Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 62.3: Bệ hạ đi đâu rồi?



"A, chính là đánh ngươi đấy! Một tên cẩu nô tài hèn mọn, thấp hèn, còn là một hoạn quan không toàn vẹn, dĩ nhiên cũng dám dĩ hạ phạm thượng, chỉ trích bổn vương, cho dù hiện tại bổn vương giết ngươi, cũng không có người dám nói bổn vương không đúng!"

Lâm công công co rúm lại một cái. Dĩ hạ phạm thượng? Đây chính là cái tội lớn đấy!

Nhìn Thượng Quan quý quân nhu nhu, nhược nhược, nam tử này làm sao lại cường thế bá đạo như vậy?

Trong lúc ngây ngốc, Vân vương nhấc chân, lại là đá xuống mấy cái thật mạnh vào Lâm công công.

Lâm công công bị đá đến kêu to lên như sói hú, mấy tiểu thị phía sau, có ý muốn ngăn cản.

Những thái giám, tiểu thị này tuy rằng ở Lưu quốc, coi như thể lực có tốt, người lại có mấy chiêu kỹ năng mèo cào, nhưng làm sao địch nổi chiến thần Vân vương? Chỉ trong thời gian mấy cái vẫy tay, toàn bộ bị đánh ngã xuống đất, quyền cước trên người như mưa phùn dày đặc, một đá một đá rơi xuống, đau đến nỗi bọn họ hít hà một hơi, ôm đầu kêu thảm.

Tiểu Lâm Tử nhìn thấy có chút khiếp sợ, Vân vương này quá soái khí, quá hả giận!

Khóe miệng nở ra một mạt ý cười, trong lòng vui đến tận trời, chỉ thiếu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thượng Quan Hạo, ở trên giường nhìn một mình Thượng Quan Vân Lãng đánh bọn họ mấy cái, đáy mắt hiện lên một mạt lo lắng.

Mặc kệ võ công của hắn cao bao nhiêu, mặc kệ thân phận, thế lực của hắn lớn bao nhiêu, nơi này là hoàng cung Lưu quốc!

Tuy rằng, hắn chỉ đánh mấy tiểu thị, nhưng nếu bị có người có tâm khơi ra sự việc, chính là đại sự giữa nước này cùng nước kia.

Tận đến khi đánh đến hả giận, mới vừa oán hận vừa thu chân lại.

"Hiện tại, hiện tại lập tức quỳ xuống trước Hạo nhi, dập đầu ba cái thật vang thật mạnh, khẩn cầu Hạo nhi tha thứ, bổn vương tạm tha cho ngươi, bằng không, hừ.."

Ngẩng đầu, nhìn thấy nắm tay Vân vương sắp đánh tới, vội vàng không có chí khí quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu tình: "Vân vương tha mạng, Vân vương tha mạng, nô tài biết sai rồi, về sau nô tài cũng không dám nữa, Vân vương ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo với tiểu nhân, hu hu.."

"Bổn vương bảo các ngươi quỳ trước ta, cầu xin ta sao?"

Mấy thái giám tiểu thị, vội vàng dập đầu với Thượng Quan Hạo.

Thượng Quan Hạo có chút mệt mỏi, suy yếu phun ra một câu: "Tiểu Lâm Tử, bưng thuốc tới đi!"

Tiểu Lâm Tử nhìn Thượng Quan Hạo, lại nhìn Thượng Quan Vân Lãng, lại nhìn Lâm công công bọn họ, do dự một chút, lấy nửa chén trên bàn kia chậm rì rì đưa cho Thượng Quan Hạo.

Thượng Quan Vân Lãng vung tay lên làm rớt chén thuốc kia xuống, "xoảng" một tiếng, chén sứ vỡ tan, thuốc đen đặc bên trong đổ đầy đất.

"Còn không nhanh cút đi cho bổn vương!"

Lâm công công bọn họ cũng bất chấp thuốc đổ, vội vàng chống thân thể, té ngã lộn nhào, bò đi ra ngoài.

Thượng Quan Vân Lãng ngồi ở trước giường, ôn nhu nói: "Không sao đâu, đừng sợ, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi!"

Tiểu Lâm Tử lau lau nước mắt, nức nở nói: "Vân vương, ngài cứu người thì cứu đến cùng, có thể cầu xin bệ hạ, đừng lại cho công tử uống thuốc hay không? Thân thể công tử đã đủ hư nhược, lại uống vào nữa, hu hu.."

"Đó là thuốc gì?"

Tiểu Lâm Tử lau nước mắt, không để ý ánh mắt cảnh cáo kia của Thượng Quan Hạo, đem sự việc chính mình biết được đều nói ra.

"Thuốc kia là để thay đổi thể chất con người, sau khi uống xong, thân thể sẽ chậm rãi suy nhược, nếu dùng trong thời gian dài, thậm chí còn có khả năng sẽ giảm bớt thọ mệnh, sống không quá 30 tuổi."

"Thay đổi thể chất?"

"Đúng vậy, công tử là người Bùi quốc, không giống thể chất nam nhân Lưu quốc, không thể sinh dục, cho nên, chỉ có thể uống thuốc!"

Thượng Quan Vân Lãng trước kia cũng từng nghe qua có một loại dược vật có thể thay đổi thể chất nam tử Bùi quốc, khiến một nam tử cương dương, ngạnh lãng biến thành một nam tử nhu nhược yếu đuối, lại không nghĩ rằng, thuốc này dĩ nhiên dùng ở trên người Hạo nhi.

Chẳng trách Hạo nhi hoàn toàn là người Bùi quốc dương quang ngạnh lãng, bây giờ lại giống như đàn bà.

Thở dài một hơi, cẩn thận đỡ Thượng Quan Hạo suy yếu nằm xuống, dịch dịch góc chăn, nhẹ dỗ hắn ngủ.

Cửa lớn lại bị đẩy thật mạnh, Sở Dật che lại ngực, thất tha thất thểu vào Lãnh Tịch cung.

Thượng Quan Vân Lãng cùng tiểu Lâm Tử vội vàng đi ra. Nhìn sắc mặt Sở Dật tái nhợt, đỡ hắn đến một gian nhà ở khác.

"Sao lại thế này? Bị thương ở chỗ nào? Nghiêm trọng không?"

Sở Dật không nói, trên trán trích tiên thanh nhã, mồ hôi lạnh phủ kín, từng giọt chảy xuống dưới.

Thượng Quan Vân Lãng một tay bắt mạch cho hắn.

"Ngươi bị ngoại thương nghiêm trọng, là bị thương ở chỗ nào?"

"Không, không sao! Các ngươi đi ra ngoài đi, chính ta tự mình xử lý tại chỗ!"

Sở Dật nằm bò ra bàn, vô lực cười ấm áp với bọn họ.

Chỉ là nụ cười này, cười đến có chút bi thương, có chút vô lực.

Thượng Quan Vân Lãng không để ý tới Sở Dật, đỡ hắn đến trên giường, cởi quần áo của hắn ra.

Sở Dật cả kinh, trên mặt sợ hãi, muốn giãy giụa.

Tiểu Lâm Tử vừa nhìn thấy, chạy như bay ra trước cửa, xem xét bên ngoài, sau khi xác định không có người, "rầm" một tiếng, trực tiếp đóng cửa phòng lại. Trong lòng thình thịch nhảy loạn, Vân vương quá trực tiếp, có điều y lại thích!

Áo ngoài trên người bị cởi bỏ, chỉ còn lại có một bộ áo trong, Sở Dật giãy giụa càng mạnh, ôm thân thể thành một đoàn, run rẩy, chỉ thiếu không có khóc ra.

Tiểu Lâm Tử ở một bên vội vàng an ủi: "Sở đại phu, Vân vương cũng là vì tốt cho ngài, sợ trên người ngài có vết thương gì, ngươi đừng lo lắng, chúng ta đều không có ác ý!"

"Roẹt" một bộ quần áo cuối cùng trực tiếp bị Thượng Quan Vân Lãng xé mở, lộ ra một mảnh cảnh xuân.

Trên người đột nhiên phát lạnh, Sở Dật ngày thường trích tiên đạm nhiên, trên mặt gặp biến không kinh, hiện lên một mạt đau thương sợ hãi, thân mình không ngừng co rúm lại, vội vàng túm quần áo của hắn, nhắm thẳng vào bên trong co lại.

Tuy rằng Sở Dật nhanh tay dùng quần áo còn lại che thân thể của mình đi.

Nhưng Thượng Quan Vân Lãng vẫn thấy được miệng vết thương dữ tợn trải rộng, lớn lớn bé bé trên người hắn, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, những thương thế này, tuy rằng không nghiêm trọng giống như Hạo nhi, lại cũng là không thể coi thường.

Hơn nữa, y mắt sắc, thậm chí nhìn thấy, trên người Sở Dật, còn đang cắm vô số ngân châm, ngân quang lấp lánh.

Khiến Thượng Quan Vân Lãng, trong lòng mạnh mẽ trùng xuống một cái.

Tiểu Lâm Tử không có nhìn thấy thương thế trên người Sở Dật, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Vân Lãng trực tiếp xé mở quần áo Sở Dật, mắt mở to, trừng lớn.

Vân vương này, cũng quá trực tiếp đi, chẳng lẽ hắn không biết, thân thể nam tử ở quốc gia nữ tôn, không thể để cho người khác nhìn sao? Cho dù đều là nam tử, cũng nên chú trọng lễ tiết mới đúng, huống chi Sở đại phu vẫn là người của bệ hạ.

Hai tròng mắt lúng liếng nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người nào phát giác, mới chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu như bị những người khác phát hiện, lại sẽ không nói rõ được.

"Miệng vết thương trên người yêu cầu phải xử lý ngay, để ta giúp ngươi đi!"

Duỗi tay muốn đỡ Sở Dật, Sở Dật vội vàng lui về phía sau một bước, tận đến khi không còn chỗ lùi lại.

Tiểu Lâm Tử vội vàng nói chen vào: "Vân vương, vẫn là để cho ta tới đi, ngài đường đường là vương gia, có thể nào làm loại việc nặng này đâu, huống hồ, nếu thân mình Sở đại phu bị ngài nhìn, về sau hắn đi ra ngoài cũng không tiện gặp người khác!"

Thượng Quan Vân Lãng gật gật đầu, quốc gia nữ tôn này chính là một đống quy củ lớn, đều là nam tử, nhìn thì có sao đâu, đến nỗi sợ thành như vậy sao?

Sau khi cẩn thận phân phó tiểu Lâm Tử rửa sạch miệng vết thương như thế nào, mới cất bước đi bộ ra ngoài.

Nhìn ánh trăng trăng tròn trên bầu trời, thở dài một hơi thật mạnh.

Đều nói hoàng cung giống một cái chảo nhuộm lớn, y vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Y cho rằng, hậu cung Bùi quốc của bọn họ đã đủ hắc ám, không nghĩ tới hậu cung Lưu quốc này càng thêm không chịu nổi, quả thực chính là ăn thịt người không nhả xương, hôm nay đang ngủ ngon giấc, không hiểu rõ khi nào vào địa ngục cũng không biết chừng.

Lần này ngồi xuống, cũng không biết ngồi bao lâu, tận đến khi tiểu Lâm Tử đẩy cửa phòng Sở Dật ra, vẻ mặt mệt mỏi, mỏi mệt đi ra.

"Thương thế của hắn thế nào rồi?"