Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 71



Vô cùng khéo chính là, Lan Lăng Kim thị gần đây lại muốn tổ chức cuộc thi săn bắn ở Bách Phượng Sơn, Cô Tô Lam thị đương nhiên nhận được thiệp mời. Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện thương lượng một hồi, quyết định nhân cơ hội này đi Bách Phượng Sơn tìm sự thật về cây Giao Hoạn. Chỉ là thân phận của Mạc Huyền Vũ quá mức nhạy cảm, hôm nay đi ngang qua khu chợ, Nguỵ Vô Tiện đang chuẩn bị mua một cái mặt nạ, để dùng che giấu thân phận.

Bọn tiểu bối từ nhỏ đã được hun đúc bởi đạo pháp chính thống của Lam gia, lại bị Lam Khải Nhân mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng nghe ông ấy lấy Nguỵ Vô Tiện làm ví dụ để giảng dạy về gương xấu, lần lượt giảng giải từng điều gia quy Lam thị, đối với tác phong làm việc của người này đã sớm có nhận thức triệt để, hiện giờ nhìn thấy, quả thật không oan uổng hắn. Nhưng điều khiến bọn tiểu bối cảm thấy bất ngờ chính là, đại ma đầu số một trong miệng Lam Khải Nhân, tính tình lại hoà nhã dễ gần, cộng thêm bản chất thiếu niên, đi theo bọn chúng không hề có khoảng cách, chỉ lát sau đã xem hắn như lúc là Mạc Huyền Vũ, thân thiết hẳn lên.

Mặt nạ ở chợ hầu hết đều chỉ có cái mã ngoài, nửa ngày không chọn được cái nào hợp ý, nhưng lại chơi rất vui, năm ba tên thiếu niên vây quanh Nguỵ Vô Tiện, vừa cười đùa giỡn hớt, vừa nghe hắn khoe khoang kiến thức về các loại quỷ quái.

Lam Vong Cơ thấy bọn họ cao hứng, cũng không trách cứ, chỉ ôm túi tiền đứng một bên.

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện lúc thì mặt nạ con thỏ, lúc là mặt nạ quỷ răng nanh, nhìn thế nào cũng không điệu thấp, ngược lại giống như là chuyên đi gây chuyện thị phi.

Lam Vong Cơ đang định nói câu gì đó, cánh mũi Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích phập phồng, gỡ mặt nạ ra, "Đây... cái gì...?" Ngửi thấy một làn hương rượu tinh khiết nồng đậm từ rất xa, nhất thời đứng không yên, nghiêng người sang một bên, bay nhanh tới một ngõ hẹp hẻo lánh.

Đoàn người đi theo phía sau hắn, dưới chân tường một toà nhà cũ, thấy hai hình bóng quen thuộc.

Một con quỷ sai béo tay cầm một vò rượu nhỏ, đang nhàn nhã thưởng thức uống rượu, một con quỷ sai gầy, bày sổ sách tràn lan, trong miệng ngậm một cây bút, lật xem loạn cả lên.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy ngứa miệng, cười tủm tỉm nói: "Hai vị quỷ sai đại nhân, chúng ta lại gặp nhau! Ngài đây... đây là rượu của nơi nào vậy? Thật sự là thơm lừng khắp nơi nha".

Quỷ sai béo thấy là hắn, suýt nữa bị nghẹn, cười tí tởn nói: "Ơ, gia, là ngài à... Không dám nhận không dám nhận. Rượu này hả, đúng là không bán ở quán rượu. Vương gia ở ngay phía sau bức tường này, hôm nay có một ông lão 100 tuổi qua đời, lúc còn sống phúc trạch rất dày, con trai con gái đầy nhà, người trong nhà mời một người am hiểu, hiếu kính cho chúng ta đồ tốt. Rượu nhà tự ủ, chúng ta không thể không châm chước một ít, chậm mấy canh giờ, đợi đám con cái cháu chắt chít đều dập đầu gặp mặt rồi mới dẫn ông ta đi".

Quỷ sai gầy nhón tay lật cuốn《Sổ sinh tử》cả nửa ngày, rốt cuộc đã tìm ra, chỉ thấy đầu ngón tay hắn quẹt qua, giờ tử vong lúc đầu của ông lão nhà Vương gia liền bị xoá đi, cán bút múa may một chút, giờ mới được viết chồng lên.

Loại hành vi hối lộ vô trách nhiệm lộ liễu trắng trợn này, bọn tiểu bối nhìn vào mắt, thè lưỡi kinh ngạc, sôi nổi bàn bạc. Nguỵ Vô Tiện chỉ nghe thấy không được uống rượu, vô cùng thất vọng.

Ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua những quyển sách bày đầy đất, Minh bộ (sách dưới âm phủ) nhiều vô số, con người sống một đời, đủ loại ràng buộc trên trần thế, đến lúc chết đi, tất cả đều được ghi lại tỉ mỉ,《Sổ sinh tử》,《Sổ tiền tài》,《Sổ công danh》,《Sổ thiện ác》,《Sổ công tội》.......

Nguỵ Vô Tiện đang xoay người chuẩn bị bỏ đi, thì thấy Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt vào một quyển minh bộ trong số đó, trong lòng thầm nói, kỳ quái, Hàm Quang Quân tâm thanh ý tĩnh, không tranh với đời như thế, cũng có lúc để ý đến vận cách số mạng của mình à? Cũng không biết thứ y quan tâm là cái gì? Tuổi thọ dài ngắn, công tội đúng sai trong đời, hay là việc tầm tiên đắc đạo? Theo ánh mắt nhìn sang, quyển sách lẻ loi thu hút tầm mắt của Lam Vong Cơ, chính là ---

《Sổ nhân duyên》

Nguỵ Vô Tiện mắt sáng ngời, nói: "《Sổ nhân duyên》? Minh bộ còn có sách này?

Quỷ sai béo ợ một cái, sờ sờ cái bụng, nói: "Đúng vậy, tất cả các mối nhân duyên phu thê trên đời, đều ghi trong quyển sách này".

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới chuyện bị đầu lâu khô nguyền rủa không cưới được vợ, nhất thời cũng nảy sinh hứng thú. Cúi người ngồi xuống bên cạnh, đưa tay muốn cầm lên xem.

Quỷ sai gầy đập hắn một cái, nói: "Người sống không thể nhìn lén số mệnh trời định, bất kể ngài có bao nhiêu thần thông quảng đại cũng không thể được, đây là luật sắt, nếu vi phạm chúng ta gánh không nổi đâu."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta chỉ xem một chút cũng không được?"

Hai tên quỷ sai không hẹn mà cùng lúc lắc đầu, nói: "Liếc mắt một cái là xem bao lâu? Phải biết rằng《Sổ nhân duyên》này cũng không phải là cuốn sách nhỏ mà mấy bà mối trên dương gian của các ngươi viết ra, tuỳ tiện vẽ vời sinh thần bát tự, tuổi tác tướng mạo gì đó,《Sổ nhân duyên》này, từ lý do như thế nào hai phu thê làm quen, làm thế nào khuynh tâm, khi nào thì kết duyên Tần Tấn, nhân duyên mỹ mãn hay không, dưới gối có người chăm sóc hay không, tất cả đều ghi lại, toàn diện không sót thứ gì. Thậm chí tổng cộng số lần làm chuyện phòng the của hai người là bao nhiêu cũng viết rõ ràng, để ngươi xem, thì hỏng bét".

Nguỵ Vô Tiện cả kinh nói: "Số, số lần làm chuyện phòng the? Này cũng nhớ kỹ luôn?"

Quỷ sai gầy nói: "Đúng vậy. Học vấn rất lớn đấy".

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, cò kè mặc cả nói: "Quỷ sai đại nhân, số lần làm chuyện phòng the ta sẽ không nhìn, ta ấy mà... chỉ tò mò đời này có thể có vợ hay không, xem cái này nói chung cũng không phải là tiết lộ thiên cơ đúng không?" Thấy hai tên quỷ sai ý chí kiên định cự tuyệt, oán giận một hồi, suy nghĩ xoay chuyển, lại nói: "Như vầy, các ngươi thay ta xem, sau đó nói cho ta, thế này không phải là không trái với quy định sao?"

Chịu không nổi Nguỵ Vô Tiện năn nỉ ỉ ôi, quỷ sai gầy rốt cuộc đồng ý giúp hắn xem một chút.

"Nguỵ Vô Tiện con của Nguỵ Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân đúng không?"

Nguỵ Vô Tiện liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng!"

Quỷ sai gầy liếm ngón tay, lật một tờ rồi lại một tờ, "Có rồi!"

Nguỵ Vô Tiện vội kêu lên: "Thế nào?"

Ở bên cạnh, Lam Vong Cơ ổn định hơi thở, đầu ngón tay hơi hơi cuộn lên.

Quỷ sai gầy híp mắt, ngay sau đó cười hắc hắc, "Chúc mừng chúc mừng, số mệnh cao quý của ngài có duyên phận phu thê..."

Nguỵ Vô Tiện rất vui mừng: "Ha! Ta có vợ có phải không?"

Quỷ sai gầy vừa nhìn vừa gật đầu: "... Ừm, không sai, minh môi chính giá!" (gả đi một cách đàng hoàng)

Trời trong nắng đẹp, Lam Vong Cơ đột nhiên thất thần, thân thể hơi lảo đảo.

Nguỵ Vô Tiện cao hứng nhảy lên, đập một cái vào ngực Lam Vong Cơ, "Lam Trạm nghe thấy không, ta có vợ!" Cú đập này rất mạnh bạo, Lam Vong Cơ không tránh né không phản ứng, rất giống một khúc gỗ, giương mắt lên, thấy sắc mặt y kém một cách kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: "Lam Trạm, sao vậy?... À à, ta biết rồi, ngươi cũng muốn xem nhân duyên của mình có phải không, đừng sốt ruột, đợi một chút, kêu quỷ sai cũng xem thử cho ngươi!"

Quỷ sai gầy liếm đầu ngón tay, lật nhanh chóng. Việc nhân duyên của Nguỵ Vô Tiện làm như lọt vào mắt xanh của Nguyệt lão, các khoản đều phong phú đa dạng, tràng giang đại hải, tình tiết như cửu khúc hồi tràng, nó đọc nhanh như gió, đầu váng mắt hoa, xem hết toàn bộ, không bắt được trọng điểm, cuối cùng nhìn đến lời nhận xét của Nguyệt lão, nói chung mới bình tĩnh lại, cẩn thận đọc, không khỏi kêu to lên: "Ai da, số mệnh của công tử ngài đây thật tốt quá đi! Phu thê tình thâm, cầm sắt hoà minh, bạch đầu giai lão".

Lam Vong Cơ tựa như chịu đả kích rất lớn, cả người thất hồn lạc phách, có vài phần hoảng loạn và đau khổ không thể che giấu được, ánh mắt tán loạn, trước sau vẫn không thể tập trung.

Quỷ sai gầy lật lật vài tờ, làm như để lộ bí mật đến nghiện rồi, vẻ mặt ân cần, vô cùng thần bí nói: "Công tử, có muốn xem giùm ngươi số lần làm chuyện ấy sau khi kết hôn không? Chính cái gọi là, tình chàng ý thiếp, tuyệt vời không thể tả nha".

"Hả?" Gương mặt Nguỵ Vô Tiện đỏ lên, ngượng ngùng sờ sờ sau gáy: "... Ha ha, cái này, cái này không cần..."

Lam Vong Cơ rốt cuộc giống như là chịu không nổi nữa, đột nhiên xoay người, nhân một cơn gió lạnh, bước ra khỏi ngõ nhỏ mà không hề quay đầu lại.

"Nè? Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện trở tay không kịp, gãi gãi cằm, "Người này bị sao vậy?"

Phía sau, Lam Tư Truy thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái, đuổi theo Lam Vong Cơ.

Bọn tiểu bối không rõ nội tình, cũng vội vàng rời khỏi đi theo.

Đến khi bóng dáng Nguỵ Vô Tiện cũng biến mất ở nơi xa, quỷ sai gầy vẫn còn chưa ngẩng đầu ra khỏi cuốn sổ ghi chép, trước sau vẫn cảm thấy có điều kỳ lạ, đôi mắt nó mờ mịt một hồi, nói: "Chuyện này không đúng rồi!"

Quỷ sai béo ghé người sang, khạc nhổ, chỉ vào một cột chữ trên sổ ghi chép nói: "Mắt ngươi kém quá, công tử này có vợ chỗ nào, ở đây rõ ràng viết 'minh môi chính gả cho Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ', hắn đây là gả, không phải cưới".

Quỷ sai gầy vẫn nói: "Cho nên ta nói là không đúng rồi, hắn rõ ràng là một nam tử, sao có thể gả chứ?"

Quỷ sai béo cười ha hả, nói: "Chà, ông bạn già, ngươi làm quỷ sai bao nhiêu năm rồi?《Sổ nhân duyên》xem được mấy lần? Giữa nam tử với nam tử vẫn có thể kết phu thê được nha".

"Hả??" Thế giới quan của quỷ sai gầy bị rung chuyển thật mạnh, "Nhưng, nhưng chuyện này, giữa nam tử làm thế nào, làm thế nào..." Nghẹn nửa ngày, thấy bạn mình vẫn không hiểu gì, sắc mặt nghẹn sắp thành màu gan heo, rốt cuộc phun ra một hơi: "Làm thế nào hành sự??"

Khoé mắt quỷ sai béo nhướng lên, nói: "Chuyện này... ta cũng không biết, dù sao vẫn là có thể, không tin ngươi xem thử ghi chép chuyện phòng the đi".

Quỷ sai gầy lật một tờ, mơ hồ một lát, chợt la lên kinh ngạc, vứt quyển sổ ra ngoài, đôi mắt cay xè, giống như là bị thứ gì đó thiêu đốt vậy.

"Đây! Đây là cái gì??... Đây, hẳn là viết sai rồi!"

Quỷ sai béo cười nhạo một trận, "Làm quá không à". Đồng thời nhặt sổ ghi chép lên, ánh mắt đảo qua, cuốn sổ ghi chép đáng thương lại bị ném ra ngoài lần nữa.

Quỷ sai gầy một bộ dáng vẻ "Ở đó mà không tin đi", hai người giống gặp quỷ liếc nhìn nhau, sau một lúc lâu, thật cẩn thận nhặt sổ ghi chép lên lại, hai cái đầu cùng ghé vào, xem kỹ một lần, hai lần, ba lần....

Dụi mắt đến phát sưng, con số kia vẫn chói lọi bày ra trước mắt, rõ ràng trên giấy trắng mực đen, nhưng khiến người ta mù mắt chóng mặt.

Cuối cùng, hai người cùng nhau thống nhất, số lần làm chuyện phòng the này nhất định chắc chắn là viết sai rồi.