Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 202: Bị Bắt Cóc



“Hắt xì, hắt xì…”

Hạ Nhược Vũ tự dưng hắt xì hai cái, cô

vừa duỗi tay ra là có người đặt giấy vào tay

cô, đương nhiên là cô cầm giấy lau mũi rồi.

“Bị cảm rồi.” Giọng nói trầm thấp của

người đàn ông mang theo một chút không Vui.

Hạ Nhược Vũ hừ hừ hai tiếng rồi nói:

“Sao mà thế được, sức khỏe của em tốt lắm.

Giữa mùa hè như thế này thì ai mà

cảm được chứ, chắc chắn là có ai đang nói

xấu sau lưng cô.

Tinh Giang đã thấy cảnh này rất nhiều

rồi, anh ta đã trở nên chết lặng.

“Đúng rồi, hôm nay anh ngang nhiên

trốn việc như thế có sao không?”

“Không phải em luôn nói anh lạm dụng

chức quyền à.”

Cho nên Mạc Du Hải trực tiếp làm cho

cô xem ư? Hạ Nhược Vũ hoảng hốt: “Vậy

thì anh cũng không cần ở đây mãi chứ.”

“Hai người đấy về rồi.” Đột nhiên Mạc

Du Hải nói một câu.

Hạ Nhược Vũ không phản ứng lại kịp:

“Gì cơ?”

Ngay sau đó có một tiếng mở cửa vang lên.

Hạ Nhược Vũ hiểu anh nói cái gì ngay

lập tức. Lúc đầu Hạ Nhược Vũ còn lười

biếng dựa vào ghế salon, thấy tiếng mở

cửa thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Giống

như là một học sinh tiểu học lắng nghe ba

mẹ dạy dỗ vậy, trong lòng bàn tay cô cũng

đã tiết ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Minh Viễn nhìn thấy Mạc Du Hải

xuất hiện trong phòng khách nhà mình thì

sửng sốt một chút, sau đó dường như ông

hiểu ra điều gì, cũng không nói gì nữa.

“Ba.” Hạ Nhược Vũ căng thằng mấy

giây rồi vẫn đi ra nghênh đón.

“Đừng thế, trong nhà còn có khách kia

kìa.” Mặc dù ngoài miệng Hạ Minh Viễn nói

như thế nhưng thái độ vẫn khá là thân

thiện, ông gật đầu với Mạc Du Hải xem như

chào hỏi.

Sau khi biết một số chuyện thì Mạc Du

Hải trong lòng Hạ Minh Viễn đã không còn

cao cao tại thượng như lúc trước nữa. Mạc

Du Hải chẳng khác gì những thằng nhóc

thúi theo đuổi con gái ông cả.

Đúng thế, đều là mấy con heo rừng

muốn ủi rau cải trắng nhà ông cả.

Chỉ là Mạc Du Hải là một con heo rừng

cao cấp.

Hạ Nhược Vũ vẫn như lúc còn nhỏ, khi

cô gặp phải chuyện không tiện mở miệng

thì sẽ ôm lấy cánh tay của ba mình rồi nũng

nịu trước: “Chúng ta đều là người một nhà,

chuyện muốn nói với ba.”

Mạc Du Hải nghe thấy Hạ Nhược Vũ

nhắc tới mình thì trong mắt anh hiện lên

một nụ cười.

“Ba không đồng ý.” Hạ Minh Viễn trả

lời theo bản năng.

“Vì sao, con còn chưa nói là gì mà.” Hạ

Nhược Vũ không vui rồi lập tức buông lỏng

tay ra, rồi hỏi với vẻ tức giận.

Hạ Minh Viễn lườm Hạ Nhược Vũ một

chút rồi nói: “Ba còn không biết con đang

nghĩ gì chắc. Con nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn,

mỗi lần con dùng giọng điệu này nói

chuyện với ba thì không phải gặp rắc rối

cũng là có yêu cầu gì đó. Hơn nữa đều là

yêu cầu mà ba không đồng ý.”

“Ba…” Hạ Nhược Vũ vừa thẹn vừa giận

hô lên một cái, cô còn không có can đảm

nhìn về phía Mạc Du Hải.

Vừa mới nãy Hạ Nhược Vũ còn cam

đoan với Mạc Du Hải rằng mình có thề

thuyết phục ba mình dễ như trở bàn tay, ai

ngờ lại như thế này.

Hạ Minh Viễn không để ý tới Hạ Nhược

Vũ nữa, ông trực tiếp đi tới phòng khách rồi

ngồi xuống đối diện Mạc Du Hải: “Cậu Hải,

hôm qua đã làm phiền cậu rồi, công ty có

chuyện quan trọng nên tôi còn chưa kịp

cảm ơn cậu, hôm nay cậu nhất định phải ở

lại đây ăn cơm.”

Hạ Nhược Vũ lườm mắt, người ta

chẳng muốn ăn cơm đâu, người ta muốn

bắt cóc con gái ba đi cơ.

“Chú Viễn gọi cháu là Du Hải là được

thồi.” Mạc Du Hải nói với vẻ thản nhiên.

Hạ Minh Viễn nhếch miệng, nhưng

ông nhìn nụ cười yếu ớt của Mạc Du Hải thì

không nói thêm gì nữa, chỉ có thể thuận đó

mà nói: “Du Hải, Nhược Vũ làm phiền cậu röi

“Đều là người một nhà cả, chú Viễn

không cần phải khách sáo.” Mạc Du Hải

nhìn thoáng qua ‘người một nhà’ đang

đứng sau lưng Hạ Minh Viễn cười như được

mùa. Anh thấy thế thì cũng không kiềm chế

được mà nở nụ cười.

Nhưng lúc Hạ Minh Viễn nhìn qua thì

anh lại khôi phục sự bình tĩnh.

“Ha ha, thế sao mà được.” Suýt chút

nữa Hạ Minh Viễn không trả lời được Mạc

Du Hải. Cái gì gọi là người một nhà chứ, cái

bát úp còn chưa lật lên đâu. Nhưng người

ra có ơn với nhà mình mấy lần nên Hạ Minh

Viễn cũng không tiện nói gắt.

Hạ Nhược Vũ thấy Mạc Du Hải nhìn

mình một chút thì cũng trợn mắt nhìn sang,

cô trực tiếp dựa vào ghế salon phía sau Hạ

Minh Viễn rồi bắt đầu hỏi quấy: “Ba nhẫn

tâm đối xử với cô con gái đang bị thương

của mình như thế sao?

“Ừ, nếu như con đã nhẫn tâm là khó dễ

người ba đã cao tuổi này thì ba cũng nhẫn

tâm từ chối con thôi.” Trong mắt người

ngoài, Hạ Minh Viễn vẫn luôn là một người

rất nghiêm túc. Nhưng khi đối diện với cô

con gái duy nhất của mình thì ông vẫn rất

thoải mái. Chỉ là ông quên mất trong phòng

khách vẫn còn hai người ngoài.

Một tiếng bật cười vang lên, ánh mắt

của mọi người đều dồn lại một chỗ.

Mặc dù trên mặt của Tinh Giang không

hề có biểu cảm dư thừa nào nhưng mang

tai anh ta lại đỏ bừng lên. Anh ta không

nhịn được mà bật cười.

Cuối cùng thì Tinh Giang cũng hiểu

tính cách của Hạ Nhược Vũ di truyền từ đâu.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy không sao cả,

nhưng dường như Hạ Minh Viễn lại cảm

thấy không thích hợp. Biểu cảm của ông

nghiêm túc trở lại, giọng nói còn có chút

bất đắc dĩ: “Nói đi, có chuyện gì.”

“A, con muốn dọn ra ngoài ở một thời gian.”

“Không được, vết thương của con còn

chưa khỏi hẳn, muốn đi đâu chứ.” Hạ Minh

Viễn từ chối không hề có chút do dự nào. Hạ Nhược Vũ chu môi rồi nhìn về phía

Mạc Du Hải đang ngồi kia vô cùng bình

thản: “Là do bác sĩ Hải yêu cầu, ba hỏi anh

ấy đi.”

Hạ Minh Viễn đã chuẩn bị kỹ càng mấy

câu răn dạy rồi, nhưng khi ông thấy vẻ mặt

của Mạc Du Hải thì đè ép trở lại, đổi thành

một giọng nói thân thiện rồi nói: “Du Hải,

không phải là vết thương của Nhược Vũ ở

nhà tĩnh dưỡng là được rồi sao. Vì sao còn

phải đi bệnh viện chứ.”

Mạc Du Hải nghe thế thì hơi ngẩn

người, trong tiềm thức của Hạ Minh Viễn thì

Mạc Du Hải là bác sĩ, Nhược Vũ bảo ra

ngoài ở cũng chính là đi tới nằm viện, chứ

ông không hề nghĩ gì nhiều.

Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt đùa ác của

người phụ nữ kia thì chỉ cười nhạt một tiếng

rồi nói: “Gần đây có mấy tọa đàm nghiên

cứu khá là trễ.”

Câu này cũng có thể là, vừa đi vừa về

bôi thuốc khá là phiền toái.

Cho dù thế nào thì người ta cũng là

cậu cả của nhà họ Mạc, là trưởng khoa phụ

khoa, mỗi ngày bắt người ta chạy tới chạy

lui đúng là không thích hợp thật. Nếu là Hạ

Nhược Vũ vào viện ở thì lúc nào cũng có

người chăm sóc, cũng không cần bọn họ

quan tâm, vết thương cũng sẽ khép lại

nhanh hơn, cũng không phải là không thể.

Hạ Minh Viễn quên rằng trước đó Hạ

Nhược Vũ cũng nói thế nhưng ông không

hề do dự mà từ chối. Còn bây giờ Mạc Du

Hải chỉ nói một câu mà ông đã tự mình suy

nghĩ ra một nguyên nhân hợp tình hợp lý.

Ai bảo Mạc Du Hải có một gương mặt

khiến người ta yên tâm chứ.

“Được thôi, thế thì phiền cậu rồi.” Đợi

đến khi Hạ Minh Viễn muốn tìm người thì

mới phát hiện ra là mình đã hiểu sai.

Không phải Mạc Du Hải muốn đưa con

gái ông vào bệnh viện là là trực tiếp đưa

vào ổ sói của mình.

Hạ Nhược Vũ trợn tròn mắt, Mạc Du

Hải chỉ dùng dăm ba câu là đã giải quyết

được chuyện này rồi ư? Cô bắt đầu nghỉ

ngờ rằng mình có phải con gái ruột của ba

không. Người ta muốn dẫn cô đi mà ba cô

không hề phản đối, lại còn cười ha hả cảm

ơn người ta ư?

“Ba, ba có phải là…” Hiểu nhầm gì rồi không.