Nếu Tôi Có Thể Chọn Cuộc Đời

Chương 39



"Anh Minh! Bạch Phàm khẽ gọi một tiếng. Cậu không quá để tâm vào căn bệnh của mình. Dường như tất cả mọi suy nghĩ đều dồn vào vẻ ngoài suy tư phảng phất đau thương của người ấy. Hắn ngẩng đầu, dứt khỏi dòng hồi ức u ám, bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh nước. Tựa hồ hiện tại, quá khứ đan xen, cũng là ánh mắt ấy, là ánh mắt cuối cùng người dành cho hắn.

"Tiểu Bạch..." Hắn nghẹn ngào một tiếng, vươn tay ôm lấy người. "Chúng ta về nhà có được không?"

"Được." Người ưng thuận. Bởi có lẽ, người vốn từ đầu đã không thể chối từ bất cứ điều gì từ hắn.

Thực ra, ca cấy ghép tủy này của Bạch Phàm cần xảy ra bí mật. Cả Bạch Tuệ Lâm lẫn Lâm Minh đều đã thống nhất, họ sẽ ép buộc Trinh Trinh hiến tủy. Mặc dù, cả hai đã lập một kế hoạch hoàn hảo mà e rằng ngoài cách hiến tủy, cô ta không còn cách nào khác để cứu cha mình, nhưng họ vẫn nên phòng ngừa thì hơn.

"Tiểu Thủy, tôi muốn cắt nguồn vốn của Trinh gia, làm cái gì cũng được!"

"Thẩm, chặn lô hàng của Trinh gia nhanh! Tôi muốn bọn họ có chết cũng không xuất hàng được. Đúng, có bao nhiêu chặn bấy nhiêu. Chặn hết!"

"Hoa Hoa,..."

Nhìn hai con người hai tay hai cái điện thoại, mỗi người một cái laptop, vừa gọi vừa bấm bàn phím như điên, Bạch Phàm không biết nên phản ứng thế nào. Ban đầu, cậu còn nghe hiểu hiểu một chút, tập trung cắt vốn, chặn hàng gì gì đó. Nhưng càng về sau, hai người càng không nói tiếng người. Cái gì mà nhóm AB, cái gì mà Rh-, cái gì mà thuế hải quan, cái gì mà đường vận tải ngầm... Thanh niên suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà như cậu cho biết, đây khẳng định là tiếng người ngoài hành tinh. "Bảo bối, em có đói không?" Lâm Minh, sau một hồi chèn ép Trinh gia thỏa thích, ân cần quay ra hỏi ái nhân. Nghe vậy, cậu lắc đầu. Thấy vậy, Lâm Minh xem chừng không hài lòng lắm. Dù biết rằng sức ăn của Bạch Phàm yếu nhưng không ngờ yếu tới mức này. Sáng sớm ép mãi mới ăn hết một bát cháo nhỏ, bây giờ là mười hai giờ trưa mà vẫn không đói. Cậu là không định tích mỡ cho hắn ôm đúng không?

"Để tao xuống hầm canh." Thấy vậy, Bạch Tuệ Lâm càng không hài lòng. Với cái cơ thể như thế này, cậu ta có định làm phẫu thuật hay không đây?

"Bảo bối, ăn xong chúng ta đi dạo nhé?" Mon men đến gần giường, hắn ngồi lên giường, ôm cậu vào lòng. "Em có muốn đi đâu không?"

Nghe vậy, Bạch Phàm lắc đầu. Dạo này cậu hay bị thiếu máu, chỉ cần vận động mạnh chút lập tức xa xẩm mặt mày, tay chân vô lực. Giới hạn hoạt động của cậu chỉ loanh quanh trong biệt thự Lâm gia. Đi ra ngoài chơi, chẳng may cậu ngất vì thiếu máu, như vậy không phải đập nát toàn bộ nhã hứng của hắn sao? Mà Bạch Phàm, một chút cũng không muốn Lâm Minh phiền lòng.

Còn Lâm Minh đang phiền muộn hết sức. Bảo bối của hắn không muốn đi chơi. Ăn cái gì cũng gật. Chỉ cần là hoạt động trong nhà, hắn nói đi hướng Đông thì chắc chắn hướng Tây đánh vần như nào cậu cũng không biết. Đến lúc này hắn mới nhận ra, hắn chẳng biết cái gì về vợ hắn hết. Không sao. Không biết thì phải hỏi. Nhưng quan trọng, hỏi ai mới được. Liễu Liễu? Tên đó trong đầu ngoài đánh với đấm và ba cái phim Ấn Độ thì biết cái gì? Thẩm thư ký? Thôi bỏ đi, đống hợp đồng giấy tờ đang biến cậu ta thành "phụ nữ mãn kinh". Bây giờ mà gọi điện hỏi cậu ta câu này xem cậu ta có phát rồ mà cầm dao phanh thây hắn không? Bạch Tuệ Lâm? Loại ngay từ vòng gửi xe nhé, ok? Đến vợ mình thích gì còn không biết, đã thế vợ mình lại còn là cháu trai nó. Ai chứ riêng con ranh họ Bạch này nó dám tùng xẻo hắn ra đấy. Nó dám đó!

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lâm Minh cay đắng nhận ra, quá trình tìm hiểu vợ là quá trình "bi ai" và tốn nơ ron thần kinh như thế nào.

____________________________________________________________________________

Xin chào mọi người, mình comeback rồi đây.

Hôm nay mình vừa coi 84 tập "Return of Bok Dan Ji", mình cảm giác như được khai sáng ấy:)))

Nếu mọi người nghĩ cái drama này sắp đến hồi kết thì không, mọi người nhầm rồi:))) Không drama không phải truyện mình viết nhé. Vậy ha, chúc mọi người ngủ ngon^^