Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 176: Thừa Cơ Hôn Cô



Hạ Nhược Vũ tĩnh dưỡng nửa tháng

trong bệnh viện, cuối cùng cũng có thể

xuất viện rồi.

Khoảng thời gian này ngoại trừ ăn và

ngủ, thi thoảng có thời gian thì xuống vườn

hoa ở dưới tầng đi dạo, phần lớn những

người trong khu nội trú cô đều quen mặt

hết rồi.

Cô không cần thận đã tăng lên hai cân

rưỡi mất rồi, Hạ Nhược Vũ véo mỡ bụng

khóc không ra nước mắt, nếu không phải

tại tên đáng ghét Mạc Du Hải không ngừng

bắt ép cô ăn, còn an ủi cô sẽ không béo

Cô không bao giờ buông thả bản thân

đến thế, hiện tại thì tốt rồi, tăng cân nhiều

như thế.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới,

Mạc Du Hải mặc áo khoác trắng, chảm

chậm bước tới, nhìn thấy bóng dáng đứng

trước gương đang nghiêng trái nghiêng

phải, nhàn nhạt nói: “Đồ đạc đều được thu

dọn xong hết rồi.”

“Mạc Du Hải, anh còn dám đến đây,

anh nhìn xem tôi béo lên rồi đây này.” Hạ

Nhược Vũ nhìn thấy kẻ chủ mưu, bước đến

chỗ anh, giơ năm ngón tay ra trước mặt anh

làm dấu: “Hai cân rưỡi đó. Vừa đúng hai

cân rưỡi.”

Nửa tháng tăng hai cân rưỡi là cái kiểu

gì, một năm cô cũng không tăng một cân

nào, bị anh nuôi có mỗi mười lắm ngày tăng

đến hai cân rưỡi, anh học chuyên ngành

chăn nuôi heo hay sao?

Không, không đúng, nói như thế khác

nào tự đem bản thân ra ví với heo? Cô sắp

bị anh làm cho lú lẫn luôn rồi.

Ánh mắt âm u của người đàn ông lặng

lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang

điên cuồng giận dữ trước mặt, giọng nói

trầm thấp mang theo lười biếng lại dịu

dàng: “Béo chỗ nào? Sao anh nhìn không

ra?”

“Sao lại nhìn không ra, anh nhìn eo em

đi, giờ có thể véo ra cả cục mỡ luôn rồi,

bụng tôi trước đây không có tí mỡ nào

đâu.” Chỉ nói không thôi thì không đủ để

biểu đạt sự tức giận của cô nữa rồi, Hạ

Nhược Vũ dứt khoát véo mỡ trên bụng

mình, sáp đến trước mặt Mạc Du Hải.

Cô không biết rằng bản thân đang như

chú cừu non rơi vào miệng hổ.

Miếng thịt ngon đưa tới miệng, làm gì

có đạo lý không ăn? Mạc Du Hải cũng phối

hợp vươn tay nhéo vòng eo nhỏ của cô,

khuôn mặt nghiêm túc: “Ừ, đúng là có béo

lên một chút.”

Đương nhiên là cảm giác trên tay cũng

thích hơn trước nhiều, không uổng công

anh “chăn nuôi” trong khoảng thời gian

vừa qua.

Mỡ trên bụng đột nhiên bị người khác

nhéo một phát, Hạ Nhược Vũ mới nhận ra

hành vi như một con heo của bản thân, cô

vội vàng lùi lại hai bước, người đàn ông

dường như đã biết trước suy nghĩ của cô,

anh vươn tay trực tiếp kéo cô ôm vào lồng ngực.

“Mạc Du Hải, anh làm gì vây? Mau

buông em ra.” Hạ Nhược Vũ đỏ mặt nhìn

chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Biểu cảm trên gương mặt người đàn

ông không đổi, nhàn nhạt nói: “Không phải

em muốn anh xem sao?“

“Em chỉ bảo anh xem, chứ không phải

bảo anh nhéo em.” Hạ Nhược Vũ tăng lên

hai cân rưỡi thịt nhưng ở trước mặt Mạc Du

Hải giống như không tăng cân nào, cơ thể

nhỏ nhắn bị cánh tay của anh vòng qua,

vẫn còn dư ra một khoảng không gian rất

lớn để hoạt động.

Mạc Du Hải nghe theo lời cô lại nhéo

lên vòng eo thon thả của cô: “Không nhéo?

Sao anh biết được em béo lên hay gầy đi?”

Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn

ông như một vị thần thánh bất khả xâm

phạm, nhưng động tác trên tay lại vô cùng

không nghiêm túc, làm cho Hạ Nhược Vũ

phải hét toáng lên, Mạc Du Hải đáng chết,

rõ ràng biết cô sợ nhột còn cố tình chọc

vào vị trí nhạy cảm của cô.

Cơ thể bị anh chạm vào đều đã mềm

nhữn ra, nếu không phải dựa vào lồng ngực

của anh thì cơ thể cô sẽ không thể đứng

vững.

“Anh buông tay ra cho em.” Nói xong

Hạ Nhược Vũ lập tức hối hận, có ai nói cho

cô biết giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại này

thực sự phát ra từ miệng cô không?

Giọng nói mềm mại của cô giống như

một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim

anh, trong lòng Mạc Du Hải cảm thấy ngứa

ngáy, giọng nói tràn đẩy từ tính cũng

nhuốm một tia đen tối, đôi mắt u ám giống

như có một ngọn lửa đang bùng cháy: “Cơ

thể của em hồi phục thế nào rồi?”

Câu nói kỳ lạ của Mạc Du Hải khiến

cho Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô ngây

ra một lúc mới ngầng đầu nhìn vào đôi mắt

đen nóng bỏng của người đàn ông, giọng

nói cũng trở lên lắp bắp: “Không, không tốt

lắm, vai của em vẫn còn đau.”

Thực ra vết thương của cô gần như đã

lành lại rồi, có thể tung tăng chạy nhảy bình

thường, nhưng khi nhìn vào ánh mắt như

muốn ăn thịt người của anh, cô không dám

nói như vậy.

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy rõ ràng cảm

xúc tiếc nuối thoáng qua trong mắt Mạc Du

Hải, trong lòng cô lập tức cuộn trào, anh

tiếc nuối cái con khỉ ấy.

“Thôi vậy, đợi cơ thể em khỏe lên rồi

nói.” Mạc Du Hải tiếc nuối nhìn vào trong

phòng, hai người họ dường như chưa bao

giờ làm chuyện đó ở bên ngoài.

Hôm khác có thể đến thử một chút.

Hạ Nhược Vũ nhìn ánh mắt trầm ngâm

của người đàn ông, trong lòng kịch liệt báo

động, cô biết rằng bản thân lại khiến anh

liên tưởng rồi, có lẽ mạng nhỏ này khó giữ:

“Mạc Du Hải, anh buông em ra đã, lát nữa

bố mẹ em đến đây mà nhìn thấy thì không

hay lắm đâu.”

Nửa tháng qua, cũng không biết Mạc

Du Hải đã cho bố mẹ cô ăn cái gì? Rõ ràng

hai người họ cực lực phản đối cô và Mạc

Du Hải ở bên nhau, sự thận trọng và xa lánh

trước đây đã không còn, thay vào đó, có lúc

hai người họ còn nói chuyện thoải mái, còn

có một chút lưỡng lự, đương nhiên đây đều

là suy nghĩ của bố cô. Con người Mạc Du Hải nói

chuyện luôn điểm đáo vi chỉ (*), hoặc là không nói

nhiều trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

(*) Điểm đáo vi chỉ: thành ngữ chỉ nhẹ

nhàng nói đến chủ đề đó, không đi sâu vào

bàn luận nhưng có thể khiến đối phương

sáng tỏ ý đồ).

Nói chung là, Mạc Du Hải có độc, ai

đụng phải thì không có thuốc cứu.

Mạc Du Hải không hề quan tâm, anh

siết chặt cánh tay ôm lấy cô, áp cơ thể

duyên dáng của cô sát vào người anh, nhìn

vào đôi mắt mơ màng gợn sóng của cô,

cuối cùng không kìm lòng được, cúi đầu

ngậm lấy cái miệng nhỏ đang lại nhải

không ngừng của cô.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, đầu

lưỡi bá đạo mở hàm răng của cô ra, nhẹ

nhàng liếm mút đầu lưỡi mềm lại của cô,

như muốn hút cả linh hồn cô vào.

Hơi thở vừa lạnh lẽo vừa mạnh mẽ của

người đàn ông bao quanh lấy cô từ mọi

hướng, cô chống cự lại muốn trốn thoát,

nhưng lại bị người đó dễ dàng bắt lại.

Không bao lâu sau, mắt cô dần trở lên mơ

màng, đôi tay không tự chủ ôm lấy cổ

người đàn ông, tránh cho cơ thể trượt

xuống.

Bầu không khí nóng lên trong nháy

mắt, chỉ còn lại âm thanh hai người đang

cuốn lấy nhau.

“Thủ tục nhập viện của Nhược Vũ đều

làm xong rồi đúng không?”

“Vâng, lát nữa về nhà nhớ cho con bé

dùng chậu than, duổi hết những điều

không may di.”

“Người hiện đại rồi còn làm mấy cái trò

mê tín dị đoan gì đó, bỏ đi, chỉ cần con bé

bình an là được rồi.”

Cuộc đối thoại của Hạ Minh Viễn và

Đường Hồng Xuân từ xa đến gần, dường

như đã đến ngoài cửa, Hạ Nhược Vũ một

giây trước vẫn đang chìm đắm trong nụ

hôn cao trào của Mạc Du Hải lập tức tỉnh

táo trở lại, dùng lực đánh mạnh vào vai

người đàn ông, ra hiệu cho anh nhanh

chóng buông cô ra.

Nhưng không biết là Mạc Du Hải cố ý

không nhìn thấy, hay là thật sự không nhìn

thấy, anh càng dùng lực hút lấy mật ngọt

trong miệng cô, khiến Hạ Nhược Vũ thở

dốc. Dưới bầu không khí mơ hồ và kích

thích này, cả người cô cũng phát điên luôn

rồi.

Cô có thể nghe thấy tiếng tay nắm cửa

chuyền động, nhưng Mạc Du Hải vẫn đang

tiếp tục.

Hạ Nhược Vũ không còn cách nào

khác, đành há miệng cắn vào đầu lưỡi Mạc

Du Hải, Mạc Du Hải cau mày, ánh sáng từ

khóe mắt liếc nhìn cô một cái, đôi mắt cô

đang gợn nước vì vội vã và xúc động, càng

nhìn càng thêm quyến rũ khó cưỡng.

Mặc dù không muốn kết thúc nụ hôn

này nhanh đến vậy, nhưng mà dựa vào tính

tình của Hạ Nhược Vũ, có khả năng sau

này không còn phúc lợi này nữa, nghĩ đến

đây anh đành miễn cưỡng buông cô ra,

thuận tiện đỡ lấy cô.

“Ơ, sao không mở được cửa rồi?”

Giọng nói tràn đầy nghi ngờ của Đường

Hồng Xuân truyền vào trong.

“Sao lại thế? Bà tránh ra để tôi thử

xem.”

Hạ Minh Viễn vừa xoay một cái cửa đã

mở ra, con gái yêu quý của ông đang ngồi

trên giường với khuôn mặt đỏ bừng, cô liên

tục đưa tay chỉnh lại tóc mình, Mạc Du Hải

thản nhiên đứng đó, rõ ràng khoảng cách

của hai người khá xa, nhưng trong lòng ông

vẫn có cảm giác kỳ lạ.

“Bố, mẹ, hai người đến rồi.” Hạ Nhược

Vũ không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén

của bố cô, vội vàng kéo lấy tay mẹ của cô,

làm nũng nói: “Mẹ, mẹ không làm món thịt

kho tàu cho con sao?”

“Có, có, đều là những món con thích

ăn nhất.” Đường Hồng Xuân không nghĩ

nhiều, dịu dàng trả lời.