Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1887: Xin chào, Thiếu soái 24



Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Nguyên Tử Mật nghe thế, liền duỗi tay ra ôm cô vào lòng, hai tay không yên phận sờ khắp người Tô Yên.

Ai không biết còn tưởng rằng hắn đang chiếm tiện nghi.

Sờ soạng nửa ngày, mới lấy ra từ trong túi cô một cái khăn lụa.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm gì?"

Nguyên Tử Mật vốn là muốn lau mồ hôi trên trán Tô Yên.

Nhưng lúc khăn sắp chạm đến trán, hắn đột nhiên dừng lại rồi cất khăn lụa của Tô Yên vào trong túi quần của mình.

Sau đó khom lưng, bế Tô Yên lên.

Hắn thuận miệng nói một câu

"Thân thể quá yếu, phải luyện tập nhiều hơn."

Nói rồi nhanh chóng ôm Tô Yên đi về hướng hậu viện.

Để lại một đám thuộc hạ đang hoá đá phía sau.

Này ······ Thiếu soái là đang nói với Bạch tiểu thư hay là châm chọc bọn họ?

Đám người quay ra nhìn nhau, lại nhìn bộ dáng chật vật của chính mình.

Không nói thêm một lời, lập tức liền bắt đầu hít đất.

Bị một nữ nhân đánh bại, bị một nữ nhân lần lượt đánh bại.

Còn điều gì mất mặt hơn thế này nữa không?

Vừa rồi, khẳng định Thiếu soái cảnh cáo bọn họ thường ngày quá lười biếng.

Càng nghĩ, đám quân nhân càng hăng say hít đất.

Tô Yên nằm cả một buổi trưa, toàn thân không còn một chút sức lực.

Thật mệt mỏi.

5 giờ chiều.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ.

Có phải nên trở về Bách Nhạc Môn rồi không?

Nghĩ như vậy, cô liền ngồi dậy, nắm tay một chút.

Phát hiện vẫn là không có sức lực.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trận đánh sáng nay, cô đã dùng quá sức, hiện giờ thân thể giống như bị rút cạn vậy.

Cô ngồi thêm một lát rồi mới ứng dậy đi ra khỏi phòng.

Cả một buổi trưa, Nguyên Tử Mật đều ở cùng cô.

Nửa giờ trước, có một văn kiện mật được mang tới, hắn mới rời đi.

Tô Yên vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một đám thủ vệ đứng bên ngoài

Cô hỏi

"Nguyên Tử Mật đâu?"

Thủ vệ kia nghe thấy Tô Yên gọi thẳng tên húy của Thiếu soái thì sửng sốt.

Nhưng mà sáng nay tin tức Bạch Mẫu Đơn tiểu thư một mình hạ gục hơn mười thuộc hạ đắc lực của Thiếu soái đã lan truyền khắp nơi.

Kẻ mạnh được tôn trọng, đây là đạo lý không thể thay đổi.

Thủ vệ kia lên tiếng

"Bạch tiểu thư, Thiếu soái tới phủ Nguyên soái, còn chưa trở về."

Tô Yên nghe xong, lại hỏi tiếp

"Anh ấy có về không?"

"Bình thường Thiếu soái sẽ dùng cơm ở phủ Nguyên soái sau đó mới trở về."

Ăn cơm xong chắc phải tới tối muộn hắn mới trở về.

Nghĩ vậy, Tô Yên lại nói tiếp

"Tôi muốn về Bách Nhạc Môn, có thể điều một chiếc xe đưa tôi đi được không?"

Thủ vệ do dự một lát.

Nhưng lại nghĩ đây là người mà Thiếu soái mời về làm khách, lập tức nói

"Đương nhiên có thể."

Sau đó, thủ vệ ra tư thế mời

"Bạch cô nương, xin đi theo tôi."

Nói xong liền dẫn Tô Yên đi ra ngoài.

Ra đến đường cái, thủ vệ không nhịn được quay đầu liếc trộm Tô Yên.

Bạch Mẫu Đơn tiểu thư nhìn gầy yếu như thế này mà thật sự có thể đánh bại mười mấy quân nhân sao?

Càng nhìn, thủ vệ càng thêm nghi hoặc.

Nhưng tất nhiên, hắn ta không biểu hiện ra mặt.

Nhanh chóng hộ tống Tô Yên lên xe, nhìn theo bóng cô rời đi.

Màn đêm buông xuống, hậu trường hóa trang của Bách Nhạc Môn.

Tô Yên mặc váy lụa dài màu trắng.

Nguyên thân có dáng người cao gầy tinh tế, chính là dáng người tiêu chuẩn chính hiệu, mặc cái gì lên cũng vô cùng đẹp.

Tô Yên xoa xoa cổ tay phải đang sưng đỏ.

Trước đó cô còn chưa phát hiện, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, mất sức.

Hiện giờ nghỉ ngơi một lát, mới thấy tay đã sưng lên.