Năm Tháng Vội Vã

Quyển 7 - Chương 12



Tronglúc cuộc gặp gỡ đầy kịch tích Ngô ĐìnhĐình và Bạch Phong diễn ra, Phương Hồiđang lặng lẽ cùng Lâm Gia Mạt trảiqua ngày sinh nhật lần thứ 19 của mình.

Mộtngày một đêm Trần Tầm không liên hệ với cô, Phương Hồi ngồi trong kí túc xánhìn cuốn lịch được khoanh tròn, không chịu được nỗi cô đơn bèn gọi Lâm Gia Mạtra.Quên cả sinh nhật của cậu, đúng là quá đáng thật”. Lâm Gia Mạt cau mày nói:“Người nào mà quan trọng như vậy? Cả đêm không quay về?”.

“Côbạn chơi với anh ấy từ nhỏ, mối tình đầu”. Phương Hồi bình thản đáp.

“Chắckhông phải đâu!”. Lâm Gia Mạt đập đôi đũa xuống bàn nói: “Thế mà cậu dám để cậuấy đi hả? Lại còn cả đêm không về nữa? Không phải tớ nhiều lời đâu Phương Hồiạ, tớ cảm thấy nhiều lúc thực sự cậu không phân biệt được cái nào quan trọng,cái nào không quan trọng! Bình thường cậu ta không gọi điện thoại, không nhắntin, mùng 1-10 viết thiếu hai lá thư email cho cậu, cậu cứ băn khoăn mãi. Đếnbây giờ cậu ta đi tìm người yêu cũ, ngay cả sinh nhật cậu cũng chẳng thèm đoáihoài thì cậu lại bình thản, rốt cuộc là cậu nghĩ gì hả?”.

“Chẳngnghĩ gì cả, có những chuyện tớ không thể ngăn được”. Phương Hồi nhấp một ngụmtrà nói: “Cô bạn đó cũng rất tội nghiệp, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Trần Tầmkhông thể không quan tâm đến chuyện của cô bạn đó. Mặc dù anh ấy đã hứa với tớlà sẽ ít liên hệ, nhưng chắc chắn anh ấy không thể làm được điều đó”.

“Cậukhông sợ giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì trong đêm à?”. Lâm Gia Mạt giận dỗinói.

“Nếuxảy ra thì đằng nào cũng đã xảy ra rồi”. Phương Hồi cười thiểu não.

“Thếcậu sẽ làm gì?”.

“Chiatay”. Phương Hồi thở hắt ra nói: “Không còn thích nhau như trước được thì chiatay, Gia Mạt, tớ có linh cảm rằng có thể bọn tớ sẽ chia tay nhau thật”.

“Tạisao bọn cậu lại ra nông nỗi này...”.

“Theolời anh ấy là cả hai đứa đã trưởng thành”. Lâm Gia Mạt nắm chặt chiếc cốc:“Hiện tại tớ cảm thấy hồi đầu mình vô cùng ấu trĩ, vì muốn được học cùng trườngvới anh ấy mà cố gắng hết sức, tưởng rằng được ở cùng một nơi sẽ mãi mãi khôngbao giờ thay đổi. Nhưng sau khi trưởng thành mọi thứ đều thay đổi, chương trìnhhọc nhau, đi hai con đường khác nhau, gặp những người bạn khác nhau, bọn tớkhông thể tránh khỏi số phận đôi ngả đôi đường”.

“Rốtcuộc là hai cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đã gặp ai? Cậu ấy đã gặp ai?”. LâmGia Mạt chăm chú hỏi.

“Anhấy đã gặp một cô bạn khác, rất xinh xắn, nhưng anh ấy không kể với tớ”. PhươngHồi cúi đầu xuống nói.

“Aivậy? Sao cậu lại biết?”.

“Tìnhcờ gặp thôi. Tớ cũng không biết là ai, hình như đợt tập quân sự hát đối vớinhau, rất sôi nổi. Hôm đó tớ nhìn thấy bọn họ đi ăn cùng nhau, cậu có biếtkhông, vẻ nói chuyện say sưa của Trần Tầm rất cuốn hút, chỉ tiếc rằng tớ chỉphát hiện ra điều này khi anh ấy nói chuyện với người con gái khác”.

“Tớbiết con bé đó, khoa tài chính, tên là Thẩm Hiểu Đường, xinh lắm”. Lâm Gia Mạtnghĩ một lát rồi nói: “Nhưng bọn họ đi ăn với nhau đâu có nói lên được điều gì!Cậu đừng nghĩ quẩn!”.

“Nếucậu cũng được chứng kiến thì cậu sẽ biết không phải tớ nói linh tinh, tớ khôngthể miêu tả được cảm giác đó”.

“Thếthì cậu nên đi hỏi cậu ấy!”.

“Thôicứ đợi Trần Tầm chủ động nói với tớ, có lẽ đến ngày anh ấy chủ động nói về ThẩmHiểu Đường thì cũng là ngày tớ phải nói lời chia tay rồi...”. Cuối cùng, PhươngHồi không thể bình thản nói chuyện được nữa, nước mắt lăn dài xuống má cô vàrơi xuống, để lại một vũng nước nhỏ trên tấm khăn trải bàn nilon.

“Đừngkhóc nữa! Đang sinh nhật khóc làm gì! Nào, bọn mình cạn li! Để mọi chuyện buồn biến hết!”. Lâm Gia Mạt nâng li lênnói.

PhươngHồi quệt nước mắt, gật đầu hỏi: “Ừ! Không nhắc đến Trần Tầm nữa, cậu thế nào? Bkhông phải ngày nào cũng được gặp cậu, có liên hệ gì với Tô Khải, Triệu Diệpkhông?”.

LâmGia Mạt cười buồn nói: “Đợt mới vào học, Tô Khải còn hay viết thư cho tớ, cógiai đoạn tớ còn tưởng có thể bọn tớ vẫn còn hi vọng, nhưng sau đó thư từ cũngthưa dần. Gần đây anh ấy viết thư nói là đã có người yêu mới học cùng trường.Cuối cùng anh ấy vẫn không đợi được Trịnh Tuyết, trước đó người thề thốt rằngkể cả không có kết quả cũng sẽ đợi là anh ấy, bây giờ người than thở hồi đó quátrẻ, quá ngốc cũng là anh ấy. Thế nên cậu xem, mọi việc đều như vậy. Đến giờ tớcảm thấy hồi đó mình ngờ nghệch quá, đến khi trưởng thành con người ta mớihiểu”.

“Thếcòn Triệu Diệp thì sao?”. Phương Hồi ngước mắt lên hỏi.

“Cậuấy... vẫn viết thư cho tớ”. Lâm Gia Mạt dừng lại một lát rồi nói: “Có lẽ là dovừa đến Trường Xuân nên chưa quen, đến khi có bạn mới rồi cũng sẽ nhạt đithôi”.

“GiaMạt, cậu không có tình cảm gì hay không hề thấy cảm động trước Triệu Diệp ư?”

“Tìnhcảm do sự cảm động sinh ra khác với tình yêu, tớ không cam tâm, trong lúc chưatrải qua tình yêu đã lựa chọn sự cảm động. Tớ phải yêu vì mình, không được đáplại cũng không sao cả, không phải mãi mãi cũng chẳng sao cả!”. Lâm Gia Mạt nhìnra phía xa nói: “Vì hiện tại tớ không tin cái gọi là mãi mãi nữa, lúc tốtnghiệp bọn mình còn khóc và khắc trên cây rằng “mãi mãi không xa nhau”, nhưngđến giờ thì sao? Kiều Nhiên sang Luân Đôn mà không một lời từ biệt, Triệu Diệpở Trường Xuân, tớ, cậu và Trần Tầm mặc dù vẫn gần nhau, nhưng ai đảm bảo là cóthể ở bên nhau mãi mãi? Không phải cậu cũng không tin đó sao? Không phải bọnmình thất tín, mà là khi lớn lên rồi, tự chúng ta sẽ phản bội lại quá khứ, phảnbội lại chính mình thời đó!”.

“Phảnbội thật rồi ư?” Phương Hồi lẩm bẩm: “Nhưng tớ cứ nghĩ không nên như vậy”.

“Cólẽ là vậy! Đợi đến khi bọn mình không còn trẻ nữa”. Lâm Gia Mạt cười nói.

“Thôiđừng nói chuyện này nữa, tớ thấy đầu óc u minh hết cên rồi! Nghe nói cậu TốngNinh cùng phòng với Trần Tầm đang theo đuổi cậu hả, cậu không định tìm ngườiyêu hay sao?”. Phương Hồi cũng bật cười.

“Cóngười theo đuổi thì giải quyết được gì!”. Lâm Gia Mạt thở dài nói: “Nhưng đêmqua tớ đã mơ thấy Tống Ninh, quên mất là mơ gì rồi, nhưng hình như rất tuyệt,là một giấc mơ đẹp”.

“Xemra đã đến lúc cậu phải tìm một anh người yêu”. Phương Hồi chỉ tay lên trán cônói.

“Ghétquá!”. Lâm Gia Mạt đỏ bừng mặt nói.

***

LúcTrần Tầm tỉnh giấc trời đã sáng hẳn, cậu ngơ ngác ngồi dậy, một lúc lâu sau mớihỏi Ngô Đình Đình: “Mấy giờ rồi?”.

“3giờ 24 phút chiều ngày 10-10-2001!”. Ngô Đình Đình nhìn đồng hồ nói: “Hiện đangở căn nhà cấp bốn mà Đường Hải Băng thuê, người đang đứng trước mặt cậu và ngủvới cậu một đêm là Ngô Đình Đình, cậu cần suy nghĩ xem có nên chịu trách nhiệmtrước tớ hay không”.

“Cậubảo hôm nay là mùng mấy?”. Trần Tầm nghe đến đó chợt bừng tỉnh.

“Mùng10, sao vậy?”. Ngô Đình Đình cũng không đùa nữa mà trả lời cậu với vẻ thắc mắc.

“Haizz!Sao đã mùng 10 rồi nhỉ!”. Trần Tầm ngồi bật dậy, lấy tay lau mặt rồi định đi rangoài.

“Vộigì? Phải điểm danh à? Đằng nào cũng muộn rồi, ăn cơm rồi hãy đi!”. Ngô ĐìnhĐình kéo cậu lại nói.

“Khôngđược không được! Hôm qua là sinh nhật của Phương Hồi! Tớ quên khuấy đi mất,thôi tớ về đây!”. Trần Tầm khoác áo khoác vào nói.“Thế đi cẩn thận nhé!”. NgôĐình Đình nhét vào túi cậu hai cái bánh quy nói.

“Ừ, tớ về đây”.

TrầnTầm ra đến cửa lại dừng lại và quay vào nói: “Đừng nghĩ đến Bạch Phong nữa, cốgắng nghĩ về sau này cậu sẽ sống thế nào! Nếu cậu không nghĩ được thì gọi điệnthoại cho tớ, tớ sẽ nghĩ giúp cậu!”.

“Biếtrồi!”. Ngô Đình Đình giơ tay biểu thị Ok rồi dõi theo cậu ra đến tận cửa.

TrầnTầm về đến kí túc xá, đám Tống Ninh cũng vừa tan học, mấy đứa gặp nhau ở cửa,Vương Thâm Chiêu kéo cậu lại với vẻ lo lắng và hỏi: “Hai ngày nay cậu đi đâuvậy? Không có tin tức gì cả, gọi di động cũng không được!”.

“Đạica đừng hỏi, thử kiểm chứng lời dự đoán của đội mình xem. Theo tôi đoán có haikhả năng khiến ông đi đêm không về, một là ông đã chơi được 41, hai là ông đãchơi được 42”.

“Ông...”.

TrầnTầm vừa định mở miệng thì bị Tống Ninh ngắt lời: “Ông đừng vội khẳng định tội,đợi Cao Thượng nói xong đã!”.

“Tôiđoán là có ba khả năng. Một là bị kim đâm vào chân, phải vào bệnh viện kiểm traxem có mắc AIDS hay không. Hai là bị hoa khôi của trường X trong truyền thuyếtngắm trúng và đưa về chốn hậu cung. Ba là bị Bin Laden chiêu mộ vào tổ chức khủngbố”. Cao Thượng vừa lắc lư cái đầu vừa nói.

“Vớvẩn! Các ông nghĩ xấu tôi sau lưng như vậy hả!”. Trần Tầm cầm chiếc máy cạo râutự động lên nói: “Hỏi thật nhé, hai ngày vừa rồi không điểm danh chứ?”.

“Khôngđiểm danh? Không thiếu buổi điểm danh nào!”. Tống Ninh trợn mắt lên nói: “Giờkinh tế chính trị ngày đầu tiên điểm danh, giờ vi tích phân ngày thứ hai gọicậu trả lời câu hỏi. Tôi thấy thương ông đã đứng lên trả lời thay ông, nhưng vìbình thường tôi học kém, trả lời hồi lâu chỉ làm trò cười cho thiên hạ, râu ôngnọ cắm cằm bà kia. Thầy giáo thất vọng quá liền nhìn vào danh sách lớp gọi ngaytên tôi bắt bổ sung! May mà đại ca nhạy bén, đứng dậy trả lời hộ. Thế nên ôngphải nhớ là lần sau trong giờ vi tích phân, tôi là ông, đại ca là tôi, ông là đạica!”

“Cảmơn, cảm ơn nhé! Nếu cuối kì tôi qua được môn vi tích phân thì chắc chắn sẽ mờicác ông đi ăn!”. Trần Tầm cười nịnh nói: “Hai ngày qua Phương Hồi có gọi điệncho tôi không?”.

“Không.Haizz, rốt cuộc là ông đi đâu hả? Lẽ nào lại có 43 nữa chăng?”. Tống Ninh liếccậu hỏi.

“Vớvẩn! Quay về sẽ kể với các ông sau, tôi phải đi tìm Phương Hồi đã”.

TrầnTầm lấy ví tiền, chìa khóa rồi ra khỏi phòng, ra đến cửa cậu lại đứng lại, lấytừ trong ví tiền ra một tờ năm hào và ngoái đầu lại hỏi: “Cao Thượng, lần trướcông bảo cái nhẫn gấp bằng tiền được gấp thế nào nhỉ? Gấp hộ tôi một cái với!”.

TốngNinh liền cười nói: “Ông cũng lãng tử gớm nhỉ!”.

TrầnTầm hẹn gặp Phương Hồi ở dưới sân rồi đến vườn cây của trường. Nét mặt cô vẫnbình thản, Trần Tầm liền kéo cô và nói với vẻ biết lỗi: “Anh xin lỗi, ngày hômqua thật sự quá kinh khủng, mọi chuyện rối beng cả lên nên... anh không gọi báovới em. Cũng không kịp mua quà sinh nhật gì tặng em, em thích gì, bọn mình đimua nhé”.

“Emkhông thích gì cả”. Phương Hồi cúi đầu xuống đáp.

“Khôngthích gì thật hả?”.

“Không”.

“Thếtối mình đi ăn em nhé!”.

“Emăn cơm với mọi người cùng

“Thếem thích chúc mừng sinh nhật thế nào!”.

“Khôngcần đâu”.

“Emvẫn giận hả?”.

“Không?”.

“Emđừng nghĩ linh tinh! Giữa anh và Ngô Đình Đình không có gì mà, bọn anh đã gặpBạch Phong, sau đó...”.

“Embiết rồi!”. Phương Hồi ngắt lời cậu nói: “Đừng nói chuyện này nữa, anh luôn cólí do của mình”.

“Thậtmà...”.

“Emkhông muốn nghe!”. Phương Hồi nói với vẻ mất bình tĩnh: “Coi như em năn nỉ anhđấy, anh đừng kể cho em nghe nữa được không? Em không muốn biết hai đêm vừaqua, giữa anh và Ngô Đình Đình đã xảy ra chuyện gì, em không muốn biết!”.

“PhươngHồi, em đừng nói thế, anh...”. Trần Tầm kéo cô nói.

“Buôngra!”. Phương Hồi rụt tay mình về vội.

“Emlàm gì vậy?”. Trần Tầm cũng buông tay ra thật: “Gì thì cũng phải nghe anh nóihết đã chứ! Anh cùng Ngô Đình Đình đợi Bạch Phong một ngày một đêm, không đượcchợp mắt lúc nào. Bọn họ vừa khóc vừa gây gổ, anh sợ xảy ra chuyện lên phải rasức ngăn cản bọn họ. Quay về đến phòng của Đường Hải Băng, anh mệt đến mứckhông còn cởi được áo nữa, ngủ cũng không ngủ ngon, lại còn phải theo dõi NgôĐình Đình, sợ cậu ấy nghĩ quẩn mà làm chuyện gì đó dại dột, buổi chiều nếukhông làm giường kêu sau khi tỉnh dậy thì anh chưa tỉnh được. Việc đầu tiên màanh nghĩ sau khi mở mắt ra là sinh nhật của em, anh...”.

TrầnTầm đang nói thì dừng lại, cậu nhìn thấy sắc mặt Phương Hồi tái đi, người côrun lên, ngón tay run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run rẩy, miệng mấp máy: “Anh...anh nói gì cơ? Anh ngủ cùng với Đình Đình hả? Hai người ở với nhau rồi hả?”.

“Khôngphải... Phương Hồi, em nghe anh nói đã, không phải như những gì em nghĩ đâu,không phải đâu!”. Trần Tầm đã ý thức ra được rằng mình đã lỡ lời, cậu vội vàngkéo tay Phương Hồi, mặt mày đỏ rực giải thích.

“Anhbuông em ra, buông em ra!”. Phương Hồi khóc và kêu lên.

“Anhkhông buông! Em phải nghe anh nói cho ra lẽ đã, em không thể được về trong tìnhtrạng như thế này!”. Trần Tầm ôm chặt cô nói.

“TrầnTầm, anh buông tôi ra! Anh đừng chạm vào tôi! Anh đừng ép tôi! Anh hãy để chotôi yên một lát, tôi xin anh đấy, tôi thực sự không muốn nghe chuyện của anh vàcậu ta, cũng không muốn nói chuyện với người vừa từ giường của người khác về!Kinh tởm! Tôi cảm thấy kinh tởm!”. Phương Hồi ra sức giãy giụa nói.

TrầnTầm liền buông tay ra ngay, cậu thẫn thờ nhìn Phương Hồi nói: “Em nói... em nóigì cơ? Em nói anh kinh tởm? Anh yêu em bao năm qua rồi cuối cùng nói anh kinhtởm? M.kiếp, anh đối xử với em như vậy là kinh tởm ư?”

PhươngHồi nhìn xoáy vào Trần Tầm một lúc rồi ôm đầu chạy ra khỏi vườn cây, Trần Tầmrưng rưng nước mắt nhìn cô dần dần biết mất. Chiếc nhẫn được gấp bằng tờ nămhào đã bị vò nát, Trần Tầm lấy đà ném luôn nó vào giữa vườn cây rồi quay đầu đivề hướng khác.