Năm Tháng Vội Vã

Quyển 8 - Chương 11



Trongbuổi tập rơi vào ngày thứ ba tuần sau, Phương Hồi không nhìn thấy Trần Tầm trêngiảng đường nữa, hay nói chính xác hơn thì Trần Tầm chỉ xuất hiện thoáng quarồi không thấy đâu nữa, Thẩm Hiểu Đường một mình bước vào giảng đường.

Khônggặp được Trần Tầm, Phương Hồi cũng thấy hơi hẫng hụt, nhưng đồng thời cô cũngthấy có gì đó rất mừng khi không nhìn thấy Trần Tầm mỉm cười bước về phía ThẩmHiểu Đường. Trong lúc còn đang suy nghĩ liên miên thì lúc quay đi, một tiếnggọi sau lưng khiến cô mất hết hồn.

“PhươngHồi”. Trần Tầm thở hổn hển nhìn cô nói.

“Sao...sao anh lại biết... em ở đây?”. Phương Hồi luống cuống hỏi.

“Anhlinh cảm được, giống như việc em tìm được anh trên sân vận động thôi, liếc qualà thấy”. Trần Tầm chỉ lên đỉnh đầu nói.

“Vâng...”.Phương Hồi chớp mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

“Látnữa em có giờ gì vậy?”.

“Mônnghe”.

“Bỏnhé”.

“Hả?”.

“Mìnhđi đâu đó một lúc nhé”.

PhươngHồi không trả lời, Trần Tầm đã xuống cầu thang trước cô, đi được mấy bước lạiquay đầu lại nói: “Đi thôi!”. Phương Hồi ngần ngừ một lát nhưng vẫn đi theocậu.

Đằngsau khu giảng đường của trường F có mấy bụi đinh hương, hương thơm ngan ngátrất dễ chịu, Trần Tầm mua nước, đưa cho Phương Hồi đang ngồi dưới bụi hoa nói:“Em uống đi, mùa xuân thời tiết khô lắm”.

“Emkhông thích nước uống có ga”. Phương Hồi lắc đầu nói.

“Thếthì uống chai của anh này”. Trần Tầm đưa chai nước trà đen cho cô.

“Anh...”.Phương Hồi nhìn chai nước hỏi: “Anh đã hôn Thẩm Hiểu Đường chưa?”.

“Hả?”.Trần Tầm nhìn cô ngơ ngác hỏi.

“Hônchưa?”.

“À”.Trần Tầm không phủ nhận, bị Phương Hồi hỏi như vậy, cậu cảm thấy có cái gì đórất giật thột.

“Anhcầm lấy đi”. Phương Hồi run run trả lại chai nước cho Trần Tầm.

***

TrầnTầm ngập ngừng một lát rồi lặng lẽ đón lấy.

PhươngHồi đã chê cậu bẩn rồi.

“PhươngHồi, bọn mình đừng như thế này có được không em? Em biết là anh buồn và áy náythế nào, em cũng biết là anh không thể không quan tâm, không thể không nhớ đếnem được!”. Trần Tầm ấm ức nói: “Em giấu được trong lòng, còn anh thì không làmthế được! Bọn mình yêu nhau không phải chỉ một hai ngày, cũng không chỉ một hainăm, cả thời cấp ba anh chỉ yêu mình em, tối nào anh cũng muốn nhắn tin cho em,số điện thoại nhà ba em, mẹ em, bà em anh đều thuộc hết, hiện tại đúng là anhthích Thẩm Hiểu Đường, có thể em sẽ nghĩ rằng anh là kẻ vô trách nhiệm, nhưngtrong lòng ít nhất có hai mươi phần trăm anh vẫn nhớ đến em! Anh không tin làbọn mình sẽ trở thành hai người xa lạ và anh hoàn toàn không muốn tin vào điềuđó!”.

“Haimươi phần trăm ư? Hơ hơ, cao quá nhỉ. Trần Tầm, có thể lấy cân để đong đo việcthích một người hay sao? Thích cứ việc thích, không thích cứ việc không thích,quan điểm của hai chúng mình về cái đó khác xa nhau quá!”. Phương Hồi cười buồnđáp, thực ra nghe thấy Trần Tầm nói nhớ cô, cô cũng thấy vui vui, chỉ có điềusự toàn tâm toàn ý mà một thời cô được hưởng trọn vẹn đó giờ chỉ biến thành mộtphần nhỏ, nghĩ mà cũng thấy xót xa.

“Anhbiết trong chuyện này anh có lỗi với em rất nhiều, nhưng anh nghĩ việc thíchmột người không thể coi là sai, trước đây Gia Mạt đã từng nói rằng, không đốimặt thực sự với tình cảm của mình cũng là một sự phản bội. Anh đã phản bội emthì không thể phản bội người khác nữa. Hơn nữa rõ ràng là lỗi ở anh, không nênđể em phải gánh chịu nỗi khổ. Anh hiểu em mà, em đừng dày vò mình nữa, vở kịchđó em đừng đóng nữa được không?”. Trần Tầm ngồi xuống cạnh cô nói.

“Anhhiểu em? Anh đã hiểu em bao giờ chưa? Từ lúc anh thích em và viết tên em lênbảng đến khi anh không thích em nữa rồi đi hát bài Năm tháng vội vã với mộtngười con gái khác, đó đều là cái mà anh gọi là phương thức đối mặt với tìnhcảm, nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến những suy nghĩ của em chưa? Anh biết em nghĩgì và không nghĩ gì hay không? Đây là những điều mà anh hiểu em ư?”

“Bọnmình không cần thiết phải rạch ròi trong mọi chuyện! Có nhiều cái mà mình khôngmuốn bị nhìn thấy hoặc không muốn nói toạc ra, Phương Hồi, em có biết tại saobọn mình chia tay nhau không? Vì những cái trong đáy lòng mà khác không thểnhìn thấy thì bọnmình đều đã nhìn thấy hết rồi! Em vẫn chưa hiểu đúng không?Thế thì em hãy ngẩng đầu lên nhìn bụi hoa đinh hương này, em có hiểu ý anhkhông?”.

PhươngHồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hương thơm ngan ngát tỏa ra, màu trắng thuần khiếtđó đã khiến đôi mắt cô đẫm lệ, nước mắt lăn dài xuống má, Phương Hồi nói nhỏ:“Anh nói điều đó ư... em cảm thấy mình có lỗi với Kiều Nhiên nhất, trước khi đicậu ấy đã muốn ôm em một lúc, nhưng em không chịu. Cậu ấy chỉ cần một cái ômnhưng em lại tiếc không cho, anh có biết tại sao không? Vì em nghĩ rằng như thếsẽ làm vấy bẩn tình cảm của chúng mình, em luôn yêu anh bằng tình cảm chânthành như thế. Nhưng Trần Tầm ạ, cho đến giờ phút này, anh vẫn không hỏi emrằng em có còn thích anh không? Anh không còn thích em nhưng em vẫn thích anh…”

TrầnTầm sững sờ nhìn Phương Hồi, khuôn mặt nhợt nhạt, nhỏ nhắn của cô và bụi hoasau lưng cô tựa như hòa vào thành một, dường như tạo thành chùm sáng tỏa vàolòng cậu, bao kỉ niệm cũ chợt ùa về, Trần Tầm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.

Cậubước đến và ôm chặt Phương Hồi vào lòng, ghé sát vào mái tóc mềm mại của cônói: “Phương Hồi... Em có biết là anh không muốn nói lời xin lỗi với em đến mứcnào hay không? Anh tưởng rằng suốt đời sẽ không phải nói câu đó…”

PhươngHồi không vòng tay ra ôm lại cậu mà chỉ dựa vào bờ vai quen thuộc, nhắm mắtlại, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo.

“Chỉtiếc rằng bọn mình không có suốt đời nữa...”.

Hômđó Trần Tầm ngồi với Phương Hồi cho đến lúc mặt trời lặn, thỉnh thoảng nhắc lạichuyện cũ mà không kìm được nước mắt, hai người càng nói càng không còn gì đểnói, cuối cùng sự im lặng hòa cùng nước mắt, trong bóng tối, khuôn mặt cả haiđứa đều nhạt nhòa dần, không còn nhìn rõ nhau nữa.

Giữachừng, điện thoại của Trần Tầm đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu cũng khôngnhấc, cậu biết chắc chắn là Thẩm Hiểu Đường đang tìm mình, Đường Hải Băng đãhẹn tối đi ăn thịt dê, giờ chắc đã đến rồi. Nhưng Trần Tầm không muốn đứng đậy,đã lâu lắm rồi cậu không ngồi nói chuyện nghiêm túc được với Phương Hồi như thếnày, cậu cảm thấy nếuề thì hai người lại trở nên xa lạ như trước đây.

Nhưnghọ đều không thể ngăn cản được thời gian đang từng phút trôi qua, ngày hôm quakhông thể níu kéo được nữa. Lúc ra về, Trần Tầm không nói lời an ủi nào, cậugiơ điện thoại lên rồi chỉ cho Phương Hồi và nói: “Sau này có việc gì nhớ gọicho anh nhé”.

“Còncó việc gì nữa”. Phương Hồi bình thản đáp.

“Khôngcó việc gì cũng vẫn gọi được mà!”. Trần Tầm có vẻ cuống, dường như nói chuyệnvới Phương Hồi rất khó tìm được tiếng nói chung.

“Thếđã nhé, bye bye”. Phương Hồi quay đi nói.

“Hả?Em về luôn ư? Sao mà dứt khoát thế!”. Trần Tầm đứng sau gọi với theo.

“Thếanh bảo em phải nói gì hả? Vẫn như trước đây ư? Kéo anh lại và nói anh ở lạivới em thêm lúc nữa ư?” Giọng Phương Hồi cao hơn.

“Không,chắc tại anh mơ mộng hão huyền quá... có lẽ như thế là hay nhất”. Trần Tầm lắcđầu nói: “Em về nhé, bye bye”.

Saukhi quay đi và bước được mấy bước, Trần Tầm bắt đầu chạy thục mạng, nhìn theobóng cậu mất hút trong màn đêm Phương Hồi thở dài một tiếng.

TrầnTầm quay về giảng đường, bạn bè cùng lớp đã ra về từ lâu, sách của cậu bị ThẩmHiểu Đường đặt ở vị trí hai đứa thường ngồi, bên trên có dán tờ giấy note đượcviết bằng nét bút tinh nghịch: “Không đợi anh nữa đâu, em và Hải Băng đi trướcđây, anh đến trả tiền nhé!”.

Bêntrên mẩu giấy cô còn vẽ hình chú gấu với khuôn mặt ngộ nghĩnh, nhìn chú gấu đó,Trần Tầm lại tưởng tượng được ra cảnh Thẩm Hiểu Đường cầm bút, cô cầm bút khôngchuẩn, mấy ngón tay chụm vào nhau, vì thế để lại một vết chai khá rõ ở ngóngiữa do dùng bút lâu ngày. Nghĩ đến vết lồi nhỏ đó, Trần Tầm lại nhớ đến cảmgiác được nắm bàn tay có vết chai đó, thấy ấm lòng hẳn lên.

Cậulấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hiểu Đường, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bênkia đã nhấc máy, giọng rất lo lắng: “Anh đang ở đâu vậy?”.

“Anhđang trên lớp, anh nhìn thấy mẩu giấy em để lại cho anh rồi”.

“Vâng,em và Hải Băng ăn xong rồi, đang đợi anh ở cổng quán nhé, anh đến đã rồi tínhsau!”.

“Ừ”. Trần Tầm cúp máy, cậu gấp mẩu giấy lại rồi đútvào túi quần, vì bàn tay mà cậu đang nắm, Trần Tầm cảm thấy đã đến lúc phải nóigì đó rồi.

Lúcgặp Thẩm Hiểu Đường, Trần Tầm thấy mắt cô đỏ hoe, Đường Hải Băng bước đến trướcmặt cậu nói: “Ông tệ thật đấy! Có việc gì sao không nói sớm đi? Làm mất cả thờigian của anh em! Thẩm Hiểu Đường cũng thấy sốt ruột lây, chẳng ra cái gì cả!Bữa hôm nay ông trả tiền đó!”.

“HảiBăng, anh đừng giấu giếm cho Trần Tầm nữa! Em gọi cho anh bao nhiêu cú điệnthoại như vậy mà không chịu nhấc máy”. Thẩm Hiểu Đường cắn môi nói.

“Anhđi gặp Phương Hồi một lúc”. Trần Tầm bình tĩnh nói.

“À,bạn học cùng cấp ba với ông đúng không, thôi bọn mình đừng đứng ở đây nữa, tìmchỗ nào đó nói chuyện đi...”. Đường Hải Băng vẫn định lảng sang chuyện khác.

***

“PhươngHồi là bạn học cấp ba với anh, đồng thời cũng là bạn gái cũ của anh”. Trần Tầmnói chậm rãi nhưng rất rành mạch.

Câunói này khiến cả ba người lập tức rơi vào trong yên lặng, đôi mắt to tròn củaThẩm Hiểu Đường liền ngân ngấn nước mắt, cô nhìn Trần Tầm không chớp mắt, nướcmắt lăn dài má cô.

“Anhnói dối em!”

TrầnTầm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Hiểu Đường rồi nói: “Anh kể cho em nghechuyện cũ của bọn anh nhé, chắc chắn anh không nói dối em đâu”.

Hômđó, tại quán thịt dê nổi tiếng đối diện với trường W, Trần Tầm đã kể cho ThẩmHiểu Đường nghe chuyện của cậu và Phương Hồi, Đường Hải Băng ngồi bên cạnh, gầnnhư hút hết nửa bao thuốc, cậu nghe Trần Tầm kể hết chuyện cũ mà không giấugiếm điều gì, thỉnh thoảng lại thở dài.

ThẩmHiểu Đường thẫn thờ nghe hết câu chuyện dài của Trần Tầm, cậu kể rất tỉ mỉ, tựanhư lại một lần nữa quay về với quá khứ. Không khó để nhận ra vị trí đặc biệtcủa Phương Hồi trong trái tim Trần Tầm, điều này khiến Thẩm Hiểu Đường cảm thấyđau nhói trong lòng, cô ghen với những kỉ niệm đẹp của cậu. Là con gái chắc aicũng có ác cảm với người yêu cũ của người yêu mình, vì họ đều là động vật tìnhcảm, khi tình yêu đã đến, họ chỉ ước được chiếm hữu toàn bộ tình cảm của ngườiđàn ông, ôm trọn cả quá khứ và tương lai, thế nên hình bóng của người yêu cũtrong trái tim người đàn ông đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa mờ tronglòng họ.

“Thếanh có còn yêu em nữa hay không?”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên hỏi.

“Dĩnhiên rồi! Vì yêu em nên anh mới không muốn lừa dối em, mới muốn cùng em đốimặt với quá khứ!”. Trần Tầm nắm lấy vai cô nói rất kiên quyết.

“Emhiểu rồi”. Thẩm Hiểu Đường hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trần Tầm, anh đã baogiờ được nghe kể về câu chuyện Washington chặt cây anh đào chưa?”.

“Hả?”.Trần Tầm nhìn cô với vẻ thắc mắc.

“Bàingữ văn của bọn mình hồi cấp một, Washington đã chặt nhầm cây anh đào của nhàmình, ông đã không nói dối người cha mà chủ động nhận lỗi và thế là chaWashington đã tha thứ cho ông. Hồi đó thầy cô giáo nói thế nào nhỉ? Khen ngợisự thành thật của Washington đúng không? Nhưng nghĩ có một điểm mà thầy cô giáokhông để ý, đúng là ông ấy rất thành thực, nhưng thành thực không có nghĩa rằngchuyện đó ông ấy đã làm đúng! Trần Tầm, anh không nói dối em nhưng anh làm nhưthế là không được! Anh bỏ mặc em ở lại, không nói gì mà đi là không đúng”.

Nóixong Thẩm Hiểu Đường liền quay đầu bỏ chạy, Trần Tầm đứng yên không nhúc nhích,Đường Hải Băng liền đứng dậy đá vào chân cậu một cái rồi nói: “Ông đuổi theo đichứ?”.

“Thôi,cứ để Hiểu Đường suy nghĩ, sớm muộn gì bọn tôi cũng phải đối mặt với chuyệnnày”. Trần Tầm dựa người vào tường nói.

“Khôngphải, hôm nay ông làm sao vậy? Não úng thủy à? Gặp Phương Hồi làm gì! Gặp rồithì thôi, lại còn khai với Thẩm Hiểu Đường nữa chứ? Đối mặt cái quái gì!”.Đường Hải Băng nói.

“Tôikhông thể hiểu, tôi muốn đến với Hiểu Đường, nhưng cũng muốn Phương Hồi đượcsống yên ổn. Nhưng xem ra bây giờ tôi buộc phải từ bỏ một người rồi”.

TrầnTầm khua tay rồi một mình bỏ đi.