Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 187: Mạc Du Hải Đã Có Sở Thích Mới



“Hừ, làm gì có, ai cho phép anh đi

từ ban công qua đây chứ, đây là tâng

hai đấy” Đột nhiên Hạ Nhược Vũ nghĩ,

biệt thự nhà mình không có ống dẫn

nước, chỉ có cái ban công ở chính giữa,

chẳng lẽ anh ta cứ thế nhảy từ bên ấy

qua đây sao?

Vì phòng khách ở tầng một còn

cao hơn phòng thương phẩm nên

khoảng cách giữa hai tâng phải cao

bằng ba tầng bình thường.

Nếu như không cẩn thận bị trật

chân hoặc cơ thể lắc một chút thì hậu

quả sau ngã xuống sẽ rất lớn.

“Không phải anh nhảy từ phòng

khách sang đây chứ?”

Mạc Du Hải rất nhanh chóng xác

nhận những suy nghĩ của cô, dùng

giọng điệu bình thường ừ một tiếng

xem như trả lời cô.

“..

..“ Hạ Nhược Vũ trực tiếp nổi điên:

“Anh bị điên rồi sao? Cái tay vịn ở trên

ban công còn không dài bằng chân

anh, nếu anh rơi xuống, nếu anh nửa

người anh bị phế, em….”

Cô đang định nói “Em phải làm thế

nào”, chợt nhận ra câu nói này có chút

ÿ nghĩa dễ khiến người khác hiểu lầm.

Nhưng Mạc Du Hải đã tinh ý hiểu

được câu tiếp theo cô muốn nói là gì,

nhỏ giọng hỏi: “Em đang lo lắng cho

anh đấy à?”

“Ai nói, em chỉ là đang sợ anh sẽ

đổ lỗi cho em, dẫu sao thì anh cũng từ

biệt thự nhà em ngã xuống” Hạ Nhược

Vũ cứng họng, không thừa nhận chính

mình vừa lo lắng đến sự an toàn của

anh.

Mạc Du Hải làm sao có thể không

hiểu cái tính cãi bướng của cô chứ,

cười nói: “Yên tâm, kỹ năng của người

đàn ông của em rất tốt”

Một chút khó khăn này không là gì

cả, anh từng vì nguyện vọng trước khi

chết của ba mình mà truy xét, anh

không thể nào tưởng tượng được

những chuyện mà anh đã trải qua.

“Thật là không biết xấu hổ” Lúc

nghe Mạc Du Hải nói “người đàn ông

của em”, mặt Hạ Nhược Vũ nóng lên,

nhỏ tiếng thì thào.

Nhưng biết anh không sao, trong

lòng cô vẫn khẽ thở phào.

Mạc Du Hải ôm cô trở về giường,

nhưng không đặt cô xuống giường mà

đặt lên đùi mình, hai tay ôm eo cô,

dùng đôi tay trắng ngọc chơi đùa cô,

trầm giọng quyến rũ nói: “Hay là chúng

ta tiếp tục việc lúc nãy nhé?”

“Việc gì chứ?” Hạ Nhược Vũ vẫn

còn trong trạng thái mơ hồ, nhất thời

không kịp phản ứng với điều anh vừa

nói.

Anh nghiêng người, tựa vào tai cô

thì thâm.

Sau khi Hạ Nhược Vũ nghe được

những lời của người đàn ông này, mặt

và tai cô đỏ bừng lên, dùng tay đấm

vào lồng ngực rắn chắc của anh, giọng

điệu không mạnh nhưng lại không khỏi

có chút ngại ngùng: “Lưu manh”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô rơi

vào tai anh giống như một chiếc lông

vũ khẽ lướt qua trái tim anh, làm tim

anh mềm nhữn, xoa xoa nhéo tay cô,

giọng nói diệu dàng hiếm có: “Không

phải phụ nữ nào cũng thích đàn ông

xấu ư?”

Câu này hình như đã từng nghe

Kiều Duy Nam nói qua, anh đã trực tiếp

áp dụng những gì mình học được.

Cô bị anh nhéo vào lòng bàn tay,

trừ đi chết đi không có cảm giác, bất kỳ

ai cũng không thể bình tĩnh được, nhất

là khi ngón tay thô ráp của anh cọ vào

mu bàn tay cô, khiến cơ thể cô khế run

lên, từng nơi anh chạm vào, lỗ chân

lông đều dựng cả lên.

Ngay cả lời nói cũng có chút không

tự nhiên: “Nói nhảm, những lời đó đều

là lừa dối cả thôi”

Nói đàn ông không xấu thì phụ nữ

không yêu là vớ vẩn, mượn danh nghĩa

tình yêu làm những thủ đoạn bẩn thỉu.

“Anh cứ tưởng em thích như vậy”

Mạc Du Hải thực sự không phải muốn

nói chuyện với cô mà là muốn tận

hưởng tận hưởng cảm giác mềm mại

trên tay cô, từ việc hứng thú sờ tóc cô

đến một hứng thú khác, cầm bàn tay

cô mà chơi đùa.

Bàn tay tay nhỏ đầy thịt, cảm giác

mềm mại mịn màng như đang vuốt ve

miếng đệm nhỏ của chú mèo, khiến

người ta bất giác nghiện nó.

Cô thực sự cầm tinh con mèo, một

khi không vui liền giống như vung

móng vuốt ra.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy có chút kỳ

quá: “Con mắt nào của anh nhìn thấy

em là người thích kiểu đàn ông cặn bã

như vậy?”

Thích một con quỷ, khi gặp loại củ

cải này, cô chỉ nhảy từ giếng lên đá vài

cái không phải là đã nhân từ lắm rồi

sao? “Hàn Công Danh” Mạc Du Hải chỉ nói ba chữ.

Hạ Nhược vũ cứng họng, cô làm

sao có thể không nhận tên cặn bã Hàn

Công Danh đó chứ?

Rõ ràng là không thể, ban đầu đã

biết rõ anh ta là tên cặn bã nhưng vẫn

cho anh ta có cơ hội hối cải, chắc chắn

lúc đó bị rớt não nên bị ma nhập.

Rất may bây giờ cô đã biết mình

lạc đường: “Vẫn có thể tán gẫu với sau

được sao?”

Mạc Du Hải từ chơi đùa từ ngón

tay đến đầu ngón tay cô, ngay cả khe

hở cũng phải chạm vào vài lần, Hạ

Nhược Vũ bắt đầu hoài nghỉ liệu chàng

trai này có phải là một kẻ cuồng tay

hay không? Người khác đều cuồng

chân, còn anh lại cuồng tay!

“Ừ, em nói tiếp đi” Giọng nói Mạc

Du Hải qua loa, động tác trên tay vẫn

không đổi.

“..” Hạ Nhược Vũ hoài nghi có

phải kiếp trước của cô đã đào mộ tổ

tiên của Mạc Du Hải hay không, kiếp

này ông trời an bài anh đến để hại

mình.

Làm sao để phá vỡ bầu không khí

này đây!

“Mạc Du Hải, em không muốn nói

chuyện với anh nữa, đứng dậy đi.”

Hạ Nhược Vũ cố gắng trượt ra khỏi

vòng tay của anh, chỉ dám vặn vặn eo

và ngồi im đó, không dám cử động nữa.

Anh ấy, anh ấy, anh ấy ngay cả sờ

tay cũng có thể “đứng lên” sao! Còn

không phải là một tên cuồng tay sao.

Hạ Nhược Vũ thực sự đã hiểu lầm

Mạc Du Hải, anh chính là thích chạm

vào tay cô, nhưng không phải là anh

mê nó, chỉ đơn giản là thích mà thôi,

còn việc tại sao lại có phản ứng, là một

người đàn ông chân chính, anh chỉ mới

được ăn “thịt” vài lần, mà số lần chỉ

đếm trên đầu ngón tay.

Cách một khoảng thời gian dài

không ở cùng nhau, có phản ứng là

chuyện bình thường.

“Buồn ngủ sao?”

“Không, không phải, vậy thì, chúng

†a tán gấu tiếp đi” Hạ Nhược Vũ nghe

thấy giọng nói có phần hơi khàn của

anh liền bắt đầu giả ngốc.

Mạc Du Hải cảm thấy bụng dưới

nóng như thiêu đốt, chiếc váy ngủ

mỏng áp vào cặp mông tròn trịa của

cô, cho dù cô không cử động thì đây

cũng là một cực hình ngọt ngào đối với

anh, nếu là bình thường, anh đã đưa cô

gái này về giường ân ái từ sớm rồi.

Nhưng cô mới bị thương, cơ thể

vẫn chưa hồi phục, anh chỉ có thể nhịn.

“Hay chúng ta chơi trò chơi đi” Tuy

thật sự không thể chạm vào nhưng

ngoài bước cuối cùng, còn có cách

khác để giải tỏa dục vọng của anh.

Mạc Du Hải trầm mặc như sau

rượu, phảng phất có chút hương thơm

ôn nhu, cô cẩn thận “vuốt” một cái.

Nhưng vẫn còn lý trí, bàn tay bất

giác đã ra một lớp mồ hôi: “Mạc Du

Hải, tôi không thể dùng tay được nữa!”

Với độ dũng mãnh của anh, có lẽ

dù tay cô có làm bao nhiêu cũng không

thể thành công.



… Mạc Du Hải vừa nghe “dùng

tay” của cô có ý gì, ánh mắt u ám của

anh càng sâu hơn một chút: “Đề nghị

của em rất tốt, nhưng mà…”

Hạ Nhược Vũ nhếch miệng, chưa

đợi anh nói ra, trực tiếp cưới lời: “Anh

đừng mơ đến việc em dùng miệng”

Mạc Du Hải chỉ muốn đùa với cô,

nhưng không ngờ lời nói phát ra khỏi

miệng cô còn thô tục hơn cả đàn ông,

khuôn mặt anh tú bỗng chốc trở nên u

ám: “Ai dạy em những thứ này?”

“Tất nhiên là học từ Thu Phương

rồi” Hạ Nhược Vũ không ngờ mình nói

ra những điều đương nhiên, trực tiếp

hãm hại bạn mình.

Không sợ đối thủ giỏi, chỉ sợ đồng

đội ngu, có thể chính là nói cô.

Một ngày nào đó sau khi Trần Hạ

Thu Phương biết được chân tướng sự

việc, cô vỗ ngực tức giận, cô ấy còn

tưởng mình đã làm gì khiến ông chủ

tức giận, thì ra là bị người của mình

bán đứng.

Đương nhiên đây là chuyện của

sau này.

Trần Hạ Thu Phương? Mạc Du Hải

cũng nhớ ra người phụ nữ lần trước bị

anh gọi ra, trong lòng hừ lạnh một

tiếng, vậy mà dám dạy hư người phụ

nữ của anh.

Muốn chết hay sao.