Nam Việt Đế Vương

Chương 369: Quang Trung Đại Đế tàn hồn



Ầm ầm ầm!

Kim Quan Vương Điểu bị Nguyễn Phi Hoàng một kích hiểm đánh trúng, lập tức quái khiếu một hồi, sau đó quay lưng liền đi!

Nó biết rằng đám nhân loại tiến vài bí cảnh lần này không như những lần trước, mặc nó chém giết, mà những kẻ này thực lực vô cùng cường đại!

Ai chẳng muốn kiếm ít đồ đạc từ trên thân thể nó, đặc biệt đám Linh giả kia!

Theo nó bay đi, lập tức hơn mười tên Linh giả cũng phi thân mà theo, muốn tại trên đường chém giết nó.

Nguyễn Phi Hoàng chạm rãi hạ xuống, Linh lực còn sót lại không còn nhiều, hắn cần tức tốc khôi phục, bởi vì...

"Nguyễn Phi Hoàng, thiên tài đỉnh cấp của Phượng Hoàng Trung Đô đúng không?"

Nguyễn Phúc Khánh chắp tay bay tới, khẽ cười nhạt, nói:

"Trùng hợp dưới trướng ta có mấy vị cường giả, muốn mời Linh hữu chỉ điểm một chút."

Nguyễn Phi Hoàng liếc nhìn gã, đỉnh đầu Hỏa Vân biến hóa cuồn cuộn, nói rõ tâm tình của gã.

"Nguyễn Phúc Khánh, ngươi bỉ ổi cũng nên có hạn lượng a."

Nguyễn Phúc Khánh cười nhạt, chỉ thấy ba tên dưới trướng hắn tiến lên, mà bên phe của Nguyễn Phi Hoàng, toàn bộ đội ngũ vậy mà bị mấy cái thế lực còn lại vây hãm, không cho đến cứu viện!

Những người này thực lực đều không kém, chính là tinh anh của Phượng Hoàng Trung Đô, nhưng đối phương cũng thực lực cực kì mạnh mẽ, trong đó có không ít cỗ thế lực xưng bá một phương.

Còn có những thế lực vốn không có thù oán, tuy nhiên đối với Đế kinh cũng thèm rỏ dãi.

Phượng Hoàng Trung Đô muốn nhận lấy Đế kinh đúng là người si nói mộng!

Dù là đương kim Đế hoàng gia cũng ngầm để cho điều này xảy ra, không có nhúng tay vào.

Nguyễn Phi Hoàng nhìn tứ phía, các thế lực đồng minh của Phượng Hoàng Trung Đô đều bị kềm hãm, chỉ còn sót lại một số ít thế lực không có can dự vào.

Trần Phong cũng đứng nhìn bàng quan, không có dự định nhúng tay vào, đúng lúc này mi tâm hắn bỏng rát, đóa Linh hỏa trong đó đột nhiên rực cháy.

"Cứu hắn, trẫm truyền ngươi Phượng Hoàng Niết Bàn Chân Kinh!"

Khoai, Đông Sơn cùng Thuận Thiên ngạc nhiên nhìn vào đóa Linh Hỏa này, chỉ thấy bên trong có Linh hồn ba động tỏa ra.

"Ngươi là ai?"

Khoai tế lên đốt tre, đang định một chiêu đánh tới thì Linh hỏa đã hiển hóa, một giọng nói vô cùng suy nhược vang lên.

"Nam Việt Quốc Đế Vương, Quang Trung Đại Đế!"

Quang Trung Đại Đế?

Trần Phong chấn kinh, mà mấy tên còn lại cũng đồng thời ngạc nhiên.

Nam Việt Quốc vẫn còn sinh ra được Đại Đế?

Đại Đế, danh xưng này không tự nhiên có thể xưng hô, nếu chỉ thuần túy Linh Đế cảnh cường giả, không đảm đương nổi cái chữ Đại này!

Lịch sử chục ngàn năm của Nam Việt Quốc, số người có thể xưng tụng Đại Đế chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Dù là thời đại Thượng Cổ, Văn Lang Cổ quốc mười tám đời Hùng Vương, cũng chỉ có mấy người có thể đảm nhận hai chữ Đại Đế này!

Linh Đế cảnh trong lịch sử Nam Việt Quốc không phải không có, thậm chí con số còn vượt qua hai bàn tay, nhưng tu vi cảnh giới bọn hắn đến, nhưng công lao thì không đến.

Hơn nữa, muốn xưng Đại Đế, phải có Nam Việt Quốc khí vận Khí Linh chứng thuận, nếu không đều là hữu danh vô thực!

Nhưng vị này Nam Việt quốc Đại Đế chỉ còn lại một tia hồn phách, hơn nữa còn cực kì suy nhược, chỉ sợ không duy trì được bao lâu nữa sẽ hồn phi phách tán!

Quang Trung Đại Đế lúc này Linh hồn như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể dập tắt. Hắn lung la lung lay vươn tay ra, một ngón điểm vào mi tâm Linh hồn Trần Phong, lập tức một đám thông tin khổng lồ truyền tới.

Phượng Hoàng Niết Bàn Chân Kinh!

Đế cấp Kinh điển!

Đem Phượng Hoàng huyết mạch tinh luyện, đem huyết mạch bản thân biến hóa, đạt được dị năng, có thể từ trong tử vong hồi sinh, từ thân xác đản sinh ra tân Hồn phách!

Còn có thể luyện thành Phượng Hoàng Chân Hỏa, thiêu đốt Đế Binh cũng không nói chơi!

"Ngươi mau đi...cứu hắn."

Đóa Linh Hỏa dần dần chìm xuống, mà Trần Phong không chút chần chờ, toàn thân bộc phát lực lượng, như một tia sáng vọt tới Nguyễn Phúc Khánh.

Hắn ta còn đang nhìn ba tên thuộc hạ vây công Nguyễn Phi Hoàng, đột nhiên phía sau vang lên tiếng xé gió, không chút chậm trễ vươn tay ra, trong tay hiện ra một ngụm Đế Ấn!

Ầm!

Nguyễn Phúc Khánh kêu rên một tiếng, chỉ thấy đỉnh đầu mát lạnh, một ngụm Kim Kiếm quay tròn, sau đó trực chỉ đỉnh đầu hắn bổ xuống!

"Điêu dân lớn mật!"

Trong lòng gã bùng lên lửa giận ngùn ngụt, quát lớn:

"Thái A Kiếm!"

Kiếm Quang từ bên hông hắn rực sáng, tựa chói mắt nhất tinh thần, đem ngụm Kim Kiếm kia chém làm hai nửa, mà nó không có ngừng lại, hướng kẻ cả gan ra tay trực chỉ trảm xuống!

Oành!

Một cái Kim Long trảo nắm lấy cái này rực sáng Kiếm Quang, tiếp đó một gương mặt từ trong Kiếm Quang hiện ra, ngón tay điểm ra một chỉ.

Phá!

Đế Ấn Linh thuật trong tay Nguyễn Phúc Khánh vỡ nát, khiến hắn không khỏi biến sắc, đỉnh đầu Linh lực bốc lên cuồn cuộn, hóa thành một miệng Đỉnh màu đồng thau, cuồn cuộn áp lực đè xuống!

Ngón tay Trần Phong lập tức bị cản lại, mà Nguyễn Phúc Khánh khẽ lật Thái A Kiếm, một kiếm trảm tại vòng eo của Trần Phong!

Keng!

Thái A Kiếm bị chặn lại, chỉ thấy bên eo Trần Phong hiện ra từng đám Long lân lóng lánh, mỗi khi Trần Phong xoay eo, Long Lân lại biến ảo, đem Kiếm quang chiếu xạ ra tứ phía.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Mỗi tia kiếm quang bắn ra đều mang uy năng không nhỏ, chém sắt như chém bùn, dù là Chuyển Linh Binh bị kiếm quang lướt qua đều bị chém làm hai nửa!

"Thân thể phòng ngự thật kinh khủng! Là cao thủ phương nào?"

Nguyễn Phúc Khánh lùi lại, chỉ thấy Trần Phong vậy mà cũng tiến theo, liên tục áp sát hắn, quyền phong như mưa rơi xuống, để hắn mười phần chật vật.

"Hahaha, đường đường thiên tài Nguyễn Hoàng tộc, xem ra cũng chỉ như vậy."

Xa xa, Ngũ Hoàng tử cười vang, Nguyễn Hoàng tộc cùng hắn gia tộc tuy cùng mang họ Nguyễn, nhưng ngược lại không hề có chút liên can gì đến nhau. Thậm chí bọn hắn còn là tranh thủ khi Nguyễn Hoàng tộc suy yếu, không thể nắm quyền Nam Việt quốc mới đứng lên xưng Vương.

"Ngũ Hoàng tử, giữ thể diện một chút cho bọn hắn."

Bên cạnh hắn, một người đàn ông trung niên khẽ nhắc nhở.

"Ngũ công công, ta tự có chừng mực."

Nguyễn Minh Quang khẽ mỉm cười, nhìn Trần Phong đầy sự hứng thú:

"Huyễn Linh đỉnh cao, đối chiến thiên tài Chân Linh đỉnh cao vẫn không rơi vào hạ phong, chiến lực này thật sự..."

Oành!

Trần Phong rốt cục đột phá phòng ngự của hắn, một quyền nện lên lồng ngực gã, để Nguyễn Phúc Khánh rên lên, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng liền bị hắn nuốt lại, quát lớn:

"Ngươi người phương nào, vô duyên vô cớ ra tay với ta!"

"Ta đi không đổi tên về không đổi họ, Thanh Long Giang tông Trần Phong!"

Ầm!

Một quyền nữa nện xuống, Nguyễn Phúc Khánh phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới đỡ khó chịu đi, lập tức xoay người liền đi!

Trần Phong đỉnh đầu hóa thành Kim tiễn, ba mũi xé gió hướng về ba tên thuộc hạ của gã, giải cứu Nguyễn Phi Hoàng!

"Đa tạ Linh hữu ra tay cứu giúp."

Nguyễn Phi Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức có mấy phần héo úa. Mà lúc này đồng bạn của hắn cũng đột phá được vòng vây, tiến tới cứu hắn. Cả đám đồng thời tiến vào trong thành, tìm một căn nhà nào đó rồi liền ngồi xuống.

Những kẻ này thực lực rất không tệ, nhưng trên người đều có nhiều ít vết thương, hiện nhiên các thế lực khác cũng có không ít cường giả.

Trần Phong nhìn hắn hồi lâu, lại nói:

"Ngươi có thể để những kẻ này đi ra ngoài chứ? Ta có chuyện cần nói."

Nguyễn Phi Hoàng nhíu mày, mà những kẻ còn lại thì liền lộ ra vẻ đề phòng. Một tên thậm chí còn phồng lên Linh lực, đỉnh đầu Hỏa Vân hừng hực bùng cháy.

"Lui ra ngoài."

Nguyễn Phi Hoàng vẫy tay, vẻ mặt lộ ra sự cẩn trọng. Thanh niên đối diện hắn thực lực so hắn không kém, mà hắn lại còn đang mang thương, tuy nhiên nếu muốn chỉ trong vòng vài chiêu xử lí hắn thì có chút xem thường rồi.

Nghe vậy thì đám người liền lui ra, mà Trần Phong cũng tiện tay bố trí trận pháp, lúc này mới cẩn thận vươn ngón tay ra, chậm rãi nói:

"Linh hữu, ta chỉ được người nhờ vả mà thôi."

Một ngón này nhanh như cắt điểm lên trán hắn, mà Nguyễn Phi Hoàng thì giật bắn mình, ngơ ngác.

Phượng Hoàng Niết Bàn Chân Kinh.

Đế cấp Kinh điển.

"Sao ngươi có..."

Gã run run, trong đầu thông tin thực khổng lồ, để hắn nhất thời không thể hấp thu hết thảy!

"Quang Trung Đại Đế để ta cứu ngươi, lại truyền ngươi Chân Kinh. Còn lí do tại sao, chớ hỏi."

Trần Phong thu tay, chỉ thấy Nguyễn Phi Hoàng liền khoanh chân ngồi xuống, dụng tâm lĩnh ngộ Đế kinh. Hấn thấy vậy thì thở ra một hơi, bèn tán đi kết giới, sau đó liền rời đi.

Bên ngoài, tòa thành này lập tức bị lục tung lên, hàng trăm tên Linh giả khí thế hừng hực đem từng góc đào bới, mở ra từng tòa bí cảnh, điên cuồng vơ vét lấy tài phú. Mà nhóm Trần Phong cũng thuận thế thu hoạch không ít tài phú, dù rằng phải cùng mấy cỗ thế lực đại chiến.

Những tài phú này đã không còn lọt vào mắt Trần Phong, tuy nhiên đối với hai gia tộc Đặng Phạm mà nói đây là một cỗ tài phú khổng lồ, đủ để chống đỡ cho bọn hắn mấy chục năm tu luyện!

Tòa này bí cảnh mở ra còn được thêm ba ngày nữa, bởi vậy bọn hắn cũng không có vội vàng, tại các nơi đào móc lấy Linh dịch Linh thạch, lại đem Linh hồn chư vị Linh giả chết trận thu lại, đợi kết thúc bí cảnh sẽ đưa ra ngoài cúng bái.

"Các ngài đã hi sinh vì đất nước này, đây là việc tốt duy nhất chúng ta có thể làm."

Trần Phong nâng lên Linh hồn một vị Linh giả, trong miệng vang lên tiếng ca tụng, mà người nọ khẽ mỉm cười, sau đó toàn thân phân giải, hóa thành Linh quang tiêu tán ra tứ phương. Linh hồn hắn đã quá yếu ớt, không thể chịu nổi nữa, sau khi truyền thừa liền chấp niệm tiêu tán, Linh hồn phân giải, ngay cả cơ hội tiến vào Linh hồn giới cũng không có.

Hết chương.