Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 3



Không khí lạnh đột kích, mùa đông ùa về.

Thầy giáo của tôi bởi vì cuối tuần đi đến một nôngtrang chơi mạt chược, mặc ít quần áo, cho nên bất hạnh bị cảm. Thầy ấy thu nạpbốn đệ tử thông minh lanh lợi, ba người trong hội chơi mạt chược đều bị sắp xếpđến bệnh viện chăm sóc, kẻ bất hạnh duy nhất không biết chơi mạt chược tronghội bị sắp xếp giúp thầy ấy kèm cặp một sinh viên khoa Hán ngữ hiện đại. Mà kẻbất hạnh đó lại là tôi. Chuyện này đã làm cho tôi lĩnh ngộ một triết lý sâusắc, trong cái xã hội tri nhân tri diện bất tri tâm này, học chơi mạt chược làchuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Làm cô giáo xong một buổi, khi trở về đã là sáu giờbốn mươi rồi.

Dưới ngọn đèn đường tiểu khu có một chàng trai trẻđứng bên cạnh, tay trái cầm một tờ giấy viết thư, tay phải cầm một chiếc loacông suất lớn, lấy góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, vô cùng biểu cảm đọc mộtbài thơ tiếng anh. Chiếc loa làm cho giọng nói cậu ta phóng đại, trên lầu thỉnhthoảng có chai lọ đáp xuống cách cậu ta không xa, thỉnh thoảng vài tiếng thétlớn vọng đến: “Mẹ nó, làm ồn cái gì vậy, quấy rầy ông xem Tân Bạch Nương tửtruyền kỳ.”

Tuy rằng chiến trường ác liệt như vậy, nhưng anh chàngniệm thơ tiếng anh này căn bản đứng im không động, biểu tình thần thánh lạitrang trọng.

Tôi ở bên cạnh một lát, nghe không hiểu, vì vậy đi tớihỏi xem cậu ta niệm cái gì. Anh chàng quay đầu cười đến đẹp mắt: “Tôi đang thổlộ với cô gái trong lòng mình, ‘Triết lý tình yêu’ của Shelly, the mountainskiss high heaven, and the waves clasp oan another. Lãng mạn không?”

Tôi nói: “Lãng mạn, lãng mạn.”

Cậu ta lại cười đẹp mắt: “Nếu một người xa lạ cũng cảmthấy lãng mạn, vậy vì sao cô gái trong lòng tôi lại không đáp lại tôi dù chỉmột chút?”

Tôi nói: “Có lẽ cô gái trong lòng cậu nghe khônghiểu.”

Cậu ta giận dữ nói: “Cô không được nhục mạ Chu ViệtViệt, Chu Việt Việt là cô gái sâu sắc nhất mà tôi từng gặp, tôi tin chắc rằngcô ấy có thể thuộc làu những bài thơ của Shelly, mà không chỉ có Shelly, còn cócủa Keats, của Wordsworth, của…”

Tôi không đợi cậu ta nói xong, xoay người lên lầu.

Chu Việt Việt đang ở trong nhà chúng tôi ngồi trên sôpha ôm chặt cánh tay Nhan Lãng, biểu tình cực kỳ sợ hãi. Còn Nhan Lãng thì imlặng ngồi nhìn chiếc chong chóng xoay tròn trong gió.

Tôi nói: “Chu Việt Việt, cậu làm sao vậy?”

Chu Việt Việt run rẩy nói: “Cậu đi qua dưới lầu cónhìn thấy một thằng cầm loa hay không? Ai da, đó là một tên thần kinh, chiềunay ở trường học nó nói thích mình, mình lại không để ý đến nó, chắc chắn làđang trả thù mình đây mà, cầm cái loa bắt đầu ồn ào từ sáu giờ đến giờ, nó bắtnạt mình nghe không hiểu tiếng Tân Cương, đừng cho rằng mình không biết nó đangdùng tiếng địa phương của nó chửi mình!”

Tôi đứng trước cửa chốc lát, nói: “Không phải cậu tanói tiếng Tân Cương, câu ta đang nói tiếng Anh.”

Ba ngày sau đó, Chu Việt Việt bị anh chàng tin tưởngchắc chắn là cô ấy rất sâu sắc kia vây đuổi, chặn đường, truy kích trong trườnghọc đến nỗi phiền mà không có cách nào được. Buổi sáng ngày thứ tư cô ấy nhắncho tôi một tin, nói muốn tìm sát thủ thịt tên tiểu tử này. Tôi nói cô ấy làmnhư vậy là rất liều lĩnh, không bằng cô ấy tìm một anh bạn trai, tiêu diệt lòngsi mê của anh chàng kia đối với cô ấy, nếu như còn không làm cho anh ta bỏcuộc, cậu hãy tìm sát thủ đi vặt cái mạng còi của anh ta cũng không muộn. ChuViệt Việt cảm thấy tôi nói thật rất có lý.

Hiệu suất làm việc của cậu Chu Việt Việt thật khiếnngười ta sợ hãi. Sau khi tôi nhắn tin với cô ấy ba tiếng, cậu của cô ấy lập tứcliên hệ được với một nam thanh niên độ tuổi phù hợp, thời gian hẹn gặp mặt lúctám giờ tối. Tôi lại hoài nghi cậu Chu Việt Việt có phải chuyên môn làm môigiới hôn nhân hay không? Chu Việt Việt nói, không phải, cậu của cô ấy là cán bộnhà nước tầm trung, công việc cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ hợp pháp. Tôi nói, à,cũng không khác biệt lắm, nghe nói công chức nhà nước ngoài việc đánh bài thìthích thú nhất là giới thiệu đối tượng cho người khác, quả nhiên lời đồn danhbất hư truyền.

Tôi dự cảm lần xem mặt này Chu Việt Việt nhất định sẽlôi tôi đi cùng, năm lần xem mặt thì năm lần đều gặp phải gay khiến cho cô ấyđã hoàn toàn mất niềm tin vào ánh mắt của mình. Dự cảm của tôi nhanh chóng trởthành sự thật, quả nhiên cô ấy kéo tôi đi cùng, nhưng tôi không rõ là, vì saocô ấy còn sống chết đòi mang Nhan Lãng theo?

Chu Việt Việt nói: “Đó là bởi vì cái nhìn của đàn ôngvà phụ nữ có bản chất khác nhau, mình muốn tổng hợp ý kiến hai người lại thamkhảo, để cho ra kết quả khách quan nhất.”

Tôi không thể không chỉ ra một sự thật tàn khốc: “NhanLãng mới chỉ là một thằng bé, cậu trông cậy nó sẽ cho cậu một góc nhìn đúng đắncủa đàn ông không bằng hy vọng Sri Lanka cùng Mauritius liên hợp chinh phục nước Mỹ.”

Chu Việt Việt a một tiếng rồi quay đầu lại nói vớiNhan Lãng: “Vậy cháu sẽ không muốn đi rồi, bít tết thực ra ăn cũng không có gìngon lắm đâu.”

Nhan Lãng tức giận nhìn cô ấy: “Dì nói chuyện khônggiữ lời, cháu nguyền rủa dì cả đời mua mì ăn liền đều thiếu gói gia vị.”

Có vẻ như sự uy hiếp này của Nhan Lãng thật sự có tácdụng, Chu Việt Việt sợ hãi nói: “Được rồi, được rồi, cháu cũng đi theo luônđi.”

Tôi hỏi Chu Việt Việt rằng cậu ta không lo lắng đốitượng xem mặt của mình không thích cậu ta lại quay sang thích tôi sao, trên TVđều diễn như vậy, nữ nhân vật chính cùng bạn đi gặp mặt nam chính. Tuy rằng bạncủa nữ nhân vật chính xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng nam nhân vật chính không vìsắc đẹp mà động lòng, liếc mắt một cái lại nhìn thấu tâm hồn ngây thơ lươngthiện của nữ chính, vì nữ chính mà thần hồn điên đảo, từ đó về sau biển cạn đámòn, không bao giờ chia cắt…

Chu Việt Việt nói: “Vậy thì nhường cho cậu, nếu đã lànam chính rồi, vậy không phải danh gia thì cũng là nhà giàu mới nổi, cậu chănnam chính rồi, sau đó sẽ giới thiệu anh em giàu có nhà danh gia hoặc nhà giàumới nổi cho mình, cậu ngẫm xem, tương lai mình cũng thật là sáng lạn ấy chứ.”

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay có lẽ mình nên đeo kínhđen đi.”

Vì thế, buổi tối quả nhiên tôi đeo một chiếc kính, nắmtay Nhan Lãng đi theo phía sau Chu Việt Việt, đúng mười chín giờ năm mươi giờBắc Kinh xuất hiện trước cửa hàng cơm Tây sang trọng nhất thành phố C.

Chu Việt Việt dừng lại xem xét cửa lớn nhà hàng này,khen ngợi: “Không tồi, rất có phong cách.”

Tôi cảm thấy Chu Việt Việt sở dĩ cho rằng nhà ăn nàyrất có phong cách chủ yếu là bởi nó có một cái tên rất tây. Trong cái thời buổisính ngoại này, những gì không dính dáng đến chữ Trung Quốc đều được cho làphong cách. Ví dụ môt người bạn của bạn nói với bạn rằng hôm nay bạn trai cô ấyđưa cô ấy đi “Small Red Hotel” dùng cơm, nhất định bạn sẽ cảm thấy, òa, thật sựlà sang trọng, thật sự là phong cách. Tuy rằng, sự thật chính là bạn trai cô ấyđưa cô ấy đến “quán cơm Tiểu Hồng” ăn món thịt hâm xào tỏi non.

Chu Việt Việt vung tay lên, “Chúng ta đi vào thôi.”Tôi cùng với Nhan Lãng liền theo cô ấy đi vào trong.

Nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến bàn ăn đặt sẵn, vịkhách xem mặt Chu Việt Việt kia đúng trong độ tuổi nam thanh niên vội vàng đứnglên, vươn tay cười: “Trong hai cô ai là cô Chu?”

Chu Việt Việt sửng sốt.

Làm sao có thể không sửng sốt cho được, bởi vì vịkhách trong đúng độ tuổi nam thanh niên kia sở hữu một chiếc đầu bóng loáng,trên đó lưa thưa vài sợi tóc được chăm chút cẩn thận, trong lúc hoảng hốt,chúng tôi đều nghĩ đã gặp phải Tam Mao tái sinh ở Trung Quốc hiện đại.

Cậu của Chu Việt Việt quả nhiên rất công bằng, nếugiới thiệu cho tôi một quả bóng cao su phiên bản của Chu Nguyên Chương, tấtnhiên cũng sẽ giới thiệu cho Chu Việt Việt một phiên bản tang thương của TamMao.

Tôi nhìn thấy Chu Việt Việt có ý muốn bỏ chạy, NhanLãng cũng đã nhìn ra, vì thế nó lập tức ngồi xuống, làm bộ như rất đau bụng,nhăn nhó nói: “Mẹ, con đau bụng.”

Chu Việt Việt nhập cuộc diễn so với tôi còn nhanh hơn,lập tức ôm lấy Nhan Lãng chạy ra phía ngoài nhà ăn, tôi không có cách nào, đànhphải nhanh chân chạy theo.

Ngoài cửa có một người vừa từ taxi bước xuống, ChuViệt Việt liền liều lĩnh nhảy lên, tôi quay đầu nhìn thấy vị khách đúng độ tuổinam thanh niên kia không hề đuổi theo, đang muốn gọi cô ấy lại, cô ấy lại lậptức từ trên xe chạy xuống, nhanh chóng đem tôi nhét vào ghế sau, chính mìnhchạy đến ghế trước ngồi xuống.

Tôi nói: “Chu Việt Việt, cậu gấp cái gì, không thấycon trai mình thông minh giả bệnh giải vây giúp cậu hay sao?”

Nhan Lãng gối đầu trên đùi tôi, hổn hển nói: “Mẹ, con khônggiả bệnh, con bị đau bụng thật.”

Chu Việt Việt đúng lúc quay đầu sang bổ sung: “Pháttác nhanh như vậy, hay là viêm ruột thừa cấp tính?”

Trong đầu tôi nổ tung, cuống quýt giục: “Chú ơi, chúlàm ơn chạy nhanh chút, đến bệnh viện đại học T.”

Chú lái xe nói: “Được rồi, tôi biết một con đường thưangười, cô ôm lấy đứa bé, mười phút nữa sẽ đến nơi.”

Nhưng họa vô đơn chí là, khi lái xe vừa mới rẽ sangcon đường thưa người này, chiếc xe đột nhiên nổ lốp.

Con đường này rất vắng người, vì vậy taxi cũng rấtthưa thớt, Nhan Lãng đau đến mặt trắng bệch, nắm chặt lấy áo lông của tôi, ChuViệt Việt cùng người lái xe nhiệt tình xuống xe đón taxi, tôi cởi giày cao gótném bên đường, chuẩn bị cõng Nhan Lãng chạy bộ đến bệnh viện.

Nhan Lãng nhắm mắt lại, lông mi hơi run lên, lòng tôilại căng thẳng, hôn lên trán nó một cái: “Con kiên nhẫn chút, mẹ cõng con,chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

Phía trước là bầu trời đen kịt, ánh đèn đường le lóitrong đêm tối dày đặc lại càng thêm mỏng manh, dưới ánh sáng mờ nhạt, trênđường in vài bóng người, con đường uốn lượn về phía trước, dường như không cóđiểm dừng.

Bỗng nhiên có một luồng sáng mạnh chiếu lại đây, tôiphản xạ có điều kiện tránh vào bên đường, một chiếc Audi R8 màu bạc két mộttiếng vững vàng dừng lại bên cạnh tôi.

Tôi không hiểu biết gì về ô tô, thầm nghĩ chắc có lẽlại một chiếc xe nổ lốp, vì vậy cõng Nhan Lãng trên lưng tiếp tục chạy về hướngbệnh viện. Sau lưng tôi vang lên tiếng mở cửa xe, tôi nghĩ, quả nhiên lại mộtchiếc xe bị nổ lốp, xe dù cao cấp đến đâu cũng sẽ có một ngày bị nổ lốp, thậtlà người tính không bằng trời tính.

Tôi nghĩ như vậy rồi chạy tiếp, nhưng trên lưng độtnhiên bẫng đi, ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên, “Làm sao vậy?”

Tôi kinh hãi quay đầu, Nhan Lãng đã bị một người đànông đỡ lấy ôm vào ngực.

Tôi như nằm mơ, nhờ vào ánh đèn của ô tô cùng với ánhsáng mờ nhạt của ngọn đèn bên đường, khuôn mặt người đàn ông trước mắt hiện rarõ ràng, thế cho nên tôi chỉ cần lướt qua cũng có thể nhận ra anh ta là ngườinổi tiếng. Tôi nhìn thấy anh ta trên TV một lần, trên tạp chí một lần, còn ởnhà ăn một lần. Bởi anh ta là người nổi tiếng duy nhất tôi gặp cho đến bây giờ,vì vậy ấn tượng của tôi đối với anh ta vô cùng rõ nét. Thần tượng của Chu Việt Việt,tình địch của Nhan Lãng, Tần Mạc.