Nếu Người Ở Đây

Chương 83: Để hắn tự mình đến



Khi Đinh Húc dựa theo địa chỉ cậu hai Phó cho lặn lội tìm tới, trời đang mưa như trút nước.

Lúc y đến, từ xa đã nghe thấy tiếng xe, men nhanh theo đường mòn kia tới quả nhiên gặp một doanh trại, nhưng mà đi về phía trước nữa thì đã bị phong tỏa.

Trong đám lều bạt tạm thời xây dựng có mấy chiếc màu rằn ri, Đinh Húc liếc thẳng về phía trước, người xung quanh đều đang bận rộn, có người đang dọn lều, còn có người đang đứng dưới lều che mưa ven đường ăn cơm hộp. Y nhìn lướt qua, nhanh chóng khoanh vùng được mấy người, chen đến lều trú mưa đó hỏi: “Bác ơi cho hỏi, chỗ này là giếng lò Cam sao?”

Mấy người đàn ông trung niên đang ăn cơm kia còn khoác nguyên áo mưa, dấu trên người không biết là mưa hay là bùn, nghe thấy y hỏi thì khẽ gật đầu, “Đúng vậy!”

Cũng có người hiếu kỳ nói: “Cậu tới đây làm gì, du lịch à? Chỗ này cũng không tốt đâu, mấy ngày trước có lở đất, rất nguy hiểm!”

Bọn họ nói chuyện phần lớn mang khẩu âm, cũng không biết là người nơi nào, Đinh Húc kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ, nhanh chóng biết được thời gian trước ở đây xảy ra một đợt chấn động lớn, cũng không biết do động đất hay do nổ, tóm lại là mỏ quặng sập, không ít người bị chôn sống. Bọn họ được thuê tới đây đào bới, đã đến được một khoảng thời gian rồi.

“Cứu ra được khá nhiều người, quân giải phóng cũng ở đây này, đang cấp cứu suốt kìa!” Có người nói vậy với Đinh Húc.

Đinh Húc chắc chắn có người của quân đội ở đây, lòng biết mình đã không tìm sai chỗ, y đứng dậy nhìn phía trước một lượt, ngoài mặt doanh trại còn phải cách một đoạn nữa mới đến khu vực khai thác mỏ, bên kia có đường cảnh giới, cách màn mưa có thể trông thấy không ít người đang đội mưa khơi thông cái cống vừa mới đào xong, gia cố đường hầm, tránh cho nó bị sập lần hai.

Đinh Húc cúi đầu hỏi những người kia, nói: “Người phụ trách của mọi người ở đâu vậy?”

Người trung niên chỉ hướng bên kia, nói: “Ừm, chính là bên kia!”

Đinh Húc không do dự nhiều, lập tức tiến lên tìm người phụ trách, hỏi: “Ngài là người phụ trách sao? Có thể cho tôi xem qua danh sách nhân viên được cứu không? Đã có bao nhiêu người được cứu rồi? Có còn ai bị chôn ở dưới hay không?”

Người phụ trách đang khoác mảnh áo mưa lớn đội mưa ăn hộp cơm nguội, thấy Đinh Húc hỏi, hắn nuốt miếng cơm đang nhai xuống mới nói: “Cậu là ai? Đến tìm ai?”

Đinh Húc không chút suy nghĩ đáp lại: “Tôi là thân nhân. Tôi muốn biết danh sách được cứu lần này có người họ Tiêu hay không? Một người cao mét tám mấy, màu da khá đậm, khi nói chuyện hơi có giọng miền Nam…” Y thấy đối phương lắc đầu, nhất thời nóng lòng nói, “Chỗ này các anh còn có người phụ trách nào khác hay không, Phan Phong đâu, Phan Phong ở đâu?”

Giọng nói của đối phương nhiễm khẩu âm, có một số việc nói Đinh Húc cũng không hiểu, Đinh Húc lòng nóng như lửa đốt, muốn lên phía trước nhìn thử, liền đẩy hắn ra đi tới trước, nhưng lập tức bị người kia ngăn cản, người nọ kêu một câu, lập tức có nhiều người khác tới ngăn Đinh Húc, bảo lôi y ra ngoài.

Đinh Húc ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người mặc đồ rằn ri đi đến, lập tức gọi: “Đội trưởng Phan! Đội trưởng Phan tôi ở đây!”

Phan Phong ngước mắt trông thấy Đinh Húc, phất phất tay bảo những người kia buông y ra, nhíu mày nói: “Sao cậu tới được đây?”

Đinh Húc toàn thân nhếch nhác, chiếc áo mưa duy nhất trên người bị rách mấy vết do vụ xô đẩy vừa rồi, tóc và quần áo đề bị xối ướt hơn nửa, tròng kính cũng mù mờ, y tháo kính xuống lau nước mưa trên mặt, nói: “Tiêu Lương Văn đâu, cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ với anh nên cũng ở đây đúng không? Cậu ấy bây giờ ra sao?”

Những vấn đề này Phan Phong có cả trăm cách thoái thác chính thức, có thể giữ kín như bưng, nhưng thấy Đinh Húc lo lắng đến độ căng thẳng, lại còn dè dặt hỏi thăm, hắn ngược lại một câu cũng không bịa ra được. Chỉ có thể nói với y: “Mấy ngày trước, mỏ sập… Chôn ở dưới đấy, vẫn chưa được cứu.”

Đinh Húc gấp lên, nhìn hắn nói: “Bao nhiêu ngày rồi?”

“Mười tám ngày.”

Đinh Húc nhắm mắt một cái, trong lòng giống như bị thủng một cái hang máu chảy đầm đìa, từ lồng ngực thẳng đến tận cổ họng xông lên một mùi rỉ sét tanh chát, y dự đoán cả mười ngàn điều, lại không nghĩ rằng là loại xấu nhất. Đinh Húc chỉ trầm mặc một hai giây, yết hầu nhấp nhô một cái, lại nói: “Bây giờ tiến triển đến mức nào rồi? Chỗ ngày ấy xảy ra chuyện cách đây bao xa… Tôi muốn xem sơ đồ thi công, kỹ năng chuyên ngành của tôi có thể giúp được một ít, tôi thỉnh cầu được ở lại giúp đỡ, tôi đảm bảo không gây phiền toái cho lực lượng tiếp viện.”

Phan Phong nhìn y, nói: “Chỗ này quá nguy hiểm, tôi đã hứa với cậu ấy phải chăm sóc cậu thật tốt.”

Đinh Húc bất di bất dịch, kiên trì nói: “Chuyện cậu ấy tự nói phải để cậu ấy tự làm, không cần bất cứ ai phải làm thay, tôi muốn ở lại, cho đến khi tìm được cậu ấy mới thôi.”

Phan Phong nhìn Đinh Húc, hoặc lại như xuyên qua Đinh Húc trông thấy một người khác, vóc dáng nhỏ hơn Đinh Húc một chút nhưng tính cách lại mạnh bạo hơn, nếu như mình xảy ra chuyện vậy người kia cũng sẽ kiên quyết ở lại chứ? Nghĩ như vậy, hắn không tiếp tục từ chối Đinh Húc nữa, giọng nói khẽ khàn: “Được, bây giờ mưa như thác đổ không có cách nào thi công, cậu đi qua đây với tôi, tôi cho cậu xem bản tiến trình đào bới.”

Ánh mắt Đinh Húc phút chốc vụt sáng, gật đầu ngay tức khắc, nói: “Được.”