Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 177: Địa Vị Khó Giữ



Hạ Minh Viễn cũng không ngốc như

vậy: “Trong phòng không nóng lắm, sao

con ra nhiều mồ hôi thế?”

Ông nhìn lướt qua đôi môi đỏ mọng,

lông mày hơi nhíu lại: “Miệng cũng đỏ như

vậy…

“Vừa rồi con khát nước, nóng lòng

muốn uống nước, con cũng không biết

nước vẫn còn nóng như vậy, nên vô tình

làm thành thế này.” Mặt Hạ Nhược Vũ

không hề đỏ, nói đứt quãng, nhìn bộ dáng

như thật sự có chuyện này xảy ra.

Thực sự, cô đang rất lo lắng, trong

lòng cô thầm cầu mong ba mau bỏ qua

chuyện này.

Hạ Minh Viễn liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh

của con gái, sau đó ông lại liếc nhìn người

đàn ông đang thản nhiên, gật đầu không

nói gì, cùng Mạc Du Hải chào hỏi.

Cuối cùng, cô cũng có thể thở phào

nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng Mạc Du Hải vẫn

bình tĩnh, cô tức giận nghiến răng, giả bộ

xấu hổ.

Tại sao mà cô như lâm vào sống chết

còn anh ta thì lại thản nhiên như thế, thật là

không công bằng mà.

Tuy nhiên, ba mẹ cô đang ở đây, cô

không thể làm gì.

“Nhược Vũ, con có khó chịu chỗ nào

không, sắc mặt con xấu quá đi mất.” Cuối

cùng, Đường Hồng Xuân cũng nhận ra con

gái mình có gì đó không ổn.

Nhược Vũ hoàn toàn là tức giận,

nhưng đối mặt với ánh mắt của ba người,

cô chỉ có thể ho khan một tiếng: “Có chút

Tổn thương ở bên trong.

“Không phải con bị thương ở vai à, sao

con lại che ngực thế?” Hạ Minh Viễn thẳng

thắn nói.

Đối mặt với sự không nề tình của ba

mẹ mình, Hạ Nhược Vũ hít một hơi, gần

như nhìn qua bóng lưng của ông, liếc nhìn

người đàn ông đang mỉm cười bên cạnh, rồi

hằn học nhìn lại trong khi ba cô không chú

ý đến. Cô chỉ có thể thành thật trả lời:

“Thưa ba, đây là phản ứng chung thôi ạ”.

Mạc Du Hải nhướng mày, anh quay lại

nở nụ cười quyến rũ, Hạ Nhược Vũ nhìn

thấy hàm răng trắng đây ngứa mắt: “Vậy

thì đừng vội xuất viện, trước hết chúng ta

hãy kiểm tra lại mọi thứ đã.” Đường Hồng

Xuân lo lắng nói ngay.

Mẹ cô cũng là một thần bổ đao, mẹ

không biết trong lòng cô mong muốn xuất

viện sao? Vách đá cheo leo đúng là ba mẹ

ruột của chúng của cô, ngay lập tức Hạ

Nhược Vũ lại hoạt bát nói: “Mẹ, không cần.

Con hiểu rõ nhất thân thể của chính mình.

Con đã hồi phục lại từ lâu rồi ạ.”

Mạc Du Hải sao có thể không biết suy

nghĩ của cô, anh chỉ nhìn bộ dáng cô quẫn

bách, trong lòng cảm thấy khá thú vị.

Nếu như Hạ Nhược Vũ biết Mạc Du

Hải nghĩ như thế chắc chắn cô se tức

giận đến nổ tung mất.

“Con đứng có nói nhiều. Cũng may là

lần này có anh Mạc Du Hải ra tay giúp. Nếu

không,cũng không biết tính mạng của con

còn được cứu không nữa?” Hạ Minh Viễn

nói như đang trách móc, nhưng giọng điệu

không hề có ý trách móc, càng giống như

thương tiếc.

Mạc Du Hải kịp thời nói: “Chú Hạ

khách sáo rồi. Với quan hệ giữa cháu và

Nhược Vũ thì chỉ giống như cái nhấc tay

tương trợ thôi.”

Ở bên cạnh, Hạ Nhược Vũ cảm thấy

sốt ruột, bọn họ có quan hệ gì? Giữa bọn

họ là quan hệ gì, chỉ là quan hệ mua bán,

nhiều nhất có thể tính là bạn bè thôi, anh

không nên nói giọng điệu mập mờ gây hiểu

lầm cho người khác.

“Ba, đừng nghe anh ấy nói bậy bạ.

Con và Mạc Du Hải chỉ là bạn bè, cảm ơn

anh Mạc đã cứu em.”

Mạc Du Hải dường như không để ý

đến ánh mắt cảnh cáo của người phụ nữ,

và vẻ mặt anh vẫn thờ ơ.

Nhưng chính vì dáng vẻ hờ hững này

mà Hạ Minh Viễn thấy hoang mang, ông từ

người khác biết được tính cách của Mạc Du

Hải, Mạc Du Hải không phải người tốt.

Anh nhất định sẽ không cứu một

“người bạn bình thường” một cách dễ

dàng, thậm chí không chỉ cứu người mà

còn đưa hung thủ vào bệnh viện tâm thần.

Là một người ba, có người tồn thương

con gái mình thì dĩ nhiên phải tìm công

bằng, nhưng khi ông đi điều tra, có người

nhanh hơn cả ông, cách thức ra tay tàn

nhẫn và tuyệt đối hơn hẳn ông.

Những điều ông phản đối lại cứ đi

ngược ý muốn của ông, thay vào đó ông

càng ngày càng đầy hai người lại gần nhau

hơn, ông không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Hiện tại xem ra cũng không có ảnh

hưởng, chỉ có thể xem xét thêm.

Hạ Nhược Vũ bị ánh mắt của Hiểu

Đồng làm cho trái tim sợ hãi, nhìn thấy bộ

dáng ba buồn bã và im lặng, lòng cô càng

trở nên trầm xuống: “Ba, sao đột nhiên ba

không nói nữa vậy?”

“Không có chuyện gì, dù sao cũng

cảm ơn anh Mạc, phải ghi nhớ sâu trong

lòng biết không?” Hạ Minh Viễn dường như

là muốn nói với Hạ Nhược Vũ, nhưng thật ra cũng đề Mạc Du Hải nghe thấy.

Mạc Du Hải đủ thông minh để hiểu

được ý tứ trong lời nói của Hạ Minh Viễn,

cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, lòng tốt này

anh giữ trong lòng, sau đó không còn nữa.

Nhưng không quan trọng, anh không

cần lòng biết ơn của Hạ Minh Viễn, chỉ cần

“sự đền bù” của ai đó.

Hạ Nhược Vũ miễn cưỡng trả lời: “Ra

là vậy.”

“Thái độ của con là gì thế?” Hạ Minh

Viễn mắng cô, sau đó quay người cười xin

lỗi với Mạc Du Hải: “Tính tình của Nhược

Vũ vô tư như vậy. Anh Mạc đừng để ý.”

Ẩn ý là con gái ông tính tình bộc trực,

không hợp với kiểu con nhà giàu mưu mô

như anh.

Nhưng liệu Hạ Minh Viễn được lựa

chọn sao? Rõ ràng là không thể, người mà

anh đã nhận định, thì trái tim cũng phải

buộc chặt với anh, trên mặt anh vẫn lộ vẻ

lãnh đạm: “Chú Hạ không cần khách sáo

như vậy. Cháu hiểu tính khí của Nhược Vũ

mà.”

Giọng nói mềm mỏng, tự nhiên giống

như giữa hai người rất thân thiết.

Không chỉ Hạ Nhược Vũ mà cả ba của

cô Hạ Minh Viễn cũng cảm thấy khó xử.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ như có một

đoàn ngựa chạy qua. Tại sao nghe thấy tên

mình từ trong miệng Mạc Du Hải lại thấy

quái lạ? Lông tay của cô đều đã dựng lên,

lưng khẽ rùng mình.

Nói tóm lại, cảm giác này rất lạ và

không quen.

“Ha ha, tốt rồi, khoảng thời gian này đã

làm phiển anh Mạc. Nếu anh Mạc không

chê thì xin mời anh tới nhà ăn cơm được

không?”

Cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng không

hiểu được ý tứ trong lời nói của ba cô, có

điều gì phiền phức tiếp theo sao?

Mạc Du Hải cười đáp lại: “Vậy thì làm

phiền rồi.”

Hạ Minh Viễn không ngờ Mạc Du Hải

lại dễ dàng đồng ý như vậy, chỉ là lời nói

khách sáo của ông nhưng người ta đã đồng

ý, nếu ông nuốt lời thì có vẻ hơi keo kiệt:

“Làm sao có thể, chỉ cần anh Mạc không

chán ghét món ăn bình dân là được.”

“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Hạ

Nhược Vũ không khỏi tò mò hỏi.

Ba cô tức giận liếc cô một cái: “Xuất

viện thì cần phải nói chuyện với bác sĩ

chuyên môn. Anh Mạc đã không ngại phiền

qua đây thay băng đều đặn cho con mỗi

ngày, thái độ của con phải tốt hơn cho ba.”

Hạ Minh Viễn luôn có cảm giác cây cải

mà mình nuôi lớn đã bị người khác cướp

mất, gần đây linh cảm này càng ngày càng

mạnh, nghĩ lại thì con gái đã lớn, không nên

giữ lại, để ra ngoài cũng tốt.

“Ba, con có thể tự mình đối phó với

chuyện bị thương này.” Hạ Nhược Vũ

không bình tĩnh nổi, nghĩ đến mấy cảnh

uống thuốc trong nửa tháng qua, khuôn

mặt cô không khỏi đỏ bừng, nếu như giữ lại

không phải là đem sói vào phòng sao?

Nghĩ đến cảnh đó cô thấy sợ hãi.