Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1101



Edit: Tử Đằng

Đối với việc Mạc Đình Xuyên và Tô Dã cùng rời đi, mọi người đều có điểm nghi hoặc nhưng cũng không ai nói gì.

Vốn dĩ đây là chuyện của Mạc Đình Xuyên và Tô Dã, không có liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng không có tư cách gì để đi hỏi.

Thường Tĩnh và Bành Quảng Tuyên coi như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhưng mà hạng mục huấn luyện hôm nay đối với bọn họ kỳ thực cũng coi như không có khó khăn gì, nên lúc này đây bọn họ cũng có thể hoàn thành thật tốt.

“Hạng mục huấn luyện chiều nay là ngụy trang.” Thường Tĩnh thần sắc nhàn nhạt nói, thời điểm nói chuyện, ánh mắt xẹt qua mấy người đang mở to hai mắt nhìn, mặt vô biểu tình nói “Vừa rồi Mạc thiếu tướng trước khi rời đi có cùng tôi nói, anh ấy muốn cho các vị bất ngờ là ở chỗ này. Mời các vị nhìn quanh bốn phía một chút, nhìn xem có tìm được điều bất ngờ mà Mạc thiếu tướng để lại hay không.”

Mạc Tử Nghiên: “Tìm được rồi thì có khen thưởng gì không?”

Mọi người: “..........”

Câu hỏi này tương đương với một câu hỏi có trình độ.

Nhưng mà, mọi người vẫn là rất muốn cười nhạo Mạc Tử Nghiên một chút, gia hỏa này cũng chỉ có thể nhân lúc anh hai cùng bạn trai mình đi vắng mới có thể lớn tiếng nói chuyện như vậy.

Lúc trước thì thật là ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ vậy.

Thường Tĩnh hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, anh cười như không cười nhìn thoáng qua Mạc Tử Nghiên, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, anh chỉ là nói “Khen thưởng chính là buổi tối hôm nay có thêm cơm, thế nào?”

Đương nhiên là tốt rồi!

Một khắc giọng nói Thường Tĩnh vừa dứt, đôi mắt của đám người Mạc Tử Nghiên đều sáng.

Tuy nói bữa trưa hôm nay của bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng là cơm mới ăn được một nữa đã bị lệnh cưỡng chế tập hợp, lúc này biết được buổi tối còn có thể thêm cơm, quả thực tốt lắm rồi.

“Thêm cơm không thành vấn đề, nhưng trước tiên các vị hãy tìm được điều bất ngờ ở nơi nào đi đã.” Thường Tĩnh cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, lại tiếp tục nói “Cho mọi người thời gian hai mươi phút, hãy nhanh chóng tìm được điều bất ngờ.”

Nghe vậy, mấy người cũng không do dự, lập tức liền phân tán đi mỗi nơi, mỗi người chiếm cứ một góc bắt đầu không ngừng lạo xạo tìm kiếm.

Chỉ là -----

Cái gọi là điều bất ngờ này đối với bọn họ mà nói thật sự là tìm không được tốt lắm.

Hai mươi phút trôi qua, đám người Hà Hâm vẻ mặt bi thương chi sắc về tới trước mặt Thường Tĩnh.

Nhìn thấy biểu tình của mấy người, trong mắt Thường Tĩnh nhanh chóng hiện lên một đạo ý cười, sau đó hỏi “Thế nào, tìm được không?”

Mọi người: “..........”

Ánh mắt Thường Tĩnh xẹt qua trên người mấy người trước mặt, cuối cùng dừng trên người Diệp Sơ Dương, anh nhìn về phía Diệp Sơ Dương nhướng mày, “Diệp Sơ Dương, không nhìn ra cái gì à?”

“Báo cáo huấn luyện viên, tuy là không tìm thấy cái gì, nhưng cũng đã đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Diệp Sơ Dương nói.

“Hả?” nghe câu trả lời ngoài dự liệu như thế, Thường Tĩnh có vẻ hơi bất ngờ, anh duỗi tay sờ sờ cằm, trong mắt nhanh chóng hiện lên một đạo cái gì, “Vậy đồng chí nói xem, đoán được thì buổi tối cũng cho đồng chí thêm cơm.”

Diệp Sơ Dương: “.........”

Nói thật, nghe Thường Tĩnh lặp đi lặp lại nhiều lần cường điệu thêm cơm, trong lòng Diệp Sơ Dương liền dâng lên một loại dự cảm không thể nào tốt được.

Cô chớp chớp mắt, nén cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, “Cái này hẳn là dấu người chứ.”

Đều nói là huấn luyện ngụy trang, hơn phân nửa chính là đem cất giấu một vài binh lính.

Tuy rằng không tìm thấy bọn họ ở nơi nào, nhưng đoán vẫn là đoán vậy.

Tiếng nói Diệp Sơ Dương vừa dứt, một bên Bành Quảng Tuyên vỗ vỗ tay, một bóng người lập tức từ trên cây đại thụ bên cạnh bọn họ trượt xuống dưới.