Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1875: Xin chào, thiếu soái 12



Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Cô rất thiếu tiền?"

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

"Đồ người khác không cần mà còn coi như bảo bối nắm suốt một đường."

Tô Yên nghe vậy liền sửng sốt.

Nguyên Tử Mật nhìn cô vẫn không nói chuyện, bèn dùng trâm ngọc chọc gương mặt cô một chút.

"Như thế nào? Nói đúng tim đen?"

Tô Yên

"Không có."

Nói đoạn, cô duỗi tay lấy cây trâm

" Làm kỉ niệm."

Nguyên Tử Mật nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn cản động tác của cô, tùy ý cô lấy cây trâm về.

Trong xe nháy mắt liền yên tĩnh.

Thực mau, Tô Yên mở miệng

"Em tới rồi, đi xuống trước."

Hắn nâng nâng mắt, cũng không nói cái gì nữa.

Tô Yên xuống xe, rất nhanh đã đi vào trong Bách Nhạc Môn.

Vừa bước qua cửa liền thấy được bà chủ.

Thấy Tô Yên trở về, mắt bà ta sáng ngời, đi nhanh đến trước mặt cô

"Mẫu Đơn, còn tưởng rằng cô sẽ ở lại phủ đại soái thêm chút thời gian. Không nghĩ tới sớm như vậy đã trở lại."

Tô Yên gật đầu.

"Không có việc gì liền trở về."

"Trở về sớm một chút cũng tốt, cô không biết đâu, ngày hôm qua cô không ở đây, nhiều người đến xem đều bất mãn. Chắc chắn buổi tối hôm nay cô vừa lên đài, bên dưới sẽ bùng nổ."

Bà chủ cực kỳ thân thiết với Tô Yên.

Dù sao cũng là đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn, hơn một nửa khách nhân đều vì cô mà tới, đương nhiên là phải giữ quan hệ thật tốt.

Đang nói, tầm mắt bà chủ dừng ở cây trâm trên tay Tô Yên.

"A? Đây không phải cây trâm Thược Dược thường xuyên mang theo sao? Sao lại ở trong tay cô?"

Tô Yên cầm cây trâm kia

"Là cô ấy cho ta."

Bà chủ nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cười nói

" Từ khi nào quan hệ của hai người lại tốt như vậy? Đây là cây trâm cô ta thích nhất a. Không nghĩ tới, thế nhưng có thể nhịn đau lấy thứ yêu thích tặng cho cô."

Vừa nói, bà chủ vừa có chút vui mừng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mẫu Đơn cùng Thược Dược đều là đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn.

Hai người họ có quan hệ tốt, nếu ngày sau có thể cùng nhau biểu diễn, sợ là có thể khiến cho khách khứa kéo đến chật ních đi.

Tưởng tượng như vậy, bà chủ lấy khăn tay che miệng, cao hứng cười ra tiếng.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt ba ngày đã qua đi.

Ba ngày này Tô Yên đều không có gặp Nguyên Tử Mật, cũng không thấy Thược Dược.

Cho đến buổi chiều ngày thứ tư, cô đang chuẩn bị hoá trang ở hậu đài, bà chủ liền bước nhanh tới trước mặt Tô Yên.

Giọng nói có điểm sốt ruột,

"Mẫu Đơn, ngày thường tôi đối đãi với cô cũng coi như không tệ, có phải hay không?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Sau đó, bà chủ lại nói

"Tôi biết cô có quy củ của cô, trừ bỏ ca hát, mấy thứ khác đều không tham dự, càng đừng nói đến việc cùng khách nhân uống rượu. Nhưng, nhưng lúc này.. chỉ sợ là phải khiến cô chịu ủy khuất."

Tô Yên cũng đã nhận ra bà chủ sốt ruột.

Phải biết rằng một nữ nhân có thể ở lại nơi quân phiệt hỗn loạn mà dựng lên Bách Nhạc Môn như vậy, liền đủ để chứng minh thủ đoạn cao thâm đến nhường nào.

Căn cứ vào trí nhớ của nguyên thân, bà chủ cho tới nay đều là bất động thanh sắc hoặc là gương mặt tươi cười đón chào.

Năm đó, có một khách nhân thẹn quá hoá giận cầm dao để trên cổ bà chủ, bà ta đều là bình tĩnh đối phó, nào giống hiện giờ sốt ruột như vậy?

Chỉ sợ, thật sự là đụng phải vấn đề lớn.

Tô Yên

" Được."

Ánh mắt bà chủ sáng lên, duỗi tay ôm lấy bả vai Tô Yên.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Bạch Mẫu Đơn này luôn lãnh đạm.

Bà thật sợ cô không đáp ứng.