Nắm Trong Tay

Chương 37



Dư Duyệt suy nghĩ tới nửa đêm cũng không biết nói với Phùng Vũ Thần chuyện Tịch Thành Nghiễn muốn đi cùng, sáng hôm sau, mặt mày cô ủ ê..., có chết cũng phải gọi cho Phùng Vũ Thần một cuộc, cô vừa định nói đôi lời, Phùng Vũ Thần bên kia đã mở miệng trước, giọng nói đầy áy náy: “Ngư Ngư, thật xin lỗi, tối hôm qua đột nhiên Quý Vân Phong gọi, nói hôm nay anh ấy sẽ về, tớ không thể đi công viên với cậu được rồi.”

Ặc... Sao khéo vậy? Dư Duyệt chớp mắt, nháy mắt, tâm trạng nặng trĩu hôm qua cũng biến mất, “Không sao, đúng lúc để tớ đi làm chút việc gì đó!”

“Còn vé của chúng ta thì làm sao bây giờ?” Phùng Vũ Thần nói: “Hay là tớ mang trả lại?”

“Đừng!” Dư Duyệt vội vàng mở miệng ngăn cô lại, ho khan một tiếng, nói: “Tịch Thành Nghiễn, anh ấy nói muốn đi công viên.”

“Vậy à.” Phùng Vũ Thần gật đầu, “Vậy được rồi, cậu cứ đi chơi với anh ta đi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng của Dư Duyệt trở nên khá hơn, may mà Quý Vân Phong trở về đúng lúc, nếu không ba người bọn họ sẽ xấu hổ chết mất.

Buổi sáng và giữa trưa thời tiết đều nóng bức, nên Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn đã quyết định đợi đến xế chiều mới đi. Lúc Tịch Thành Nghiễn tới nhà cô, cô vẫn còn say giấc trong chăn, nếu không phải anh nhéo cô một cái, chắc cô ngủ tới tối luôn quá!

“Sao anh vào nhà được vậy?” Ngồi trên xe Tịch Thành Nghiễn một hồi lâu, rốt cuộc, đầu óc Dư Duyệt cũng tỉnh táo lại, nhận ra chỗ nào đó không thích hợp, rõ ràng cô vẫn còn đang ngủ, đâu có mở của cho anh vào, vậy anh vào bằng cách nào thế? Chuyện này đúng là không khoa học tí nào!

“Không phải đơn giản lắm sao.” Tịch Thành Nghiễn cười cười, đút tay vào túi quần, lấy ra một chiếc chìa khóa.

Dư Duyệt mở to mắt nhìn, “Đó là chìa khóa nhà em à?”

“Thông minh đó.” Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt đáp lại.

“Anh!” Dư Duyệt định nổi giận với anh, nhưng nghĩ lại một chút, thấy chuyện này không đáng xé ra to như vậy, bây giờ anh là bạn trai cô, có chìa khóa nhà cô cũng là chuyện rất bình thường, chỉ có cô là không được bình thường!

“Anh cũng phải nói một tiếng chứ.” Dư Duyệt cúi đầu nhỏ giọng oán trách.

“Hôm nay phải chơi thật vui mới được.” Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của cô, Tịch Thành Nghiễn hiếm khi có hảo tâm giải thích. Chỉ nhàn nhạt nói một câu, nhưng đã an ủi được tâm trạng sắp bùng nổ của Dư Duyệt.

Hai người đi thẳng một đường, trực tiếp lái vào bãi đậu xe, đi trong hang vui vẻ một đoạn, rất nhiều người qua lại, lái xe không phù hợp tí nào.

“Nhiều người thật.” Đã sau năm giờ rồi, nhưng dòng người không bớt đi chút nào, mà ngược lại càng ngày càng đông, Tịch Thành Nghiễn bị người khác chen lấn tới nỗi phải nhíu mày, nếu không phải vì Dư Duyệt đang nắm tay anh kéo đi, chắc chắn anh đã 'bùng nổ' từ lâu rồi.

“Tịch Thành Nghiễn, đi nhanh lên.” Dư duyệt vui vẻ lôi anh đi về phía trước, “Nhiều người như vậy chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ rất mất thời gian xếp hàng đó.”

“Biết rồi.” Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn cực kỳ không tình nguyện, nhưng trong mắt lại là một nụ cười mờ nhạt.

Công viên Thủy Thượng thật sự rất đông người, hai người phải xếp hàng gần nửa tiếng mới mua được vé, rồi lại phải cùng dòng người đi vào toilet thay áo tắm, mới vừa nãy, hai người bọn họ còn phải thuê một cái tủ.

“Được rồi.” Dư Duyệt nhét đồ của mình và Tịch Thành Nghiễn vào trong tủ, đeo chiếc chìa khoác vào cổ tay, rồi đi về phía trước.

Tịch Thành Nghiễn không yên lòng đi sau lưng cô, ánh mắt không khống chế được dao động trên người Dư Duyệt.

Ừm... Nhìn kỹ mới biết, thì ra cô ấy cũng đầy đủ 'điện nước' đó chứ, eo nhỏ mông cong, chân dài thước tha, còn bộ ngực kia nữa... Hình như không phải là cup A.

Nghĩ tới đây, bước chân của Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tăng tốc, đi tới bên cạnh Dư Duyệt.

Dư Duyệt vẫn mặc lại bộ đồ tắm mà Tịch Thành Nghiễn đã cười nhạo cô giống hành lá, màu xanh biếc, cả người tươi mát như cây trúc sau cơn mưa, ngay từ đầu, Tịch Thành Nghiễn còn cảm thấy vô cùng hào hứng, dù sao bình thường Dư Duyệt có thèm cho anh xem đâu, cơ hội chiếm tiện nghi quang minh chính đại này hiếm có lắm đó.

Nhưng nhìn một hồi, anh lại cảm thấy khó chịu. Dư Duyệt ăn mặc hở hang như vậy, nếu anh đã có thể nhìn thấy, thì tất nhiên, mấy tên đàn ông khác cũng nhìn thấy được. Tại sao anh phải cho người khác nhìn bạn gái của anh chứ?

Nghĩ vậy, trong lòng Tịch Thành Nghiễn khó chịu như bị mèo cào, anh thực sự hận không thể lập tức vác Dư Duyệt lên vai, đóng gói mang về. Có điều, chuyến đi công viên Thủy Thượng lần này là do chính anh yêu cầu, cũng không phải đi đằng sau không tốt, mà thôi, cứ giả vờ vậy, dù sao cũng đã làm nhiều lần rồi.

Bất đắc dĩ, anh đành phải không nói câu nào đi cạnh Dư Duyệt, đôi mắt tinh tường 'tuần tra' khắp mọi nơi, sợ tên đàn ông nào đó không có mắt nhìn Dư Duyệt.

Dư Duyệt hoàn toàn không biết kế hoạch trong lòng Tịch Thành Nghiễn, cô đi tới Vòng Xoáy Mặt Trời, có lẽ vì trò này rất gần lối vào công viên Thủy Thượng nên rất nhiều người xếp hàng, cô vừa đi tới, nhân viên ở đấy đã nói cho cô biết, chắc phải xếp hàng tận hai tiếng rưỡi mới tới lượt cô.

Nghe vậy, cô không nhiều lời, lập tức lôi Tịch Thành Nghiễn tới hồ bơi, có ngốc mới đứng xếp hàng tận hai tiếng rưỡi mà không chơi những trò khác.

Nước ở hồ bơi của công viên Thủy Thượng rất ấm, cho dù là ban đêm cũng không thấy lạnh, hơn nữa, bọn họ còn mô phỏng lại sóng biển, đập vào người vô cùng thoải mái.

“Tịch Thành Nghiễn, vào đây đi, anh đứng ngoài đó làm gì vậy?” Dư Duyệt đi vài bước, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, quay đầu lại, cô mới phát hiện Tịch Thành Nghiễn nhíu mày đứng trên bậc thêm, không đi theo cô.

“Em cứ chơi đi.” Trong hồ bơi rất nhiều người, tuy rằng không tới nỗi chen lấn nhau, nhưng dù sao cũng không phải ít, bệnh sạch sẽ của Tịch Thành Nghiễn lại tái phát, anh cảm thấy không vệ sinh, nhưng làm thế nào cũng không chịu xuống.

“Đừng lộn xộn nữa.” Dư Duyệt khó khăn đi ra khỏi cơn sóng, tới trước mặt Tịch Thành Nghiên, cô vươn tay ra, “Anh không xuống nước thì tới đây làm gì?”

Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé, bỗng nhiên anh không nỡ từ chối, nhưng anh lại thấy nước rất bẩn, do dự một chút, anh không cam lòng đi theo Dư Duyệt xuống nước.

“Anh tới đây vì em thôi.” Xuống nước, Tịch Thành Nghiễn còn không quên nhấn mạnh một câu.

“Được rồi, được rồi, em biết rồi mà.” Dư Duyệt lôi anh tới chỗ nước sâu, nắm tay anh dựa vào vách tương, thoải mái nhắm mắt lại.

Hai người đứng trong hồ bơi hơn hai mươi phút, mới đi ra chơi trò Đường Đưa Cầu Vồng.

Từ trước tới giờ, Dư Duyệt rất thích những trò chơi kích thích thế này, dựa theo chỉ dẫn của nhân viên, trái tim cô đập 'bùm bùm', chờ đợi câu lệnh của nhân viên.

Còn Tịch Thành Nghiễn thì có vẻ không được thuận lợi cho lắm, đây là lần đầu tiên anh chơi trò này, nhìn cầu trượt dài ngoằn kia, da đầu anh đều tê dại cả lên, suýt nữa đã quẳng tấm nệm trong tay xuống chạy đi.

Sao cô gái này lại thích chơi những trò thế ày vậy? Đúng là muốn giết người mà? Bây giờ anh xuống dưới lại còn kịp không vậy?

“Khụ, Dư Duyệt, anh thấy trò chơi này nguy hiểm lắm đó.” Thừa dịp nhân viên công tác hướng dẫn mấy người bên cạnh, Tịch Thành Nghiễn vội vàng quay đầu sang hỏi Dư Duyệt, “Em xem, chúng ta lao từ trên cao xuống như vậy, ngay cả một chút dụng cụ an toàn cũng không có, lỡ như trẹo cổ hay uống nước thì sao đây? Chúng ta đừng chơi nữa, được không?”

Dừng một chút, phát hiện đôi mắt Dư Duyệt nhìn anh có chút kỳ lạ, anh vội vàng nói thêm, “Dĩ nhiên là anh không rồi, anh chỉ lo cho an toàn của em thôi.”

“Yên tâm đi, soái ca.” Không đợi Dư Duyệt trả lời, một nhân viên công tác vừa đi tới, đúng lúc nghe vậy, nhân viên công tác liền giải thích: “Không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, tất cả những hạng mục ở đây của chúng tôi đều đã trải qua thử nghiệm, chỉnh sử, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu!”

Ai mướn cậu trả lời vậy! Tịch Thành Nghiễn hung hăng trừng mắt nhìn người nhân viên kia, ánh mắt không cẩn thận nhìn lướt qua đường trượt dài kia, trái tim anh không ngừng đập mạnh, rốt cuộc, bây giờ anh bỏ cuộc thì còn kịp không vậy!

Sự thật chứng minh, không còn kịp nữa rồi.

Nhân viên công tác giơ tay lên, “Được rồi, bây giờ tôi đếm tới ba, thì mọi người lập tức dùng sức đạp một cái, vậy mới trượt xuống được, mọi người nhớ chưa? Được rồi, một, hai, ba!”

Nháy mắt, người trên năm đường trượt lao xuống, vừa đạp chân, tiếng thét chói tai liên tục vang lên, bao gồm cả Dư Duyệt. Đương nhiên, còn một người ngoại lệ, chắc chắn là Tịch Thành Nghiễn rồi.

Nhân viên công tác vừa mới nói chuyện với anh cứ nghĩ rằng anh không dùng sức đạp, nên nhiệt tình giải thích, “Soái ca à, anh xem, anh phải dùng sức mà đạp chứ, nếu không anh không thể xuống dưới được đâu đó.”

Chết tiệt ~ Anh cũng biết dùng sức mà! Nhưng anh không dám, TMD! Mà cũng đâu cần hắn quản làm gì! Cứ để anh một mình làm mỹ nam an tĩnh trên đường trượt được không? Được không hả!

Nhân viên công tác kia thấy anh vẫn không chịu động đậy, cứ cho rằng anh không hiểu được phương pháp, nói thầm trong lòng, người này nhìn thông mình vậy, mà sao đần thế, nhìn thấy nhóm người tiếp theo đã lên tới đây, không thể kéo dài thời gian được nữa, hắn ngồi xổm xuống, nắm cổ tay Tịch Thành Nghiễn, trong ánh mắt hoảng ọợ, anh trực tiếp bị đẩy xuống!

Mẹ kiếp mẹ kiếp! Đầu óc Tịch Thành Nghiễn nhất thời trống rỗng, bọt nước đập thẳng vào mặt anh, tới nỗi anh không thể không nhắm mắt lại, ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi ngực, tay chân Tịch Thành Nghiễn cứng ngắc, không biết làm thế nào mà mình xuống được đây.

Mãi đến khi lực đạo đã biến mất, anh vẫn nắm chặt lấy tấm nệm không nhúc nhích, có vẻ như anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Soái ca, soái ca, tới đây, đi lên thôi!” Nhân viên công tác nhìn thấy làn sóng tiếp theo đã chuẩn bị tới, vội vàng kêu Tịch Thành Nghiễn, nhưng không hiểu sao, anh không nghe được tiếng kêu của hắn, vẫn nằm yên như cũ.

Cuối cùng, Dư Duyệt đành đi tới cạnh anh, đưa anh ra khỏi hồ.

“Anh sao vậy, Tịch Thành Nghiễn? Nói chuyện đi chứ!” Dư Duyệt tìm một nơi yên tĩnh để Tịch Thành Nghiễn ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt vô hồn của anh, cô lo lắng vỗ mặt anh, hỏi.

Tịch Thành Nghiễn vẫn không có phản ứng gì.

“Tịch Thành Nghiễn!” Dư Duyệt nóng nảy, bóp mặt anh, cuối cùng, anh cũng hơi tỉnh táo lại một chút. “Anh sao vậy? Sợ hả?”

Mẹ kiếp, anh đã ra khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi à? Tịch Thành Nghiễn run rẩy một chút, nhìn hai bên, không còn nhìn thấy Đường Đưa Cầu Vồng nữa anh mới yên tâm một chút, duỗi tay ra, anh trực tiếp kéo Dư Duyệt vào lòng, ôm thật chặt.

Sợ? Anh không chỉ là sợ thôi đâu! A! Anh thấy anh sắp chết tới nơi luôn rồi! Không vui vẻ tí nào, ôm ôm, muốn ôm một cái!

--------- Mẩu đối thoại ngắn ---------

Nhân viên công tác: Soái ca, đi lên thôi!

Cá chết Tịch Thành Nghiễn: ~﹃~)~zZ

Nhân viên công tác: Soái ca! Mau đứng lên nào!

Cá chết Tịch Thành Nghiễn: ~﹃~)~zZ

Nhân viên công tác Dư Duyệt:...