Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 9: Cố nhân gặp lại



Cố Nhân Gặp Lại

(chương này do bận và bí ý tưởng nên viết hơi lâu, nhưng qua được đoạn này mấy chap sau sẽ cố gắng viết hấp dẫn hơn ạ. cảm ơn mn)

Tháng ba Phượng thành trời se se lạnh, thi thoảng lại đổ mưa phùn lất phất làm Đan Thanh phát cáu vì quần áo giặt rất lâu khô. Tôi cũng chả hiểu nguyên do gì, xưa nay ở Vạn Kiếp chưa từng xảy ra cơ sự đó.

Từ lúc phát hiện ra hồ Thuỷ Tinh, tôi hay dạo quanh hồ vào lúc trời còn tờ mờ sáng, cảm thấy không khí ở đây rất chi là ảo diệu. Bốn bề vừa yên tĩnh, lại bảng lảng sương khói, gợi nhớ cho tôi rất nhiều chuyện ngày xưa. Ngặt nỗi mới đi một vòng mà quần áo, đầu tóc đã ướt nhẹp, chuyến này về lại phải nghe bà trẻ Đan Thanh càu nhàu.

Thanh Vân choàng áo choàng lên vai tôi tủm tỉm:

- Đan Thanh vừa mới cằn nhằn em vì tội chỉ cho chị biết chỗ này.

Tôi lơ đễnh quét mắt về phía bên kia bờ hồ nhưng chỉ thấy toàn sương khói. Trùng hợp ý nhỉ, bên đó là cung vua, nhưng ngoại trừ lần ăn trộm bị phát hiện ra thì tôi cũng chưa từng bắt gặp người kia đứng đó lần nào nữa. Và cả ông hoàng sáu to gan lớn mật nọ cũng chả thấy đâu.

Tôi gỡ áo choàng khoác lại cho Thanh Vân, thuận tiện hỏi:

- Em đã khoẻ hẳn chưa, sao lại ra đây thế?

- Khoẻ rồi ạ! - Cô nàng đáp - Mấy hôm không thấy chị, định sang cung Quân Hoa lừa ăn gạt uống nhưng chẳng thấy chị đâu, em đánh liều ra đây đấy ạ!

Tôi kề tai Thanh Vân nói nhỏ:

- Đừng nói cho Đan Thanh biết nhé!

Nhìn sắc mặt vàng vọt của Thanh Vân, tôi như nhớ lại cái ngày em ấy xảy ra chuyện, Thanh Vân luôn miệng nói không sao mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Ba ngày, cả ba ngày em ấy nằm trên giường là ba ngày tôi không thiết ăn uống, lúc đợi được em ấy tỉnh lại, tôi suýt chút nữa là ngất xỉu rồi.

Thanh Vân vẫn còn quá trẻ, nếu như có mệnh hệ gì, chắc tôi ân hận cả đời mất.

Đến bây giờ, tôi vẫn chưa có tin tức gì về người đã hạ độc, tôi cũng từng nghi ngờ Tô Ngọc Lan vì đó là người duy nhất có khả năng mà tôi biết. Nhưng chỉ vì vậy mà đánh ép chị ta nhận tội thì không thể, triều đình này vẫn còn vương pháp. Ngặt nỗi ngay cả ngự y hôm đó chạy chữa cho Thanh Vân cũng chẳng biết đấy là chất độc gì.

Kẻ tài hèn sức mọn như tôi chung quy cũng chẳng tài giỏi như cha tôi, chỉ liếc mắt một cái đã giải quyết được mọi chuyện lớn nhỏ, dù là oan khuất của một kẻ chặn ngựa dọc đường.

Thanh Vân giống như hiểu thấu được nỗi lòng tôi, bèn nói:

- Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, lần sau chúng mình để ý một chút là được.

Tôi gật đầu qua loa, trên đời này đúng là không phải mình cứ không động tới người khác là người khác không động vào mình, huống hồ bây giờ tôi lại chính là kẻ động vào lợi ích của nhiều người nhất. Đàn ông là những niềm đau, mà hoàng đế không ngoài dự liệu chính là chúa tể của những niềm đau đây mà.

Sống tới thời điểm này tôi mới hiểu, không phải việc gì cũng có thể dùng tới vũ lực như dạo tôi ở vương phủ, hay nói cách khác, hoàng cung này chẳng đối xử dịu dàng với tôi như vương phủ tí nào.

Trời vừa sáng tỏ là bọn tôi đã trở về, tới ngay đầu cổng liền gặp thằng nhóc Thuyên đứng nhấp nhổm đi qua đi lại trước cổng, người hầu của nó đứng sau thì luôn miệng hỏi thái tử có mệt không, thái tử nghĩ ngơi một chút. Tôi bước nhanh đến giả vờ xách lỗ tai nó dậy, đám người hầu liền quỳ xuống xin tha, tôi đắc ý, cao giọng hỏi:

- Thằng nhóc, mi lại đến xin xỏ cái gì đây?

Đừng nhìn thấy nó còn nhỏ mà lầm, lần nào nó đến, đồ tốt trong cung tôi cũng bị nó ăn uống sạch sẽ, đã vậy còn hay làm trò trước mặt tôi, nghĩ tới mà tức gai người.

Trần Thuyên cao chưa tới eo tôi, nó kiễng chân, la oai oái:

- Dì ơi, con mời người tới giúp dì, con nào dám xin xỏ gì đâu.

Tôi buông nó ra, đã thấy Đan Thanh từ trong chạy ra báo:

- Phu nhân, có quý nhân hạ cố!

Tôi nghi hoặc hết nhìn nhóc Thuyên rồi nhìn Đan Thanh, chỉ thấy thằng nhóc ấy cười cười, còn Đan Thanh thì gãi đầu cắn môi, bộ dáng cũng thật bất đắc dĩ. Tôi bị bọn họ làm cho thắc mắc cũng vô thức nhanh chân bước vào.

Bước vào sảnh lớn thì cũng phần nào hiểu ra được vẻ mặt của Đan Thanh. Dạo trước tôi và Đan Thanh tình cờ giúp đỡ một đứa trẻ, lúc ấy tôi đã lừ gạt nó, bảo rằng khi nào nó thành tài, tôi và nó sẽ gặp lại, ai ngờ ngày đó lại đến sớm tới mức tôi không tưởng tượng nỗi. Lúc ấy chẳng qua là không muốn tiết lộ danh tính nên thuận miệng nói vậy, ai ngờ hôm nay thật sự gặp được nhau

Đứa trẻ vẫn xấu xí như thế, chỉ là lần này gặp lại nó không còn bộ dáng rách rưới bẩn thỉu như ngày đó nữa. Hôm nay nó vận bộ quần áo học trò màu lam sẫm, nhìn thấy tôi liền bật cười xán lạn, hai mắt rưng rưng. Sống mũi tôi cũng cay cay, cảm giác giúp đỡ được một đứa trẻ sống tốt lên đối với tôi cũng là một niềm vui to lớn.

- Chị ơi...

Mạc Đĩnh Chi thổn thức gọi, định vén áo quỳ xuống. Tôi liền nhanh tay đỡ lấy, cười bảo:

- Ông hoàng năm không dạy em dưới gối nam nhân có hoàng kim à?

Kể từ lần đó đến nay tính ra chỉ mới hơn ba tháng, ấy vậy mà tôi đã thấy Mạc Đĩnh Chi rất khác rồi. Hoặc có thể do cốt cách bẩm sinh của em đã như thế, chỉ là bị hoàn cảnh khốn khó che đậy đi thôi. Tôi bất giác thở dài, đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả bản thân tôi cũng thay đổi rất nhiều.

Nhắc tới ông hoàng năm, hôm nay anh ta không tới, kẻ tới lại là cái gã hôm nọ nhìn thấy bộ dáng chật vật của tôi trên hồ Thuỷ Tinh - ông hoàng sáu.

Trần Nhật Duật thấy tôi liếc nhìn anh ta, liền đằng hắng một tiếng lấy giọng, lạnh nhạt bảo:

- Vào vấn đề chính đi!

Tôi lạnh lùng nhìn gã, xoa đầu Mạc Đĩnh Chi nhẹ giọng hỏi:

- Dạo này em sống thế nào, bọn họ có bắt nạt em không?

Mạc Đĩnh Chi rất giữ lễ, cúi người thưa:

- Dạ, thầy năm và thầy sáu đối với em rất tận tình ạ. Cả thái tử cũng đối xử rất tốt với em, hôm nay em được diễm phúc đến đây gặp chị, cũng là nhờ thái tử đấy ạ.

Nói tóm lại thì cớ sự chính là vì thằng nhóc Thuyên hay theo cha nó đến vương phủ của tên hoàng lục tử này, tại đây thì Thái tử và Mạc Đĩnh Chi gặp nhau, và trở thành đôi bạn cùng tiến. Dạo trước hoa ban tiến cống, nhóc Thuyên cũng đem tặng cho Mạc Đĩnh Chi một cành, cành hoa đó cũng trùng hợp là cành hoa bị tẩm độc. Mạc Đĩnh Chi không may trúng độc, Trần Nhật Duật liền điều tra, kết quả phát hiện là độc từ hoa trúc đào.

Tôi rét lạnh trong lòng, nói là diễm phúc, chi bằng nói là hoạ thì đúng hơn.

- Có vài cánh hoa trúc đào lẫn trong hoa ban. Cũng may là chỉ vài cánh. - Trần Nhật Duật nói - Các ngươi ở miền xuôi chưa trông thấy hoa ban nhiều nên chẳng phân biệt được, kẻ thủ ác đã lợi dụng điều đó.

- Nói như anh ở mạn ngược không bằng. - Tôi lẩm bẩm.

Mạc Đĩnh Chi rỉ tai tôi:

- Thầy sáu thật sự là một nửa mạn ngược đấy ạ!

- Phải đấy dì, ông ấy giỏi lắm, là người giỏi nhất con biết đấy! - Trần Thuyên cũng tí tởn chen lời.

Tôi nhìn vẻ mặt có phần tự đắc của anh ta đang ngồi thưởng trà tôi ướp, cốc đầu thằng nhóc Thuyên một cái, hừ mũi:

- Mi mới bao nhiêu tuổi mà dám khẳng định chắc nịch như vậy hả?

- Vậy dì nói cho con nghe ai giỏi hơn ông ấy đi! - Thằng nhóc vẫn bám lấy tôi hỏi dai.

Tôi giả bộ phớt lờ, trên trời dưới đất tôi chỉ biết mỗi cha tôi là người giỏi nhất. Nhưng lấy Trần Nhật Duật còn chưa tới ba mưới tuổi để so với một tướng quân lão luyện đã trạc ngũ tuần như cha tôi thì quả thật cũng có hơi khiên cưỡng. Thấy tôi ậm ừ, Trần Nhật Duật giả bộ đằng hắng một cái, xoa đầu nhóc Thuyên, nhẹ giọng bảo:

- Thật ra cha ngươi cũng rất giỏi!

Tôi nghe lời khen của anh ta, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không nhận ra là lạ ở chỗ nào.

- Nào nào, vào trọng tâm đi! - Lần nay là đến lượt tôi hối thúc.

Mạc Đĩnh Chi lấy lại vẻ nghiêm túc, trầm mặc nói với tôi:

- Lần này thầy Sáu đưa em đến đây, trước là để em thỏa lòng mong nhớ chị, thứ là muốn cùng chị để tìm ra kẻ thủ ác, làm náo loạn chốn cung nghiêm. Tuy em chỉ bị vạ lây, nhưng mà kẻ chúng nhắm tới, có thể là chị, cũng có thể là Thái tử. Mà em sẽ không cho phép ai làm điều đó.

Tôi nhìn Mạc Đĩnh Chi, trong lòng dâng lên một nỗi niềm xúc động. Hóa ra ở đây cũng có kẻ đặt an nguy của mình lên hàng đầu. Mạc Đĩnh Chi, em đã trở thành một bậc trượng phu, không còn là cậu bé nghèo dạo trước nữa.

- Lời em nói, thật ra cũng là một tâm niệm trong lòng chị, nhưng mà ta phải làm thế nào? Chị tài hèn sức mọn, mấy hôm nay vẫn luôn đau đầu vì không nghĩ ra cách. Vả lại chị cũng mới vào cung, dưới tay chẳng có ai để nhờ cậy.

Trần Nhật Duật lúc này đột nhiên lên tiếng:

- Mới vào cung mà đã gây thù chuốc oán, nhà ngươi cũng rất là tài tình. - Thấy tôi nhìn trân trân, anh ta lại nói - Không biết chính xác ai là kẻ thủ ác, nhưng có khoanh vùng được không?

Nghe anh ta hỏi, tôi lập tức bỏ qua mấy lời mỉa mai của anh ta, tập trung suy nghĩ. Nếu như không tính Trần Thuyên vào, thì quả thật có thể trừ bớt đi rất nhiều thế lực. Bởi những kẻ e sợ sự xuất hiện của tôi, trong cung này ngoài những cung phi tranh nhau cảm tình của bệ hạ thì thú thật cũng chẳng còn ai.

Tôi chợt nhớ dạo trước trên đường vào cung, có một đám người đuổi giết đoàn rước dâu, cũng đã vài tháng trôi qua, ngay cả một tin tức cũng chẳng có, làm tôi không thể nào ngừng liên tưởng đến những thủ đoạn tranh đấu trong chốn cấm cung này.

Nhưng may mắn vị quan gia trẻ tuổi kia cũng không tạo nhiều phiền phức cho tôi lắm, đám cung phi của anh ta chỉ lác đác vài người. Trừ tôi, chị Trinh và Thanh Vân ra, gói gọn lại chỉ còn Tô Ngọc Lan, Đặng cung phi và Lý Kiều Phi.

Nói chung thì kế hoạch của mấy người bọn tôi cũng rất đơn giản, đầu tiên là tôi nhờ chị Trinh ban cho các cung vài món làm từ hoa ban, sau đó Trần Nhật Duật sẽ sai người lén lút theo dõi. Nếu là kẻ không biết, đương nhiên sẽ không phòng bị mà dùng, nếu như kẻ đó không dùng, thì có nghĩa là hắn ta nghi ngờ do hắn thấu tỏ nguồn cơn mọi sự. Ai mà biết được có kẻ nào nhân dịp lại trộn hoa trúc đào vào hay không chứ.

Kết quả thế mà ngoài y muốn lại phát hiện ra cả Tô Ngọc Lan và Lý Kiều Phi đều lén lút sai người đem đổ.

Chiêu Văn vương lại sai Mạc Đĩnh Chi đến báo một tiếng với tôi, bảo rằng anh ta chỉ giúp được đến đó, còn lại thì tôi tùy ý định đoạt. Tôi cũng chẳng biết định đoạt ra sao, một lần lại bắt được hai người khả nghi, cũng chẳng phải là hai con cá chép mà một con đem chiên, một con đem hấp.

Xế trưa hôm sau quan gia cho mời tôi đến đình Ngoạn Y, đình này được xây trên ao Dưỡng Ngư để vua trông cá. Thú thật thì tôi cũng muốn gặp ngài để thăm dò một chút chuyện, lại chẳng tìm được lý do, hôm nay vô tình lại giống như cá gặp nước vậy.

Đan Thanh thấy tôi từ khi Thanh Vân gặp chuyện đến nay chưa từng có tâm trạng tốt như thế, bèn hồ hởi giúp tôi chải chuốt trang điểm. Tôi nhìn mình trong gương đồng, cảm thấy vẻ mặt này hẳn là có thể mê hoặc quân vương về phe mình đi, bản thân cũng chuẩn bị tâm lý có thể dùng tới chút thủ đoạn nếu cần thiết.



Dọc đường hoa sưa rụng trắng, gió đến những tán hoa đổ ào ào như mưa khiến tôi hắt xì mấy cái, trời mùa này thật khiến con người ta bức bối.

Lúc đi đến cửa Thấu Viên, chợt nghe tiếng nguyệt cầm văng vẳng. Tôi nhẹ bước chân giẫm lên đám hoa sưa ngó vào, thấy một nam hai nữ đang ngồi trong đình mát, một nàng ôm đàn, một nàng pha trà rót nước, khung cảnh hòa thuận êm ấm vô cùng, khiến tôi chẳng nỡ làm hỏng. Lại nói, khúc lưu thủy kia đàn xuất sắc đến nỗi đã dứt một lúc rồi mà anh chàng mặc áo vàng nọ vẫn thất thần, ngồi im như phỗng, chén trà để bên miệng một lúc lâu vẫn uống chưa xong.

Đúng thật là chẳng còn chỗ cho mình, tôi thở dài. Nhưng đến lúc định đánh bài chuồn, thì phía đó bỗng vang lên tiếng nói réo rắt như chim oanh:

- Phu nhân đến rồi sao không vào ạ?

Tôi giật thót người quay lại, hóa ra lại chính là Lý Kiều Phi.

Bên cạnh chị ta không ai khác ngoài Tô Ngọc Lan và vị quan gia tôi khát khao muốn được gặp. Trời ạ, tôi nhất thời quên mất đàn ông trong Phượng thành này chỉ có anh là dám mặc áo màu vàng.

Tô Ngọc Lan ngước lên nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ, rồi lại cúi xuống khuấy trà, tựa như trên đời này không thứ gì có thể quấy rầy chị ta pha trà vậy.

Lúc này Trần Khâm mới như sực tỉnh, anh ta phát hiện ra tôi, liền phẩy tay một cái, khẽ nói:

- Vào đây!

Lý Kiều Phi liếc nhìn tôi, ánh mắt như chứa dao nhọn.

Trần Khâm giống như không hề hay biết, kéo tôi ngồi xuống cạnh anh ta, chỉ tay vào cây đàn, hất hàm bảo:

- Đàn một bài đi, lâu rồi không nghe em đàn.

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, tôi có phải là chị Tĩnh đâu trời, anh ta nhớ quá hóa rồ hả?

Thấy tôi ngồi im như tượng, anh ta lại nói:

- Trước đây em giỏi môn này nhất mà!

Tôi bất giác liếc về phía Tô Ngọc Lan, thấy chị ta vẫn cúi đầu khuấy trà. Đáng ra lúc này chị ta nên đứng bật dậy, chỉ tay vào mũi tôi rồi bảo đây thực chẳng phải Tuyên phu nhân gì, đây chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi.

Tôi cũng không thể nói rằng bản thân chẳng biết đàn, vội nói thẳng:

- Thần thiếp đến đây là có việc muốn nhờ ạ!

Trần Khâm vẻ mặt liền có chút hứng khởi, giống như anh ta không lường được tôi sẽ nói một câu như thế. Thấy anh ta gật đầu, tôi bèn tiếp:

- Có kẻ đã trộn hoa trúc đào vào hoa ban để hại thần thiếp, kết quả suýt nữa hại chết Thanh Vân rồi đó ạ! - Nói xong, tôi liền quét mắt một lượt, quả nhiên thấy Lý Kiều phi run lên một cái. Tôi nhìn nét thâm sâu trên gương mặt Trần Khâm, bèn quỳ sụp xuống, khẩn thiết nói - Thần thiếp không sợ chết, chỉ sợ thái tử lỡ có mệnh hệ nào...

Nói đến đây liền cúi mặt rưng rưng.

Tôi nghe tiếng Trần Khâm hít mạnh một hơi, liền không dám thở, im lặng đợi anh ta nổi trận lôi đình.

Ấy vậy mà ngoài dự liệu của tôi, anh ta chỉ ừ hử một tiếng, rồi nhẹ giọng bảo:

- Tôi biết rồi, em về trước đi, tiết trời này dễ mang bệnh lắm.

Nói rồi sai người khoác thêm áo và đưa tôi về. Tôi nhìn lên tán cây hoa sưa, âm thầm thở dài một tiếng, quả thật chẳng thể hiểu nỗi vị quan gia ấy đang nghĩ gì, một chuyện động trời như vậy qua miệng người ấy chẳng khác gì là tôi đang bày trò làm nũng.

Nhưng vừa mới quay đi, Lý Kiều Phi bên kia đã không nhịn được lên tiếng:

- Làm sao Tuyên phu nhân biết được chuyện đó khi cả ngự y cũng không khám ra được?

Tôi nhìn chị ta, không biết chị ta lấy đâu ra vẻ mặt trắng trợn vừa ăn cướp vừa la làng đó.

- Cành hoa bị tráo vẫn chưa dùng hết, chị có muốn thử không?

Tôi định đi, thì chị ta vội nắm lấy cổ tay tôi cười nói:

- Sao phu nhân nóng nảy thế, chuyện này chẳng phải do Chiêu Văn Vương đến tận Quân Hoa cung mật báo sao, chi bằng cùng mời Chiêu Văn Vương đến để thảo luận tìm ra kẻ thủ ác.

Tôi giật mình, trong đầu lập tức nảy ra nghi vấn, chị ta theo dõi mình ư, làm sao chị ta biết được chuyện này?

Chưa kịp phản ứng, đã nghe Trần Khâm cắt lời:

- Hỗn xược, Chiêu Văn Vương là người mà ngươi muốn nhắc là nhắc hay sao?

Lý Kiều Phi vội quỳ xuống xin tội.

Trần Khâm đưa mắt nhìn tôi, tôi vội cúi xuống tránh ánh mắt anh ta, nhất thời không biết phải nói gì. Tuy thế, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt gắt gao của dán lên mặt mình, như chờ tôi có chút sơ hở nào là sẽ đưa tay nắm lấy thóp của tôi vậy. Ánh nắng xế chiều đã bớt oi ả, nhưng mồ hôi của tôi vẫn vô thức rịn ra ướt cả lòng bàn tay.

Đúng lúc tất cả đang bối rối, thằng nhóc Thuyên ở đâu như cơn gió chạy ù đến, lao vào lòng Trần Khâm kể lể:

- Phụ hoàng đừng trách dì Tĩnh, là con suýt chút bị người ta hạ độc, anh Đĩnh Chi trúng độc thay con, nên ông Chiêu Văn mới đến tìm người tặng hoa là dì Tĩnh đó ạ.

Nếu không phải ở đây đông người, tôi thực tình muốn giơ ngón cái với thằng nhóc đó. Thật không uổng đồ ăn thức uống của tôi.

Chị Trinh cũng điềm tĩnh bước vào, cúi người nói:

- Là Thuyên nhi đường đột, xin bệ hạ trách phạt!

Thấy tôi nhìn mình cười cười, chị Trinh liền trừng mắt, thế là tôi lại ngoan ngoãn cúi đầu.

Trần Khâm lúc này xem ra cũng hết nhã hứng ngồi nghe đàn, liền phẩy tay cho ai về nhà nấy. Tôi mừng rỡ vội ôm lấy nhóc Thuyên lủi mất, để lại đám người mặt mày không mấy vui vẻ đằng sau. Thôi thì qua chuyện này, cũng coi như rút ra được một kinh nghiệm xương máu, dù sao cũng nên hạn chế tiếp xúc với vị quan gia đấy thì hơn.

Vốn dĩ nghĩ rằng chuyện đó cứ vậy mà lắng xuống, ai ngờ mấy hôm sau lại nghe tin Lý Kiều Phi cấu kết Trịnh Giác Mật ở vùng Đà Giang hãm hại hoàng tự. Nhà họ Lý bị tịch thu gia sản, đày đi biên quan. Tôi bất giác rùng mình, hóa ra chỉ vì vài đóa hoa ban nho nhỏ mà lại gây ra chính sự lớn thế này.

Chị Trinh ngồi cạnh tôi, nhỏ giọng nói:

- Thật ra bệ hạ biết nhà họ Lý có vấn đề từ lâu nhưng chưa có chứng cứ. Vả lại là do Thượng hoàng nhân từ, không diệt cỏ tận gốc, giữ lại Lý Kiều phi vốn là người của tiền triều. Bệ hạ biết đó là mầm mống của tai họa nhưng không thể xuống tay, hôm nay quả nhiên đã gây ra chuyện tày đình. Tội của họ Lý nói nhẹ thì là hãm hại hoàng tự, nói nặng chính là thông đồng với phản tặc có thể tru di, bệ hạ giữ lại mạng họ là dễ dãi quá rồi.

Tôi khẽ thở dài, đúng rồi, người đó gian xảo như vậy, có lý nào chỉ một chuyện cỏn con mà lại để tôi phải ba lần bảy lượt gợi ý đâu. Nhớ đến mấy trò vặt vãnh của mình, cứ như làm trò cười cho anh ta vậy.

Chị Trinh có vẻ ái ngại nhìn tôi, lại nói:

- Mà em biết người trực tiếp đi làm việc này cho bệ hạ là ai không?

- Ai ạ? - Tôi vội hỏi, là ai mà chị Trinh lại thần bí thế kia.

- Là người của vương phủ.

Tôi giật mình, người của vương phủ, chẳng lẽ lại là...

- Phạm Ngũ Lão! - Tôi và chị Trinh cùng đồng thanh.

Quả nhiên, Phạm Ngũ Lão này là kẻ có tiền đồ, tôi không nhìn lầm anh ta.

- Nhưng có điều này chị thấy hơi lạ, chị nghe thằng bé Thuyên nói Chiêu Văn Vương tự mình điều tra rồi đến tìm em à? Em từ khi nào quen biết Chiêu Văn vương thế?

Tôi giật thót, cười cười phất tay:

- Không quen thân, chỉ là trùng hợp gặp nhau nói mấy câu thôi.

- Vậy à? - Chị trầm ngâm - Bình thường mấy chuyện lớn như thế này bệ hạ thường giao cho Chiêu Văn Vương xử lý, lần này ngài ấy thật sự không biết gì sao?

Tôi cũng không mấy quan tâm trong triều mấy người bọn họ chơi trò gì, nhưng Lý Kiều phi bị đày đi, tôi cũng bớt đi một kẻ thù. Thực ra loại người cảm xúc viết cả lên mặt như chị ta không nham hiểm bằng một phần mười Tô Ngọc Lan, nhưng cắt đi vây cánh của ả cũng khiến tôi phần nào thống khoái.

Buổi trưa của mười ngày sau khi đang hóng mát cùng thái tử ở Lạc Thanh Trì, tôi lại tình cờ gặp được Chiêu Văn Vương. Anh ta vẫn thong dong điềm đạm như lần đầu gặp gỡ, có điều giữa hai đầu lông mày lại toát ra vẻ mệt mởi như có như không. Trần Nhật Duật chủ động nói với tôi:

- Lần trước đường đột tới chỗ của ngươi là ta suy nghĩ không chu toàn, có vẻ như đã thu hút sự chú ý của một số người. Ngươi có gặp rắc rối gì không?

Thấy tôi lắc đầu anh ta lại tiếp:

- Vậy thì tốt... hiện tại địch ta khó phân, ngươi cũng nên cẩn trọng.

- Cảm ơn ngài, tôi sẽ chú ý.

Trần Nhật Duật gật đầu, xoay người rời khỏi. Nhưng mới được ba bước, lại quay đầu, nhẹ giọng bảo tôi:

- Tháng sau ta đi Đà Giang...

Tự nhiên tôi thấy bối rối, không biết anh ta nói với mình làm gì, nhưng vì tò mò, tôi buột miệng hỏi:

- Đi làm gì thế ạ?

- Chiêu hàng Trịnh Giác Mật! - Anh ta từ tốn nói.



- Vậy ngài.. cẩn thận.

Chiêu Văn Vương đi khỏi, tôi bất giác nhìn về ngôi đình, thấy thằng nhóc Thuyên vẫn ngồi đó tập viết chữ thì thở phào một cái. Rõ ràng tôi chẳng làm gì khuất tất nhưng không hiểu sao vẫn chột dạ trong lòng. Aizz, ngày xưa ở vương phủ thật tình không phải suy nghĩ nhiều đến vậy, ngoài việc Trần Quốc Tảng hay ghen tị một tí thì tất cả đều thoải mái vô cùng. Cũng chẳng biết là do bầu không khí của hoàng thành hay là do mình áp lực về việc đã có chồng nữa.

Nhưng không ngờ Trần Khâm lại định chiêu hàng Trịnh Giác Mật. Cũng đúng, nhà Nguyên đang lớn mạnh, lại dã tâm bừng bừng, đối với những thế lực không nhất thiết động binh đao thì không cần động.

Tôi gật gù hỏi nhóc Thuyên:

- Con nghĩ xem tại sao cha con lại cử ông hoàng sáu của con đi Đà Giang mà không phải người khác?

Thằng nhóc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vì phụ hoàng thông minh sáng suốt.

- Ghê gớm vậy sao? - Tôi làm điệu bộ không tin.

Trần Thuyên vội nói:

- Ông hoàng sáu giỏi ngoại giao nhất đấy ạ, lại giỏi tiếng man và phong tục của họ, ông ấy ra tay thì chắc chắn sẽ thành công thôi.

Tôi thấy không thể làm lung lay niềm tin mãnh liệt của thằng nhóc Thuyên với bậc cha chú của nó nên thôi nói nữa. Cái mà tôi quan tâm lúc này là Tô Ngọc Lan tại sao cũng đổ số hoa ban đó đi, là chị ta quá mức cẩn thận, hay là có tật giật mình? Giữa chị ta và Lý Kiều Phi có quan hệ gì hay không? Nhưng có vẻ như cả nhà Lý Kiều Phi chịu tội đối với chị ta cũng là một cú sốc to lớn nên suốt khoảng thời gian này chị ta nhốt mình trong tẩm cung chẳng dám gặp ai.

Lúc tôi trở về thì trời cũng nhá nhem tối, Đan Thanh nhanh tay cởi áo choàng cho tôi, gấp gáp nói:

- Chị đi đâu mà trễ như vậy mới về, bệ hạ ngài ấy sắp tới rồi đó.

Tôi giật mình. Hôm nay là ngày gì, sao Trần Khâm lại tới đây?

Cũng khá lâu rồi tôi không gặp riêng anh ta, lần gặp gần nhất là trước khi Lý Kiều Phi bị lật tẩy. Có lẽ những ngày gần đây bận rộn với chuyện đó mà anh ta nhất thời bỏ quên tôi. Suýt chút nữa là tôi quên mất mối nguy này. Hôm nay đùng đùng đến đây là để vấn tội hay sao?

Tôi còn chưa tắm rửa chải chuốt xong xuôi thì đã nghe tin anh ta gióng trống khua chiêng ngoài ngõ. Tôi vừa hoảng hốt mặc quần áo vừa chửi thầm, quỷ tha ma bắt, anh ta đi thị tẩm hay đi đánh giặc mà gấp gáp dữ vậy. Nghĩ xong lại đột nhiên đỏ mặt, trời ơi tôi đang nghĩ cái gì vậy nè, lam nhan họa thủy, quả nhiên là lam nhan họa thủy.

Vừa mặc xong quần áo bước ra, đã thấy ánh mắt anh ta dán lên người mình. Tôi cúi người xuống, trong lòng lại tiếp tục mắng đứa nhóc Đan Thanh.

Ban nãy gấp gáp mặc vào, không để ý đây là một bộ đồ ngủ mỏng tang, cổ áo rộng lấp ló chiếc yếm đào, bên ngoài chỉ phủ một lớp áo choàng hờ hững như có như không. Cái này, giống như là tôi đang cố ý quyến rũ anh ta thì phải.

Tôi hoảng quá định quay đầu chạy ngược vào phòng tắm, lại không ngờ bị anh ta bắt kịp. Anh ta chăm chú nhìn tôi, chất giọng khàn khàn:

- Đây là do em chủ động quyến rũ ta đấy nhé!

Trong đầu tôi nổ bùng một tiếng. Hình như đây là lần đầu tôi nhìn thấy Trần Khâm ở khoảng cách gần như vậy, sống mũi cao vút của anh ta như muốn chọc vào mặt tôi, và hơi thở nam tính lẫn hơi men của anh ta thổi trên da tôi lành lạnh. Lúc này tuy tôi không soi được gương mặt mình, nhưng tôi biết chắc nó đỏ lựng như quả anh đào chín cây.

Trần Khâm có vẻ đang say.

- Tôi đi thay quần áo. - Tôi lắp bắp rồi khẽ đẩy anh ta ra.

Trần Khâm càng ôm chặt tôi hơn, môi anh ta lướt qua da mặt tôi, mềm mại như gió xuân đầu mùa thổi mơn man qua từng cánh hoa ngọn cỏ. Da đầu tôi tê dại, nhưng lúc đó tôi vẫn ý thức được việc làm của anh ta, bèn dùng sức đẩy mạnh. Hình như không có đề phòng, Trần Khâm bị tôi đẩy va vào thành giường phía đối diện.

- Làm càn! - Tôi quát.

Trần Khâm lúc này như đã bình tĩnh lại, anh ta liền quắc mắt nhìn tôi, trầm giọng nói:

- Suy nghĩ kỹ lại, là ai đang làm càn?

Tôi chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, tôi hiện tại là vợ anh ta, anh ta muốn làm gì, chẳng phải đó là điều hiển nhiên hay sao?

Yên lặng một lúc lâu, anh ta lại hỏi:

- Rốt cuộc trong lòng em xem ta là gì?

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta:

- Vậy trong lòng anh rốt cuộc xem tôi là ai?

- Là ai? - Trần Khâm cười khẽ - Là ai vốn không còn quan trọng nữa, hiện tại ta chỉ biết em là em thôi. Ngược lại là em, ta là gì của em không phải em rõ nhất sao, em trốn tránh ta, xa cách ta nhưng lại thân thiết với người khác. Ta là vua một nước nhưng không phải ta độ lượng đến mức bao dung được tất cả nam nhân ở xung quanh em.

A tên đàn ông này... không phải anh ta đang ghen đấy chứ? Đột nhiên tôi thật muốn vỗ tay hoan hô sự thông minh nhạy bén của mình. Nhưng mà... anh ta đang ghen với ai vậy?

- Anh nói gì, tôi không hiểu.. - Tôi chọn cách giả ngu, chẳng lẽ bây giờ tôi lại hỏi anh ta đang ghen với ai hay sao, đến lúc đó, sợ là cái mạng tôi cũng khó mà giữ nổi.

Trần Khâm nhìn tôi đăm đăm, anh ta chợt nhếch môi cười châm chọc:

- Ta là kẻ không đáng tin như vậy sao, tại sao ta là chồng em, mà việc gì em cũng không nói với ta. Người đó quen biết em bao lâu rồi, hắn đáng tin hơn ta đúng không Tuyên phu nhân?

Anh ta vừa nói vừa bóp chặt lấy cằm tôi. Trong đời tôi chưa lần nào chịu uất ức như thế cả, nước mắt không biết sao tự động tuôn ra như thác đổ. Tôi nhiều lúc không hiểu tại vì sao, hễ đối mặt với Trần Khâm, là bản thân lại không khống chế được cảm xúc, đầu óc cũng không không thể nhanh nhạy lên được. Anh ta là khắc tinh của tôi chăng?

Trần Khâm thấy tôi khóc thì có vẻ tỉnh táo hơn, anh buông tôi ra, loạng choạng rời khỏi. Lát sau, tôi nghe giọng anh ta vang lên bên ngoài:

- Tuyên phu nhân bệnh rồi, sau này cứ ở đây dưỡng bệnh, đừng ra ngoài kẻo gặp gió.

Tuy nói thế nhưng ai chẳng biết vị quan gia ấy hạ lệnh giam lỏng tôi.

Đan Thanh và Thụy Hương hớt hải chạy vào, thấy tôi khóc, cả hai em ấy cũng khóc theo, cuối cùng chính tôi lại phải dỗ ngược lại họ. Đan Thanh luôn miệng hỏi tại sao đang yên đang lành quan gia lại tức giận, tôi bật cười, làm gì có chuyện tự nhiên, e là lúc quan gia đến đây thì đã mang theo cuồn cuộn phong ba rồi.

Tôi lại tiếp tục làm một phu nhân nhàn rỗi, có điều lần này thực sự tách biệt với thế giới bên ngoài, cả Thanh Vân cũng chẳng được vào thăm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào cung tôi cảm thấy mệt mỏi như vậy. Chỉ e lúc này không bệnh cũng sẽ không sớm thì muộn mà thôi.

Buổi sáng ngồi bên song cửa sổ thấy hoa nở chim ca, mây trắng bồng bềnh, thầm nghĩ mùa này chính là mùa trẻ con đẩy cửa đi thả diều đây, thầm ước mình cũng được tự do như cánh diều.

Tôi nghĩ thế rồi bất chợt giật mình. Không phải, mục đích của mình lúc nhập cung là gì, là Tô Ngọc Lan, là nhà họ Tô, tôi muốn tìm thấy họ, muốn tìm sự thật về thân thế của mình chứ không phải ngồi đây oán thán. Nhưng trước tiên phải ra khỏi Quân Hoa cung, mà muốn ra khỏi chỗ này thì phải thế nào nhỉ, phải lấy lòng quan gia chăng?

Lấy lòng một nam nhân như thế nào nhỉ, hình như trước nay chưa ai dạy tôi việc này. Trước đây Đỗ An Hoa theo đuổi Trần Quốc Tảng thì chính là kiểu bám riết không buông, có điều vẫn thất bại, còn tôi vô tình nhưng anh ta lại thích tôi, vậy so ra vô tình mới là cách tốt nhất. Nhưng kỳ lạ là bây giờ tôi vô tình với Trần Khâm thì anh ta lại chỉ trích tôi. Suy nghĩ kỹ thì đàn ông đúng là loài khó hiểu nhất.

Thụy Hương mang ít cháo trắng cho tôi, thắc mắc:

- Phu nhân viết gì vậy ạ?

Tôi như choàng tỉnh nhìn xuống tờ giấy mật hương còn chưa khô, từ lúc nào đã có mấy dòng chữ được viết ngày ngắn. Tôi vỗ trán một cái, cũng may là Thụy Hương không biết chữ.

Nhưng một giọng đọc non nớt vang lên, thanh âm to rõ và truyền cảm vô cùng:

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi

Tâm duyệt quân hề quân bất tri"

Tôi liếc qua thấy Thụy Hương đỏ mặt, bèn véo lỗ tai thằng ôn con vừa đọc hai câu thơ ấy lên, quát nhẹ:

- Nhóc con thiếu đòn à?

Trần Thuyên rối rít kêu lên:

- Bắt người ta học chữ sao không cho người ta đọc, huhu.

Tôi sực nhớ ra thằng nhóc này là thái tử đương triều nên lập tức buông tay. Thằng nhóc vẫn khóc la oai oái làm tôi tốn thêm một mớ đồ tốt cho nó dù Quân Hoa cung hiện tại đã túng thiếu lắm rồi.

Trần Thuyên lúc này vừa chiếm lợi từ tôi vừa tự hào nói:

- Mấy ngày không thấy dì sang chơi hóa ra là bị phụ hoàng nhốt lại à?

Tôi thật sự muốn cốc đầu nó một cái ghê.

- À hay là con đi cầu xin phụ hoàng giúp dì nhé.

Ôi thật sự biết nói lời hay ho rồi, tôi lập tức thay đổi ánh mắt trìu mến nhìn nó.

- Sao con vào đây được thế, phụ hoàng sai con đến thăm dì à?

- Không phải - Trần Thuyên lắc đầu rồi chỉ tay về hướng hoa viên - Đằng kia, con chui lỗ chó vào. Sau này nếu dì thấy buồn thì ngày nào con cũng chui lỗ chó vào nhé?

- Thuyên nhi à... con muốn dì ở trong này luôn à? - Tôi bất lực hỏi.

- Vậy để con nói phụ hoàng vào chơi cùng dì nhé.

- ....

Tôi cũng thắc mắc tại sao tôi lại giữ được bình tĩnh khi nói chuyện với thằng nhóc này, liệu chị Trinh hay Trần Khâm có cảm giác như tôi hay không. Nếu sau này mình cũng sinh một đứa nhóc có cá tính như vậy thì sao nhỉ.

Mãi vẩn vơ suy nghĩ đến khi nhóc Thuyên rời đi từ lâu, tôi mới phát hiện hai câu thơ đề trên giấy của tôi đã biến mất từ lúc nào. Quả nhiên trẻ con chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất.