Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 62.2: Bệ hạ đi đâu rồi?



Trong lòng đột nhiên bàng hoàng, không biết nên khóc hay nên cười, nên yêu hay nên hận..

Trên tay buông lỏng, thôi, vốn đang muốn kéo nàng xuống địa ngục cùng mình.

Hiện tại, y không hận, ít nhất, sống chết trước mắt, trong lòng nàng vẫn là có y.

Nhắm mắt lại, trên tay hoàn toàn buông lỏng, mặc cho nó không ngừng trượt xuống.

Bên trên, Cố Khinh Hàn cả kinh, quát một tiếng chói tai về phía Vệ Thanh Dương: "Nắm lấy! Đừng buông tay, không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không được buông tay!"

Vệ Thanh Dương hồn nhiên không phát giác, chỉ là nhắm mắt lại, nhợt nhạt mà cười.

Y dường như nhìn thấy phụ hậu của y, phụ hậu của y đang gọi y về nhà.

Trong lòng Cố Khinh Hàn khẩn trương, mắt thấy tay hắn một chút một chút một trượt xuống dưới, từ cánh tay, tới bàn tay, lại đến đầu ngón tay, còn đang trượt xuống.

Tận đến cuối cùng, mỹ nhân thanh lãnh như ngọc kia, thẳng tắp rơi xuống.

Gần như đồng thời, Cố Khinh Hàn buông đóa hoa tươi kia ra, thân mình theo đó rơi xuống, giang tay bế Vệ Thanh Dương lên.

Đặt Vệ Thanh Dương ở trên người của chính mình, dùng tư thế tốt nhất bảo hộ hắn.

Con ngươi Vệ Thanh Dương mặc nhiên mở ra, hai mắt trừng lớn nhìn Cố Khinh Hàn.

Trong mắt đều là không thể tin tưởng, nàng, nàng dĩ nhiên nhảy xuống theo, còn lấy loại tư thế bảo hộ này bảo hộ y.

Cố Khinh Hàn cười ấm áp với hắn.

Đây có được tính là đồng sinh cộng tử, cùng xuống hoàng tuyền không? Vận mệnh cũng thật buồn cười, an bài cho cô một lần xuyên không, lúc này mới xuyên qua đây chưa được mấy ngày, phúc đều còn chưa được hưởng, lại muốn đoạt đi sinh mệnh của cô.

"Thật xin lỗi.."

Những lời này là thay nữ hoàng tàn bạo trước kia nói, cô không muốn, sau khi Vệ Thanh Dương xuống địa ngục, trong lòng vẫn còn oán hận.

Một câu nhẹ nhàng "thật xin lỗi", bao hàm tất cả sỉ nhục, ẩu đả, chửi rủa.. mười mấy năm qua.

Không tiếng động, chảy xuống một giọt nước mắt.

Trong Lãnh Tịch cung.

Thượng Quan Hạo ngồi dựa vào mép giường, đôi mắt thanh triệt như đá lưu ly kia, chớp chớp nhìn nam tử vẻ mặt ôn nhu, đút thuốc cho y uống kia.

Nam tử khí vũ hiên ngang này, từ sau khi y tỉnh lại, đã đối với chính mình cẩn thận tỉ mỉ, cẩn thận che chở.

Loại sủng nịch này chỉ có ở trên người phụ hoàng, mẫu hậu, cùng với ca ca mới có. Nhưng y lại ở trên người nam tử không rõ thân phận này tìm được cái loại cảm giác thân tình này.

Dưới đáy lòng cười ấm áp, há mồm uống hết thuốc trong tay.

"Uống chậm một chút, có đắng hay không? Muốn lấy cái quả ngọt lại đây hay không?"

"Không cần, không đắng!"

Thượng Quan Hạo đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm rất suy yếu.

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, vẻ tái nhợt trên mặt cũng chậm rãi khôi phục một chút.

Tận đến khi Thượng Quan Hạo uống hết tất cả thuốc trong chén, Thượng Quan Vân Lãng mới cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau lau khóe miệng y.

Cầm lấy sách để ở một bên, nhẹ nhàng đọc cho Thượng Quan Hạo nghe.

Gian nhà ở này tuy rằng rách nát, đơn sơ một chút, nhưng bên trong, lúc này lại tràn đầy hạnh phúc nào đó.

Tiểu Lâm Tử ở một bên sột soạt quấn băng gạc, khóe miệng cười ngọt ngào.

Từ sau khi công tử tự xưng là Vân vương này tới, công tử nhà mình, cũng không còn sầu lo giống trước kia nữa.

Thương thế trên người cũng được chữa trị, một ngày ba bữa cơm, dược thiện đều là chuyên môn dựa theo yêu cầu trên người công tử mà làm.

Đây nếu là ở trước kia, nào có loại phúc lợi này, có thể được thưởng miếng cơm để ăn đã không tệ.

Nếu mà những ngày về sau, vẫn luôn có thể tiếp tục như vậy, thật là tốt biết bao, nếu nam tử cương nghị như ánh mặt trời này, vĩnh viễn đều ở lại Lãnh Tịch cung, lại sẽ tốt biết bao!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều đều, tiểu Lâm Tử bản năng trong lòng co rúm một cái, đứng dậy ra cửa đón chào, quỳ xuống ngay tại chỗ.

"Nô tài ra mắt Lâm công công, Lâm công công cát tường!"

Lâm công công cao ngạo hất hất đầu, khinh thường nhìn hắn một cái, ngay cả câu nói đứng dậy đều lười nói.

Mang theo mấy tiểu thị trẻ tuổi lực tráng trực tiếp đi bộ hướng vào bên trong.

Thượng Quan Vân Lãng nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nhìn nhóm người mênh mông, cuồn cuộn này, thái giám tiểu thị tới không có ý tốt!

"Ai nha, Vân vương gia còn ở nơi này nha, nô tài cho rằng ngài đã trở về Thần Phong lâu, nhưng mà Lãnh Tịch cung này, người bình thường không phải ai cũng có thể ở quen, đặc biệt là người thân phận cao quý!"

Thượng Quan Vân Lãng nhìn chằm chằm Lâm công công.

Hắn là đang châm chọc thân phận Hạo nhi không đủ cao quý sao? Hừ!

Lâm công công này, chỉ là một thái giám, một hạ nhân, nhìn thấy Vân vương là y, không có quỳ xuống hành lễ thì thôi, Hạo nhi mặc dù bị biếm vào lãnh cung, cũng đường đường là một quý quân, đường đường là hoàng tử, hắn tính là cái gì, dĩ nhiên cũng dám bày ra sắc mặt.

Cất bước, đi từng bước một, hướng tới Lâm công công mà đi.

Lâm công công nhìn nam tử ngạnh lãng này, khí thế vạn trượng trên người kia, không nhịn được muốn lui ra sau một bước.

Đợi nghĩ lại, y là được Cổ công công hạ lệnh đưa thuốc cho Thượng Quan quý quân, y sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì, còn có Cổ công công chống đâu, Thượng Quan quý quân là một hoàng tử đều không có chút quyền lực nào, chẳng lẽ Vân vương còn có thể lớn hơn Thượng Quan quý quân sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng nháy mắt bình tĩnh lại, ưỡn ngực lên, khoe khoang nhìn về phía Thượng Quan Vân Lãng.

Thượng Quan Vân Lãng khó thở, dương tay muốn cho hắn mấy bạt tai, cho hắn biết cánh hoa tại sao lại màu đỏ.

Trên giường, Thượng Quan Hạo đem tất cả sự việc đều thu ở đáy mắt, vội vàng duỗi tay kéo kéo tay Thượng Quan Vân Lãng, suy yếu vô lực nói: "Thôi bỏ đi, đừng làm sự việc lớn hơn!"

Thượng Quan Vân Lãng nhìn ẩn nhẫn trên người Thượng Quan Hạo, áp xuống tức giận đầy bụng.

Thôi, náo loạn lớn xác thật cũng không có chỗ tốt, trừ phi chỉnh hắn đến chết, bằng không chờ y về nước, chưa biết chừng sẽ hạ độc thủ đối với Hạo nhi!

"Hừ, một đám chó săn, bổn vương còn khinh thường so đo với súc sinh!"

Lâm công công đè nặng lửa giận, cũng không lùi xuống, chỉ là đứng ở tại chỗ, khóe miệng ngậm cười lạnh.

"Nô tài là phụng mệnh tới đưa thuốc cho quý quân, mời quý quân uống thuốc này đi!"

Dứt lời, hướng tới tiểu thị phía sau chu chu môi.

Tiểu thị hiểu rõ, bưng một chén thuốc đưa tới trước mặt Thượng Quan Hạo.

Con ngươi kia của Thượng Quan Hạo lóe lóe, run rẩy duỗi ra đôi tay kín mít lụa trắng, định tiếp lấy chén thuốc kia.

Sắc mặt tiểu Lâm Tử chợt đại biến, muốn mở miệng cầu tình, lại không dám nói lời nào, chỉ là nôn nóng nhìn chén thuốc kia.

Ngay tại thời điểm Thượng Quan Hạo sắp tiếp được chén thuốc kia, Thượng Quan Vân Lãng giành trước một bước, đoạt thuốc lại đây, đặt thật mạnh trên bàn một cái, thuốc trong chén nước kia, lập tức tràn ra một mảng lớn.

"Hạo nhi vừa mới uống thuốc xong, thuốc này sẽ không uống. Đem đi đi!"

Sắc mặt Lâm công công khẽ biến, âm dương quái khí nói: "Vậy không thể được, cấp trên của nô tài chỉ thị, đưa thuốc cho Thượng Quan quý quân, hơn nữa phải đích thân nhìn Thượng Quan quý quân uống xong. Quý quân không uống, nô tài làm sao ăn nói với người phía trên?"

"Vân vương, ngài lại không phải người Lưu quốc chúng ta, chuyện của Lưu quốc chúng ta, còn chưa đến lượt ngài quản đi?"

Thượng Quan Vân Lãng khó thở, điêu nô này, năm lần bảy lượt dĩ hạ phạm thượng. Không để Hạo nhi vào mắt một chút nào.

Thời điểm y còn ở đây, đám nô tài này còn dám quang minh chính đại, công khai bắt nạt Hạo nhi như vậy, nếu mà y đi rồi, vậy không phải còn quá đáng hơn?

Nghĩ đến trước kia có lẽ Hạo nhi đều là bị buộc uống thuốc như vậy, Thượng Quan Vân Lãng tức giận đến không thở được.

Tiến về phía trước vài bước, ở thời điểm Lâm công công còn không có kịp phản ứng lại, "bốp" "bốp" quăng hai bàn tay qua.

Trên mặt Lâm công công nóng rát một mảng, cả người bị tát đến xoay trong không khí vài vòng mới "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, sờ trên mặt một cái, rớt hai cái răng.

Nháy mắt, lửa giận không tên hôi hổi vọt lên, quát một tiếng chói tai: "Ngươi dám đánh ta?