Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 62.4: Bệ hạ đi đâu rồi?



"Sở đại phu, bị dùng hình, trên người có rất nhiều ngân châm, còn có vết thương do roi đánh."

Thượng Quan Vân Lãng nhìn tiểu Lâm Tử lã chã chực khóc, không nhịn được hỏi: "Lần trước, Sở đại phu cũng là một thân toàn vết thương trở về, lần này cũng lại là một thân vết thương, hoàng cung này, là có ai không chứa được Sở đại phu đi?"

Nghe vậy, tiểu Lâm Tử mím môi, nhìn cửa phòng Sở Dật: "Là Đoạn quý quân đánh. Trước kia, Đoạn quý quân cùng Sở đại phu quan hệ rất tốt, sống nương tựa lẫn nhau, coi đối phương còn quan trọng hơn tính mạng mình."

"Nhưng không biết sau đó, hai người lại đã xảy ra mâu thuẫn gì, càng ngày càng xa cách, tận đến cuối cùng, Đoạn quý quân vừa nhìn thấy Sở đại phu, tâm tình đã không tốt, lâu lâu phái người mời Sở đại phu đi qua, cho một trận đòn hiểm."

"Chúng ta đều hỏi Sở đại phu, nhưng mà Sở đại phu cái gì cũng không nói, tùy ý Đoạn quý quân muốn làm gì thì làm."

"Nghe đồn, Đoạn quý quân vinh sủng hậu cung, đây có phải sự thật hay không?"

"Bệ hạ xác thật tương đối sủng ái Đoạn quý quân, thường xuyên đưa Đoạn quý quân đồ cổ trân bảo."

"Vậy quan hệ của hắn cùng Hạo nhi thế nào?"

"Đây.. Hai vị quý quân, không quan hệ với nhau, không tốt, nhưng cũng không xấu!"

Thượng Quan Vân Lãng hiểu rõ, yên lặng ghi tạc ba chữ Đoạn quý quân này trong lòng.

Theo nữ hoàng bệ hạ liên tiếp mấy ngày không có tới thượng triều, không biết tung tích, thậm chí ngay cả Cổ công công cũng biến mất không thấy.

Trong hoàng cung nhấc lên một làn sóng lớn, mọi người toàn bộ đều đang thảo luận bệ hạ đi đâu vậy.

Làm cho lòng người hoảng sợ.

Đế sư cùng tả tướng Lộ đại nhân, gạt mọi người trong thiên hạ, tuyên bố một lời nói dối lớn.

Bệ hạ đưa Vệ quý quân đến biệt viện Tiêu Dao nghỉ dưỡng.

Chúng đại thần nghe câu nói như thế, toàn bộ hiểu rõ gật gật đầu, ý bên trong không cần nói cũng biết.

Nữ hoàng bệ hạ hoang dâm vô đạo kia lại phải trở về, thật vất vả mới biến thành minh quân, chẳng lẽ mấy ngày qua tới giờ đều là ảo tưởng.

Không ít đại thần đấm ngực giậm chân, ngửa mặt lên trời khóc thút thít. Tự nhiên cũng có không ít người, ở trong lòng trộm che mặt cười to.

Đế sư cùng tả tướng đứng đối diện nhìn nhau một cái, các nàng cũng là bất đắc dĩ a, nếu không nói như vậy, để người không phục trong lòng biết được bệ hạ mất tích, tất nhiên sẽ phái ra rất nhiều cao thủ, trước khi bọn họ tìm được, trước một bước ám sát bệ hạ, càng có một ít người, một ít nước chư hầu, còn có phiên vương các nơi, không chừng sẽ tạo phản.

Từ sau khi bệ hạ nhà mình biến mất không thấy, Lộ Dật Hiên bèn vận dụng các loại quan hệ, thay đổi các loại phương pháp xuống núi tìm kiếm, đáng tiếc, vách đá quá cao, căn bản không có biện pháp đi xuống dễ dàng.

Dưới vực sâu.

Dãy núi nhiều hang hốc, cao ngất trong mây, một tòa hợp với một tòa, liên miên vạn dặm, liếc mắt nhìn một cái đều không thấy điểm cuối.

Ngoại trừ trong núi non sâu thẳm truyền đến từng trận chim hót ve kêu, cùng với tiếng gió thổi qua lá cây rào rạt rung động, bốn phía là một mảng yên tĩnh. Chờ đến khi Cố Khinh Hàn tỉnh lại, đã là ba ngày trôi qua.

Đôi mắt suy yếu từ từ mở ra, một mạt ánh mặt trời rọi thẳng vào trong mắt, Cố Khinh Hàn có chút không thích ứng được ánh sáng đột nhiên vọt vào, một lần nữa nhắm mắt lại.

Trên đầu, trên tay, trên người, trên chân, không có một chỗ nào không đau.

Đau đớn tê tâm liệt phế kia làm Cố Khinh Hàn không nhịn được nhăn chặt lông mày, thống khổ kêu rên ra tiếng.

"Ngài tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Một đạo thanh âm thanh lãnh truyền đến, thanh âm tuy rằng thật lạnh, lại cực kỳ dễ nghe.

Nếu là ở dĩ vãng, Cố Khinh Hàn cực kỳ hưởng thụ cái loại thanh âm thanh lãnh dễ nghe này, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy thân thể đau đến muốn đứt ra từng mảnh.

Chỗ nào không thoải mái?

Đương nhiên là toàn thân trên dưới, từ đầu tới chân, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, tất cả đều không thoải mái, đau chết cô! Thà là dứt khoát cho cô một đao, đỡ phải chịu tra tấn!

"Ngài bị thương rất nặng, đừng lộn xộn!"

Cố Khinh Hàn chớp chớp mắt, chậm rãi thích ứng với ánh sáng.

Có chút đau lòng mà nhìn Vệ Thanh Dương.

Vệ Thanh Dương một thân thanh lãnh cao ngạo, sạch sẽ thon gọn kia làm sao lại trở nên chật vật như vậy?

Quần áo trên người, đông thiếu một mảnh, tây thiếu một mảnh, còn có một mảng vết bẩn lớn, 3000 sợi tóc đen buộc lỏng cũng tán loạn toàn bộ, vuông góc trút xuống dưới, thậm chí ngay cả trên mặt cũng có vết bẩn, trên người nhiều vết thương.

Vệ Thanh Dương làm sao lại biến thành như vậy? Đến châu Phi nghỉ phép?

Đầu Cố Khinh Hàn có chút ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp.

Há mồm muốn hỏi hắn, có phải gặp đánh cướp ở Châu Phi hay không? Mấp máy miệng, muốn nói vài câu.

Thanh âm giống như con kiến đang nói chuyện, nhỏ đến chỉ có một mình cô nghe thấy.

Yết hầu nóng rát phát đau, ám ách đau đớn.

Vệ Thanh Dương vội vàng đem lá sen đã chuẩn bị sẵn nước tiến đến đổ vào trong miệng Cố Khinh Hàn.

Chỉ là uống nước, Cố Khinh Hàn đều cảm thấy cô đã nỗ lực dùng hết sức lực.

Liếc mắt nhìn đến quần áo trên người chính mình, bạch y biến thành huyết y, căn bản không nhìn ra màu sắc vốn có.

Hình ảnh ở vách núi cheo leo, từng màn hiện ra, tất cả xuất hiện ở trong đầu.

Thì ra các cô rơi xuống đáy vực.

Nhìn nội thương, ngoại thương nghiêm trọng của chính mình, còn cả bộ dáng chật vật của Vệ Thanh Dương, hắn chắc là vì cô, cũng chịu tội không ít đi!

Không thể tưởng được, từ nơi cao như vậy rơi xuống, mạng nhỏ dĩ nhiên còn có thể giữ được, đây thật đúng là kỳ tích!

"Bệ hạ, ngài hiện tại thế nào, có đau lắm không?"

"Không sao!" Ẩn nhẫn thống khổ, miễn cưỡng cười với Vệ Thanh Dương một cái.

Nụ cười này nhập vào trong mắt Vệ Thanh Dương có chút ôn nhuận, xoay đầu, không hề đáp lại.

Từ nơi cao như vậy ngã xuống, sao có thể không sao?

Tuy rằng, y không hiểu y thuật, nhưng y cũng biết, hiện tại chỉ sợ lục phủ ngũ tạng của nàng đều đang chấn động, quay cuồng đi!

Còn có các loại vết thương trên người..

Nghĩ đến một màn rơi xuống vách núi kia, y vĩnh viễn đều nhớ rõ.

Ngày đó, bệ hạ vì cứu y, buông ra đóa hoa như cọng rơm cứu mạng duy nhất kia. Thả người theo y nhảy xuống dưới.

Sau khi rơi xuống, sợ y bị thương, để chính mình nằm ở phía dưới làm đệm thịt người.

Y muốn trở tay, đem chính mình lót ở phía dưới, lại như thế nào cũng không mảy may hoạt động được.

Tận đến khi, mắt y trừng lớn, co rụt lại, nhìn xuống mặt đất, cách chính mình không đến hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng, một trượng.. (1 trượng = 3, 33m)

Cuối cùng, lưng bệ hạ rơi sát mặt đất, "bịch" một tiếng, trực tiếp quăng ngã thật mạnh trên mặt đất.

Mà ở thời điểm cuối cùng lúc sắp rơi xuống đất, bệ hạ lại dùng hết tất cả khí lực trên người, đẩy y hướng lên trên một cái, quăng đi ra ngoài.

Cái đẩy này, cũng khiến y ngã trên mặt đất thật mạnh, trên người đau đến mức làm y phát sợ.

Lại bình yên bảo vệ tính mạng.

Con ngươi kia, lại vừa vặn nhìn thấy một màn Cố Khinh Hàn rơi xuống đất kia.

Thời điểm nữ nhân tàn bạo kia rơi xuống mặt đất, thân thể bị nảy lên cao, cuối cùng lại một lần rơi xuống, trong miệng lập tức phun ra một búng máu tươi. Ở quanh thân nàng, không biết máu tươi chảy ra từ nơi nào, nháy mắt nhiễm đỏ hơn một nửa mặt đất.

Lông mi cong vút chậm rãi nhắm lại, sống chết không rõ nằm ở nơi đó.

Có trời mới biết được, lúc ấy, đáy lòng y khẩn trương bao nhiêu, chỉ sợ nữ hoàng tàn bạo kia trực tiếp giữa đường chết đi.