Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 7.3: Thị tẩm bi đát



Trong Lãm Nguyệt Các.

Sở Dật một thân bạch y như tuyết, ngồi cạnh ở bàn, trong tay cầm một quyển sách y thuật, lại làm sao cũng không đọc vào.

Trong đầu đều đang nghĩ, trong yến hội, phải làm sao để liên hệ được với Vân vương, y chỉ là một nô hầu biết y thuật nho nhỏ, những yến hội trọng đại đó, căn bản là y không có tư cách tham gia.

Nhưng nếu mà nói việc có hỉ cho Thượng Quan quý quân, Thượng Quan quý quân tất nhiên sẽ lo lắng sầu lo, nói cho Thượng Quan quý quân là tuyệt đối không thể nào. Nếu nói cho tiểu Lâm Tử, chỉ sợ cũng không được, với kiểu quan tâm của tiểu Lâm Tử đối với Thượng Quan quý quân, không được hai ngày sẽ bại lộ.

Vậy y nên tìm ai để hỗ trợ đây? Đoạn quý quân, nghĩ đều không cần nghĩ. Vệ quý quân sao? Vệ quý quân sẽ hỗ trợ sao? Hoặc là nói, hắn có thể trực tiếp âm thầm phá hoại thai nhi của Thượng Quan quý quân hay không?

Bề ngoài, hậu cung thoạt nhìn bình bình tĩnh tĩnh, trên thực tế, ai cũng có tâm tư, ai cũng không biết, một người y cũng không tin được!

"Sở đại phu, Sở đại phu!"

Sở Dật nghe được âm thanh, phản ứng lại, khó hiểu mà nhìn tiểu Lâm Tử.

"Sở đại phu, ngươi ngẩn người làm gì đấy, gọi ngươi rất nhiều lần!"

"Không, lúc đọc sách, nhất thời xuất thần."

"Vậy sao, nhưng mà hình như Sở đại phu cầm ngược sách rồi!" Động tác bưng nước trà của tiểu Lâm Tử dừng một chút, tốt bụng nhắc nhở.

Sở Dật nghe vậy, cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, cầm ngược sách y thuật, xấu hổ mà cười ngượng ngùng. Chuyển đề tài: "Thượng quan quý quân nghỉ ngơi rồi sao?"

"Công tử đang thêu hoa, còn chưa hề nghỉ ngơi đâu!"

"Giờ giấc không còn sớm, làm sao hắn vẫn còn đang thêu hoa, hại mắt lắm!" Nhíu nhíu mày, Thượng Quan quý quân là người mang thai, thân thể vốn dĩ đã không tốt, làm sao có thể mệt nhọc quá độ.

Buông sách y thuật trong tay xuống, đứng dậy: "Ta đi xem hắn!"

Tiểu Lâm Tử cái hiểu cái không "ừm" một tiếng, đi theo phía sau Sở Dật, đi từng bước một về phía phòng ngủ của Thượng Quan quý quân.

Mới cửa phòng ra, bèn có một tiểu thị vội vội vàng vàng tới, thở hổn hển mà nói: "Sở đại phu, Sở đại phu, rốt cuộc nô tài cũng tìm được ngài, ngài mau đi xem mỹ nhân nhà ta một chút đi, Lâm mỹ nhân đột nhiên ho ra máu, mời vài vị thái y, cũng vô dụng!"

Tiểu thị tiến gần lại, mặc kệ Sở Dật có đồng ý hay không, trực tiếp một tay lôi hắn đi.

Sở Dật lắc lắc tay hắn, bình đạm mà nói: "Buông tay, ta đi theo ngươi là được, bệnh tình của Lâm mỹ nhân hắn là thế nào?"

Tiểu Lâm Tử mở to miệng, tay vẫn đang giơ ở giữa không trung, có chút không biết nói gì mà nhìn tiểu thị bên người Lâm mỹ nhân gấp như cháy nhà mà đưa Sở đại phu đi.

Sở Dật mới từ cửa hông đi ra ngoài, Thượng Quan Vân Lãng một thân chính khí hào hùng bèn từ cửa chính đi đến. Hai người đúng lúc gặp thoáng qua.

Tiểu Lâm Tử nhìn thấy Thượng Quan Vân Lãng, kinh hô một tiếng: "Vân vương, là ngài nha, làm sao ngài lại đến đây, tiểu Lâm Tử rất nhớ ngài nha!"

"Ha ha, Tiểu Lâm Tử, mấy ngày không gặp, học ai mà miệng lưỡi lại trơn tru như vậy hử!" Thượng Quan Vân Lãng đi tới, bàn tay to vỗ vỗ bả vai tiểu Lâm Tử, giễu cợt.

Chỉ là vỗ nhè nhẹ vài cái, tiểu Lâm Tử bèn kêu đau một tiếng, ngay cả sắc mặt đều hơi đổi.

Thượng Quan Vân Lãng vội vàng dừng tay, cười ha ha với hắn: "Ha ha, tiểu Lâm Tử à, không phải bổn vương nói ngươi đâu, cái thân thể này của ngươi nên vận động nhiều hơn một chút đi, quá yếu ớt rồi!"

Tiểu Lâm Tử vò đầu bứt tai, khuôn mặt xấu hổ mà cười hì hì. Trong lòng thì lại nghĩ, Vân vương ngài không biết sức lực của ngài lớn vô cùng sao, lại là người biết võ công, y chỉ là một nam tử yếu đuối, chỗ nào có thể vượt qua ngài nha!

"Hạo nhi ngủ rồi sao?" Thượng Quan Vân Lãng ngừng cười, hạ thấp giọng nói.

"Công tử vẫn còn chưa nghỉ ngơi đâu, Vân vương muốn gặp công tử sao?"

"Đúng vậy, đi thôi, ngươi đưa bổn vương qua đi!"

Tiểu Lâm Tử nói một tiếng được, hưng phấn đưa Vân vương đi qua. Mới tách ra mấy ngày thôi, công tử vẫn luôn nhớ Vân vương đấy, y cho rằng, về sau sẽ không nhìn thấy Vân vương nữa, không nghĩ tới vẫn còn có thể gặp được hắn, thật tốt!

Vội vàng đưa Thượng Quan Vân Lãng đến phòng ngủ chính của Lãm Nguyệt Các.

"Vân vương, ngài biết không, bệ hạ không chỉ có đưa công tử ra khỏi Lãnh Tịch cung, tối hôm qua còn ngủ lại ở Lãm Nguyệt Các đấy, hơn nữa, tặng rất nhiều đồ bổ lại đây, mọi người đều vô cùng hâm mộ!" Tiểu Lâm Tử vui vẻ phấn chấn mà nói tiếp: "Hơn nữa ngày hôm qua, bệ hạ không hề sử dụng bạo lực với công tử nha, dường như công tử lại được sủng ái!"

Khuôn mặt Thượng Quan Vân Lãng vốn dĩ đang mỉm cười, từ từ trầm xuống. Y suýt chút nữa lại quên nơi này là quốc gia nữ tôn. Nơi này, nam nhân đều là chờ nữ nhân tới sủng hạnh, không giống như Bùi quốc bọn họ.

Như vậy, nam tử cũng thực sự đáng thương, đặc biệt là đối với Hạo nhi, một người đến từ quốc gia nam tôn.

Chỉ tới một đêm, ban thưởng một ít thứ, đã vui vẻ thành như vậy, hậu cung 3000 giai lệ, chẳng lẽ về sau, Hạo nhi bèn phải một mình độc thủ khuê phòng sao? Không, không được, y cần phải đưa Hạo nhi đi nhanh hơn một chút, Lưu quốc này không phải là nơi nam nhân nên ở, quả thực quá khủng bố!

"Vân vương, ngài cũng mừng cho công tử nhỉ, nếu mà mỗi ngày Vân vương đều có thể tới Lãm Nguyệt Các với công tử, thật là tốt biết bao!"

"Ai nha, tới rồi, Vân vương, theo ta vào đi thôi."

Chớp mắt đã đến cửa phòng của Thượng Quan Hạo, tiểu Lâm Tử gõ gõ cửa: "Công tử, tiểu Lâm Tử có thể tiến vào sao?"

"Vào đi!" Bên trong vang lên giọng nói ôn nhuận như nước của Thượng Quan Hạo.

Tiểu Lâm Tử trực tiếp đẩy cửa ra, vừa mở cửa phòng ra Thượng Quan Hạo đã nhìn thấy tiểu Lâm Tử đưa Vân vương theo. Trong lòng nháy mắt vui vẻ, ngay cả đuôi lông mày đều lộ ra từng chút vui mừng, khóe miệng nở ra một mạt mỉm cười. Vén chăn lên, bèn muốn đứng dậy.

Khuôn mặt đang mỉm cười của Thượng Quan Vân Lãng lập tức căng thẳng lên, ba bước cũng thành hai bước, vội vàng đi đến trước giường, đỡ Thượng Quan Hạo lên.

"Hạo nhi đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm, vết thương trên chân của ngươi còn chưa hề tốt đâu!"

Đôi mắt trong suốt như đá lưu ly của Thượng Quan Hạo chớp chớp, có chút xấu hổ cúi đầu.

"Làm sao vậy, có phải nhớ ta hay không?" Thượng Quan Vân Lãng bèn đến bên giường của Thượng Quan Hạo, ngồi xuống, giúp Thượng Quan Hạo dịch dịch góc chăn.

"Ừ, nhớ!" Thượng Quan Hạo cúi thấp đầu xuống dưới, khuôn mặt đỏ đến tận mang tai, tay nắm chặt bức tranh sông núi thêu được một nửa.

Nếu mà hắn là binh lính cấp dưới, hoặc là ở Bùi quốc, chắc chắn y sẽ hét to, ngươi nha, ẻo lả, có phải là nam nhân không? Nhưng người này là Thượng Quan Hạo, còn lớn lên từ nhỏ ở Lưu quốc, Thượng Quan Vân Lãng, tuy rằng không thích dáng vẻ này của hắn, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ là lấy bức tranh chưa thêu xong kia từ trong tay hắn qua.

Tuy rằng, y không hiểu thêu thùa, nhưng xấu hay đẹp, y vẫn có thể nhìn ra được, bức tranh này được thêu dày công tôi luyện, mỗi một mũi kim mỗi một đường chỉ đều vừa khéo, một bức vẽ ngọn núi xa xăm được thêu nổi lên.

Nhíu nhíu mày, khó hiểu nói: "Hạo nhi, làm sao ngươi lại thêu thùa? Ngươi.. một nam nhân trưởng thành, làm sao lại đi thêu thứ mà nữ nhân trong khuê phòng mới có thể thêu vậy?"

Khuôn mặt vốn dĩ đỏ đến mang tai của Thượng Quan Hạo, tức khắc trắng bệch, cúi đầu, lấy lại đồ thêu trên tay Thượng Quan Vân Lãng, ngập ngừng nói: "Ta chỉ là nhàn rỗi đến mức nhàm chán, thêu bừa một chút, khiến ngươi chê cười rồi, thật xin lỗi!"

Tuy rằng Thượng Quan Hạo cúi đầu, Thượng Quan Vân Lãng vẫn thấy được sắc mặt hắn trắng bệch, hận không thể tự tát mình một cái. Lưu quốc và Bùi quốc cũng không giống nhau, bốn tuổi Hạo nhi đã bị coi như lễ vật bại quốc đưa đến Lưu quốc, lớn lên từ nhỏ ở Lưu quốc, văn hóa tiếp thu, đương nhiên là giống như Lưu quốc.

Đau lòng mà nhìn Thượng Quan Hạo, rốt cuộc hắn đã ăn bao nhiêu khổ cực ở Lưu quốc, mới có thể khiến một người tính trẻ con, tràn ngập sức sống, biến thành loại õng ẹo như hiện giờ, người còn yếu đuối chảy nước hơn cả nữ nhân, quả thực khiến người ta đau lòng.

Giấu mạt đau lòng kia dưới đáy lòng: "Hạo nhi, chân có đỡ hơn chút nào hay không?"

"Ừ, khá hơn nhiều!"

Thượng Quan Hạo hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt do dự của Thượng Quan Vân Lãng, trong lòng căng thẳng, một loại cảm giác không may đột nhiên nảy ra: "Vân vương đến đây muộn như vậy, có phải có chuyện gì muốn nói với ta hay không?"

Y là quý quân trong hậu cung, mà Vân vương là ngoại thần, lúc trước để Vân vương ở cùng y, đã là khai ân rồi, hiện giờ y đã dọn khỏi Lãnh Tịch cung, ở tại Lãm Nguyệt Các, nếu Vân vương còn tới mà nói, chỉ sợ sẽ mang tai mang tiếng.

Trừ khi thật sự có chuyện quan trọng, cần thiết phải nói với y, trong lòng lại căng thẳng lần nữa, chẳng lẽ Vân vương phải rời đi, hoặc là Bùi quốc xảy ra chuyện gì? Đôi mắt trong trẻo lập tức hoảng hốt.

"Vân vương.."

"Hạo nhi đừng lo lắng, việc gì cũng không có, chẳng qua ta tới Lưu quốc cũng đã không ít thời gian, cần phải trở về!"

Thượng Quan Hạo lập tức cảm thấy mất mát, hắn phải về Bùi quốc, vậy về sau y còn có thể nhìn thấy hắn sao? Bùi quốc, y cũng muốn trở về.. Rất muốn rất muốn.. Ấp a ấp úng nói: "Không phải nói là, sau yến hội mới trở về sao?"

"Trong nhà có một số việc, cho nên phải về trước, cáo biệt ngươi xong, ta đành phải trở về."

"Nhanh như vậy?" Một bên, tiểu Lâm Tử kinh hô một tiếng, mặt lộ ra không nỡ nói: "Vân vương, nếu mà ngài đi rồi, chúng ta đều sẽ không nỡ, không thể ở thêm mấy ngày sao?"