Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 50: Chỉ Đâu Mà Buộc Ngang Trời



Tôi biết mình dùng lý do vớ vẩn để dối gạt Thoát Hoan rằng tôi không phải Tô Linh Lan chỉ như một trò trẻ con, bởi ai có thể quên đi được một kẻ đã kề cận cùng mình trong những năm tháng dài đằng đẵng, mà với người như Thoát Hoan thì chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra tôi.

Cái mà tôi muốn là anh ta phải biết là tôi của hiện tại đã không còn là Tô Linh Lan đơn thuần của ngày xưa nữa, với thân phận của tôi và anh ta bây giờ thì đoạn tình cảm này tốt nhất nên quên đi. Tôi đã có chồng, có con, hơn thế nữa lòng tôi cũng đã khác.

Nhưng có một chuyện tôi không ngờ tới được, chỉ trong vài ngày mà tin đồn về chuyện của Thoát Hoan và tôi đã lan ra khắp hang cùng ngõ ngách, đến nỗi Trần Nhật Duật đến tìm tôi nghi hoặc mà hỏi rằng:

"Phải chăng võ nghệ của cô là học được từ Thoát Hoan. Đám người ở Đà Giang dạo ấy cũng là tay chân của Thoát Hoan đúng không? Vì sao cô lại có can hệ đến bọn Thát Đát?"

Tôi ngồi trên sập đang cầm chén canh đang uống dỡ, bỗng bật cười:

"Kể cả chú Văn cũng đến chất vấn tôi hay sao?"

Trần Nhật Duật đứng cạnh bức bình phong, ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như muốn đem tôi ra cắt gọt đến tâm can để có thể nhìn thấu. Tôi buông rèm mi xuống tránh cái nhìn xăm soi của anh ta, lại nghe anh ta nặng nề nói:

"Kể cả không có ý đồ xấu thì chỉ e bậc bề trên sẽ không dễ dàng tha cho cô. Tuy chưa từng làm gì có hại cho quan gia, nhưng tôi không thể để một người có những mối quan hệ không rõ ràng như cô bên cạnh nó. Muốn đi bằng cách nào thì cô hãy tự định đoạt."

Tôi tiễn Trần Nhật Duật đi khỏi, khóe môi bỗng dâng lên một nụ cười chua chát. Thụy Hương bước tới bên cạnh tôi, choàng chiếc áo ấm cho tôi, lo lắng nói:

"Phu nhân đã bệnh rồi, đừng cố sức nữa. Chúng ta còn chưa biết ý của quan gia như thế nào."

Tôi chậm rãi bước xuống sập, bước chân tự nhiên không vững. Trước giờ trên người tôi không thiếu vết thương, giống như chỉ chờ đến lúc thích hợp là cùng nhau hành hạ thân thể tôi vậy. Trong lòng tôi đang được dịp mỏi mệt, đã mấy ngày không thấy Trần Khâm, chắc anh ta cũng dần bị những lời đồn đại làm cho xiêu lòng rồi.

"Quốc Chẩn đã dậy chưa?"

"Rồi ạ!" – Thuỵ Hương cúi đầu thưa.

Chỉ có con trẻ là không biết nói dối, thằng nhóc vẫn trắng trẻo mập mạp nằm trong lòng tôi chính là thứ tôi có thể cảm thấy chân thực nhất. Những thứ không nắm bắt được như tình cảm vốn dĩ chỉ là hư ảo, dễ đến dễ đi. Nhưng chỉ sợ sau này kể cả con mình tôi cũng chẳng được gặp nữa rồi.

Điều mà tôi sợ nhất đó là phủ vương sẽ vì những tin đồn này mà bị ảnh hưởng, nếu như tôi có liên hệ với Thoát Hoan, vậy thì là do cha tôi không biết dạy con, hay là do ông mắt nhắm mắt mở để tôi và anh ta dan díu?

Không, tôi nghĩ ông chú Văn sai rồi. Những kẻ biết chuyện giữa tôi và Thoát Hoan đều không còn nữa, đồn đoán chung quy chỉ là đồn đoán, chỉ cần mỗi một mình Trần Khâm tin tưởng đương nhiên sóng yên biển lặng. Nhưng lời hứa của anh ta hôm nọ anh ta có nhớ không nhỉ?

"Phu nhân, có thái tôn và hoàng hậu đến thăm." – Một cung nhân đứng trước cửa phòng tôi thông báo.

Tôi thở dài, ho khan một tiếng, nói:

"Nói hoàng hậu về đi, tôi đang bệnh không muốn gặp ai cả."

"Phu nhân..." – Thuỵ Hương không đành lòng nói.

Tôi mỉm cười nắm tay Thụy Hương:

"Chúng ta cứ bình tĩnh xem ý của quan gia thôi."

Tôi nằm trên chõng tre nghỉ trưa, lúc đang mơ màng bỗng thấy Trần Thì Kiến đứng ở phía bờ rào. Đã có lệnh không gặp ai rồi mà, tên Trần Thì Kiến này trong tiềm thức của tôi cũng không phải kẻ tài giỏi đến mức vô thanh vô thức ra vào chỗ này mà không ai hay biết, lần này chả biết trèo tường leo rào thế nào mà chường mặt được tới đây.

Trần Thì Kiến cười hi hi với tôi, tay chỉ vào một góc:

"Đằng kia có lỗ chó."

Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, hóa ra là cái lỗ chó ngày đó Tô Bình đã chui vào định giở trò đồi bại với tôi. Dạo này đầu óc cứ để đâu đâu nên tôi vẫn chưa sai người lấp lại.

Tôi ngồi thẳng dậy chống cằm nhìn anh ta:

"Náo nhiệt ghê thật, trong vòng một năm cũng không nhiều hơn những người tìm tôi mấy hôm nay gộp lại đâu, bây giờ lại tới lượt kẻ công việc ngập đầu như anh cũng đến rồi. Đúng là "chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà bụm miệng người thế gian", lần này có nhảy xuống sông Nhị Hà cũng không rửa được tội."

Trần Thì Kiến cười ha hả, nói:

"Cần gì nhảy sông Nhị Hà cho xa xôi, đầu thành có sông Tô Lịch, cứ nhảy xuống đó là được."

Tôi cầm chiếc giày ném anh ta, Trần Thì Kiến lại làm bộ mặt gian trá, bảo:

"Mấy thứ đồ linh tinh này giữ cho kỹ vào, để rơi vào tay tên dâm ác như Thoát Hoan thì hối hận không kịp đâu."

Nói xong lại cầm chiếc giày ném ngược lại về phía tôi. Tôi trầm ngâm:

"Tin đồn đã lan khắp cả Cấm thành này rồi, đúng là có kẻ muốn khiến tôi không ngóc đầu lên nỗi mà."

Trần Thì Kiến xoa cằm, nhíu mày nói:

"Cũng không hẳn đâu, có thể là tên Thoát Hoan kia tự biên tự diễn không chừng."

Tôi lắc đầu:

"Làm gì có ai đẩy người khác xuống nước lại tự nhảy theo chứ?"

Trần Thì Kiến tiến lại gần tôi, cây quạt phe phẩy trước ngực, trông anh ta cứ như một kẻ lưu manh dù gương mặt lại trông vô cùng đứng đắn, đặt cạnh nhau không có lấy một điểm hài hòa. Anh ta nhếch môi:

"Thật là ngây thơ. Hôm nay kẻ đó dám đứng trên triều xin quan gia ban em cho hắn để đổi lấy mười năm thái bình cho Đại Việt thì em nghĩ chút mặt mũi này hắn ta có cần nữa không? Tôi thật tình cũng rất tò mò, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà khiến gã đó lại bất chấp tất cả như vậy?"

Đoạn, lại mỉa mai"

"Á à, mà tên Thoát Hoan kia cũng đâu phải người Việt, hắn cần mặt mũi cái cóc khô gì ở đây?"

Tôi không tin vào tai mình, Thoát Hoan đã thành công lôi tôi xuống vũng nước đục. Mất trí, điên cuồng như vậy, thủ đoạn quyết tiệt khiến tôi không còn có đường lui.

Tôi dằn lại nội tâm không ngừng xao động, mỉm cười hỏi:

"Vậy hôm nay anh Thì Kiến đến đây muốn đâm chọc tôi à?"

Trần Thì Kiến bỗng trở nên kích động, anh ta ngồi xuống cạnh tôi, hai tay nắm lấy vai tôi mà gằn giọng:

"Chuyện đến nước này rồi mà em còn cười được ư, em có biết ngoài kia quần thần đang ép quan gia thế nào không? Bọn họ hùa nhau đòi đưa em lên kiệu hoa về Nguyên quốc để đổi lấy mười năm khốn nạn đó. Tôi biết mười năm hay hai mươi năm chỉ là cái cớ, nhưng trước tình hình hiện nay dù là một năm hay nửa năm họ cũng muốn đánh đổi. Nếu không có phủ Vạn Kiếp phía sau, em nghĩ hôm nay em còn ngồi đây ư?"

Trần Thì Kiến nói xong lại vô cùng đau xót mỉa mai:

"Chỉ e cái thân phận giả mạo này của em cũng sắp không giấu nỗi nữa."

"Tôi là người đã có chồng, làm sao có thể lại gả đi một lần nữa?" – Hồn tôi như lìa khỏi xác, mê man không biết mình đang thốt ra lời gì.

Trần Thì Kiến lại càng nắm chặt vai tôi hơn, như trút đi sự nóng giận mà anh ta đã kìm nén ở buổi triều sáng:

"Nông cạn, Vương Chiêu Quân cống Hồ không phải là phi tần của Hán Đế sao, bà phu nhân của thái sư Trần Thủ Độ không phải là hoàng hậu của Huệ Tông tiền triều sao? Huống hồ người Mông cổ quen với vó ngựa đại mạc, phóng khoáng như gió, chuyện đó đối với họ chẳng là nghĩa lý gì."

Tôi thở hắt ra, cảm giác như toàn bộ thể lực bị trút cạn. Tôi nhìn Thì Kiến, cắn răng hỏi:

"Vậy quan gia chọn thế nào?"

Thì Kiến buông tôi ra, xoay người đứng dậy. Kể cả anh ta cũng đang ổn định lại khuôn ngực đang thở phập phồng. Anh ta quay lưng về phía tôi, một lúc lâu sau mới cười cười trả lời, thái độ như đang giận dỗi:

"Em và quan gia là vợ chồng mà em còn hỏi tôi?"

Trần Thì Kiến nói xong thì chậm rãi bước ra cửa. Tôi tiễn anh ta, bỗng nghe anh ta nói:

"Hôm nay đến tìm em là vì muốn nói với em một chuyện. Cẩn thận kẻ bên cạnh em."

Tôi cúi người bái biệt anh ta, trong lòng bỗng thấy sầu não ruột, cười đáp:

"Tôi đã biết hết rồi. Cảm ơn anh, Thì Kiến."

Trần Thì Kiến vỗ vai tôi, phì cười:

"Nói cảm ơn gì chứ, chúng ta cùng xuất thân ở phủ vương, đáng lý ra tôi phải giúp em nhiều hơn nhưng đáng tiếc chỉ làm được tới đó. Dù sao xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa tôi cũng tin em."

Tôi đáp:

"Tôi biết tài bói toán của anh rất cao siêu, sao không đứng trên triều bói một quẻ chứng minh tôi không phải kẻ lăng loàn trắc nết nhỉ?"

Anh ta xì một tiếng, đáp:

"Tôi mới không làm loại chuyện hung hiểm đó, khéo họ đổ cho tôi và em thông đồng với Thoát Hoan thì tôi làm sao mà cứu được em? Xui xẻo bị đằn hặc thành kẻ mê hoặc quân vương nữa thì có ngày toi mạng."

Tôi bật cười nhìn Trần Thì Kiến, giống như thấy anh ta đứng ở dưới mái hiên có giàn tầm xuân leo kín, trên tay cầm một cái mai rùa với ba mảnh đồng xu của năm xưa.