hai mắt Quentin cười đến tỏa sáng, hì hì gật đầu, tay trái theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn lớn bên ngón giữa tay phải, thân mình tựa về phía sau, đối với người sau lưng nói:

“Jeff,  lắp ráp khẩu súng cho ngài Edward xem.”

Edward nhấc tay ngăn gã lại, thản nhiên nói:

“Quentin tiên sinh, kẻ hèn là người đọc sách một tay trói gà không chặt, ta đối với loại súng ống không biết gì cả, ngài vẫn là để thuộc hạ của ngài giới thiệu với ta về loại súng ống tự động này đi.”

Edward thản nhiên nhìn lướt qua mỗi một bộ phận của súng trong rương đen ngòm.

Tên Jeff cao lớn kia gật đầu, cầm lấy khẩu súng rất tự nhiên liền lắp ráp, một bên cầm đạn lên nói:

“Loại này là tiểu liên Tomson tự động… Tuy rằng thể tích không lớn, nhưng hỏa lực cường đại!… Nó là dùng đầu đạn chín li…”

Sau khi nói toàn tất, Jeff đưa khẩu súng cho Edward. Edward chậm rãi đeo một đôi găng tay trắng thuần, mặt không chút đổi tiếp nhận khẩu súng.

“Edward tiên sinh, ngài trước thử xem, loại này sử dụng cảm giác thật không sai.”

Edward gật đầu, cầm đạn lắp vào, đứng dậy, nâng súng chỉ thẳng vào đầu Quentin, mặt mang mỉm cười nói:

“Quentin tiên sinh, là dùng như thế này đi?”

Quentin sửng sốt.

“Bang bang –!”

Hai tiếng nổ vang.

Edward đã nhắm chuẩn xác bắn vào giữa hai đầu gối gã.

Quentin quát to một tiếng té lăn trên đất, hắn rõ ràng cảm nhận được âm thanh xương chân mình vỡ vụn.

“Buông súng!”

Một loạt lính đánh thuê đứng phía sau thấy Edward đối ông chủ của mình nổ súng, vội vàng hướng nhắm về phía Edward.

Edward lạnh lùng cười, sau đó quét một vòng:

“Quentin, hôm nay ta quyết định giết rồi.”

“Nếu các ngươi muốn chết, súng liền cầm trên tay.”

Đột nhiên, mấy chiếc xe hơi đen bóng chạy vào trong, đồng thời bên ngoài kịch liệt vang lên tiếng súng.

Lính đánh thuê trong này quay đầu, một đoàn người cầm súng trong tay, mặc tây trang đen vọt vào, đem mọi người toàn bộ vây quanh.

Vừa thấy tình thế không ổn, rất nhiều tên đều hạ súng xuống, ngoan ngoãn giơ hai tay lên.

Bọn họ bất quá cũng là thay người làm công kiếm tiền thôi, không nghĩ vì chút tiền mà đem mạng mình ném đi.

“Tiểu tử.”

Quentin ngồi dưới đất hung tợn nói:

“Ta nhưng là quân phiệt lớn nhất Detroit! Ngươi dám động thủ thử xem!”

Edward giật nhẹ môi:

“Ngươi nên hiểu rõ, nơi này là NewYork, không phải là Detroit nhỏ bé kia.”

Quentin nhìn chằm chằm Edward, giống như muốn nhìn ra trong mắt hắn có một tia cảm xúc hay không.

Bởi vì đau đớn mà đầu gã đổ đầy mồ hôi, nhưng Quentin phát hiện, nam nhân trẻ tuổi trước mắt này có thể lạnh lùng nhìn gã mà hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, cũng không có cái gọi là lòng thương xót.

“Ngươi nếu không muốn trả tiền, hàng bên ta ngươi đều có thể lấy đi!”

“Hừ.”

Edward hừ lạnh một tiếng.

“Tiền thì tính là cái gì?”

“Xem ra ngươi vẫn không biết ngươi làm sai cái gì.”

Edward từ trong túi lấy ra ảnh chụp, đưa đến trước mặt Quentin.

“Biết thiếu niên này đi.”

Quentin gật đầu,

“Ta nhận thức… Cậu ấy là đứa nhỏ của ngươi?”

Edward đem ảnh chụp của Brent lấy lại bên người, thân thủ đem tro bụi nho nhỏ trên đó thổi sạch sẽ, sau đó lại cất vào trong túi tây trang:

“Đúng vậy, là đứa nhỏ của ta.” (em 17, anh 27 =))) 10 tuổi anh cưới vợ đi.)

“Ngươi biết không, bởi vì ngươi, ta thiếu chút nữa mất đi cậu ấy.”

Quentin ha ha cười to vài tiếng:

“Đứa nhóc kia còn chưa chết sao? Ta thật hối hận lúc ấy không có một phát bắn xuyên qua trái tim bé nhỏ đó! A –!!!”

Edward cầm một cây bút máy, chuẩn xác đâm vào mắt trái Quentin.

Gã lấy tay che đi con mắt đổ máu, hình ảnh mọi thứ như quay cuồng.

Edward lạnh lùng nhìn gã lăn lộn trên đất.

“Vì để đem ngươi xử lý, lãng phí thời gian suốt một tuần của ta.”

“Ta đã cùng đứa nhỏ của ta chia ly suốt bảy ngày.” (*ôm má* trời ơi ~ tui hâm mộ quạ-ạ-ạ)

Nói xong, Edward hướng người phía sau vẫy tay.

Bảo tiêu mặc tây trang màu đen phía sau mang theo một bình nhựa đi đến, bên trong là chất lỏng màu trắng trong suốt, đem toàn bộ đổ xuống người Quentin cùng tiền mặt trên bàn. (*cào* tiền ko xài cho tui đi >”<)

Edward thấp giọng nói:

“Ngài Quentin, Hàn Mạc An ta từ trước đến nay chưa cho bất luận kẻ nào làm nửa điểm quá đáng, hôm nay, là vinh hạnh của ngươi.”

“Ngươi đi xuống địa ngục sẽ được ánh lửa này chiếu sáng.”

Nói xong, Edward cầm một cái bật lửa, sau đó không chút do dự ném vào đống đô la trên mặt.

Đô la nhanh chóng bốc cháy.

Thế lửa nhanh chóng lan tràn đến người Quentin.

Gã bắt đầu lớn tiếng la to, nhưng bởi vì hai chân bị gãy, con mắt thụ thương, cho nên chỉ có thể trên đất quay cuồng, thẳng đến khi bị thiêu sống.

Edward mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, trời đã muốn nhuộm đen, trên đỉnh đầu không tìm được bất cứ ngôi sao nào.

Trước mặt là nhục thể Quentin bị bốc cháy.

Edward cởi bỏ bao tay bạch sắc, ném vào trong lửa, nâng lên bàn tay, chậm rãi vẽ một chữ thập trước ngực.

Đứa nhỏ của ta, Brent, ngươi có tốt không?

Ta lập tức trở lại bên cạnh ngươi.

Ta vĩnh viễn không để cho kẻ nào thương tổn ngươi.

Vĩnh viễn.