Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 18



Trình Thủy dùng chìa khóa mới mở cửa, vào trong nhà dọn dẹp, Nghiêm Khánh Sinh vẫn còn ở tiệm sủi cảo, mấy tiếng sau mới về. Trình Thủy đem đồ thả xuống, tìm móc áo đem áo khoác lông nhung kia treo lên, một hơi lạnh thổi vào, không lên nổi không xuống được, chặn cho cuống họng hắn lạnh lẽo.

Cho dù có biện pháo, hắn đều không muốn để cho anh ấy tiếp tực ở bên kia làm tiếp. Trình Thủy không nhắc đến không có nghĩ là không nhớ rõ, hắn và Nghiêm Khánh Sinh lúc đầu gặp mặt, người này còn đang khóc, cho dù khi đó không để bụng, cũng cảm thấy anh ấy khóc thật bi thương.

Trình Thủy chưa từng hỏi anh vì sao khóc, mà nghĩ ra nguyên nhân cũng ssex không quá phức tạp, không chỉ mệt như trâu cấp tiền còn thiếu, trên đường lúc nào cũng có thể bị bắt nạt, trong nhà thì vắng ngắt, lời nói xuất phát từ tâm người đều không có. Trình Thủy so với anh ấy may mắn nhiều lắm, thân thể hắn tốt, có một người thầy dạy nghề cho mình, sách tuy rằng không làm sao đọc, mà từ nhỏ đã thầy nhiều sắc mặt khác nhau, trải qua không biết bao nhiêu chỗ ở. Bọn họ những người này, ai công tác không mệt đâu? Mà mệt cũng có cách sống mệt, phương diện này chính mình so với Nghiêm Khánh Sinh còn thoải mái hơn nhiều.

Trình Thủy thích Nghiêm Khánh Sinh dựa vào hắn, người lớn hơn hắn hai mươi tuổi, thấy anh ấy dễ dàng ỷ lại người như vậy mà sinh đau lòng. Hắn nhớ tới lúc mới gặp, Nghiêm Khánh Sinh lúc cười đều phảng phất bộ dạng cực mới lạ, hiện tại ít nhất ở trước mặt hắn nhiều sức sống hơn rồi.

Loại sức sống đó giống như hạt bắp cải hắn trồng lúc nhỏ, người khác coi không vừa mắt, đều là Trình Thủy hắn đặt trong tay như đầu quả tim bảo bối, một chút tổn hại cũng không thể có.

Tối hôm qua Nghiêm Khánh dựa vào chân tường không nhúc nhích một màn hiện ra trước mắt.

Cải thìa của hắn bị người ta bấm lá, chung quy phải cấp chất dinh dưỡng tốt nhất.

Trình Thủy nhìn thời gian, trong ngõ hẻm còn chưa có người, ít nhất đầu hẻm còn có chút người ở, Nghiêm Khánh Sinh trong thời gian ngắn khẳng định còn chưa thể về, hắn quyết định đi ra ngoài một chuyến.

Trăng lên cao, đầu hẻm ngoại trừ lão Lý, còn có hai ba gia định đi tản bộ, bọn họ hình như cùng lão Lý rất quen, Trình Thủy lúc trở về thấy bọn họ đứng nơi ấy, chờ hắn trở ra, vẫn là mấy người này.

Nhiều…Ngày như thế, lão Lỹ cũng biết hắn, biết đây chính là Nghiêm Khánh Sinh ngày ấy ấp a ấp úng che chở em trai bảo bối, lúc này thấy hắn lại đây, còn cười hướng hắn hỏi thăm một chút.

Ông cho răng Trình Thủy đi ra ngoài làm việc, ai biết tiểu huynh đệ này liền ở đám người bên cạnh đứng lại, nhìn dáng dấp ngược lại cũng không giống như là mua đồ, còn vô tính cố ý liếc mấy lần đám người bên cạnh.

Lão Lý trong đầu đánh trống.

Ông có lúc không ở ngỏ hẻm này, phải đến chỗ con ông chăm cháu nội, cho nên chuyện của Nghiêm Khánh Sinh tối hôm qua, sáng nay ông mới biết, trong ngỏ hẻm bảy cô bà tám thêm mắm dặm muối, đêm Trình Thủy hình dung đến hung thần ác sát, sau đó câu chuyện xoay một cái, lại bắt đầu đem thân thế thấn bí mà đoán Trình Thủy.

Dù sao trong ngỏ hẻm rất lâu chưa từng có người lạ tới.

Trình Thủy đối với sắc mặt khẽ biến của ông mà ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn cực kỳ khách khí nở nụ cười, từ trong túi tiền lấy ra  điếu thuốc, đánh một nhánh đưa tới, “ Anh lý.”

Lão Lý cả ngày ở đầu hẻm nuốt mây nhả khói, lúc này gặp thuốc lá ngon, nhưng trong lòng run sợ mà nhận.

Những người kia thấy thế, rất thực thời đánh cho lão Lý cái gật đầu, ly khai quầy phô.

“ Muốn cùng anh Lý hỏi thăm chút chuyện, liền tùy tiện tâm sự, không đại sự.”

Lúc mười giờ rưỡi, Nghiêm Khánh Sinh cảm thấy trong miệng hơi khô, vỗ phấn trắng trên tay, lấy tay chống bàn đứng lên, cầm cái cốc tráng mêm đi rót nước uống. Bình Nước mới vừa bị bà chủ lấy ra sảng, anh chần chừ, vẫn đi qua.

Bà chủ đang cắn hạt dưa cùng khách hàng trò chuyện vui vẻ, thấy anh tới chỗ bình nước cũng không phản ứng gì, bình nước để trên đất, động tác Nghiêm Khánh Sinh hơi dừng một chút. Mới vừa lấy nắp bình, ở ngoài có hai người trẻ tuổi vào, ước chừng là khách quen ở đây, thực đơn cũng không cần, cùng bà chủ hàn huyên vui vẻ xong, một người kêu hai lạng sủi cảo.

Nghiêm Khánh Sinh đang rót nước, nghe thấy một trong số ngưới đó nói: “ Ai, vừa nãy Lục Đạo Hạng không phải xảy ra chuyện?”

Lục Đạo Hạng, chính là tên chặn đầu hẻm nơi Nghiêm Khánh Sinh ở. Nghiêm Khánh Sinh tay đình chỉ, theo bản năng mà muốn nghe nhiều vài câu, chỉ nghe một người khác đón lời hắn: “ Đánh nhau đó, ai ta cũng không dám tỉ mỉ nhìn, hù chết người.”

“ Đánh người sao? Tôi lúc đó nghe thấy tiếng.”

“Lúc thường cũng thấy nơi đó có đánh nhau động tĩnh lớn như thế.”

Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ một chút, xác thực, đám lưu manh đó là đám bắt nạt mình, Lục Đạo Hạng phạm vi làm mưa làm gió đều cực kỳ không ra gì, nhưng đánh nhau thì chưa từng thấy.

Anh tâm trạng sản sinh ra tâm trạng bất an.

Không biết giờ này Trình Thủy đang làm gì nhỉ?

Nếu có thể nói cho hắn cái tin tức này thì tốt rồi, anh nói một cái, Trình Thủy đáp một cái, mặc dù không tiện đánh chữ, còn có thế phát ngữ âm. Anh không biết nhắn như thế nào, mà từng thấy, ông chủ bọn họ đều rất yêu thích.

Anh muốn liên lác với Trình Thủy, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Anh luôn muốn thân mật hơn với Trình Thủy, thông qua các cách thông thường, mỗi một giây đều nhớ hắn, một giây sau muốn nói với hắn, quanh năm suốt tháng, dù cho người ở bên cạnh, cũng như thường muốn lên dây cót chúc phúc.

Loại này đối với anh mà nói xem như là trải nghiệm mới mẻ, anh muốn cùng Trình Thủy thử một lần.

Chẳng những hiện tại, anh trong lòng mình rõ ràng, có một đoạn thời gian ngắn. Anh cán vỏ bánh, tổng mong nhớ người như vậy, muốn hỏi một chút hắn ngày hôm nay công việc thế nào, tiền mang đủ không, ăn no không, gặp được người nào —– sẽ có cô gái nào thích hắn không?

Suy nghĩ của anh thường bị ngắt đoạn đến khúc này. Rất kỳ quái, tổng vào lúc này có chút lung ta lung tung sự tình đánh gãy hắn, ví dụ như ông chủ ở cửa hô một tiếng, trên tay sủi cảo nhét nhân bánh nhiều hớn, hoặc là chính đang cán tấm da sủi cảo tựa hồ không trên một tấm viên?

Nói chung, anh chưa từng thuận cái vấn đề này nghĩ thêm nữa, đồng thời cũng không muốn tiếp tục nghĩ chuyện đó nữa.

Nghiêm Khánh Sinh uống nước xong, nghe hai ngươi kia đang nói chuyện tào lao gần đây có chỗ chơi mới, mất đi hứng thú nghe trộm, dự định về phía sau tiếp tực. Đột nhiên, bên trong cửa xông vào một người, hấp tấp, không có nửa điểm ý tứ ăn cơm, nhìn thân ảnh còn có chút quen mắt.

Người kia đứng lại, Nghiêm Khánh Sinh vừa nhìn, đây không phải là lão Lý à!

“ Mẹ nó! Em trai cậu, cậu, đang đánh nhau kìa! Sáu, bảy người đồng thời, rất hung ác!”

Leng keng một tiếng, cốc tráng men đập xuống trên sàn xi măng.

Toàn bộ ánh mắt trong cửa hàng tập trung vào cái người ngày ngày bị bọn họ gọi thành nam nhân tàn tật, đầu ngón tay bà chủ nắm hạt dưa, đình chỉ động tác đưa lên miệng, cũng theo bọn họ nhìn anh.

“Bà chủ,” Nghiêm Khánh Sinh âm thanh đang phát run, cánh tay cũng đang phát run, run đến nỗi anh không có cách nào nhặt lên cái cốc, nhiều năm như vaayh, anh mới lại gặp loại việc này, muốn xin bà về nhà, “ Tôi nhất định phải trở về một chuyến.”