Nam Chính Là Của Tôi

Chương 2: Nam chính



"Khưu Bạch, cậu khá hơn chút nào chưa?" Lữ Nam mới vừa vào phòng liền thấy Khưu Bạch đang cố vạch tóc coi vết thương sau gáy, vội vã dò hỏi.

Khưu Bạch gật đầu: "Không có việc gì lớn, chỉ là bị đập đầu một cái mà thôi."

Lữ Nam: "Vậy thì tốt, đi ăn cơm thôi."

Khưu Bạch "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy người thanh niên da dẻ ngăm đen bên cạnh Lữ Nam, liền nghĩ chắc đây là Lưu Vĩ, "Cảm ơn cậu đã giúp tớ làm việc, điểm công việc hôm nay tất cả thuộc về cậu."

Lưu Vĩ nghe vậy trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, gãi đầu cười ngốc một tiếng, "Đừng khách khí."

Ba người vừa nói vừa đi đến nhà bếp, bên trong có một cái bàn nhỏ, còn có hai nữ sinh đang làm cơm ở trong.

Lưu Vĩ và Lữ Nam nhanh chóng đi đến giúp bưng thức ăn và bát đũa ra.

Nữ sinh đang bới cơm ngẩng đầu thấy Khưu Bạch, liền thân thiết hỏi: "Khưu Bạch, cậu sao rồi?"

Lữ Nam giành nói: "Cậu ta khoẻ rồi!"

Một nữ sinh khác tóc ngắn cười nói: "Ngô Lỵ đang hỏi Khưu Bạch, cậu giành cái gì."

Khưu Bạch nhìn trộm Ngô Lỵ đang cười khà khà không ngừng với Lữ Nam, cậu thấy được tia ái mộ chợt loé.

Mang tâm tình hiểu rõ, nói với mọi người: "Tớ ổn rồi."

Tôn Thiến kéo ghế ngồi xuống, "Không sao là tốt rồi, cậu đột nhiên ngã xuống làm mấy người chúng tớ sợ hãi quá chừng, cục đá cứng như vậy, ai cũng sợ cậu có bị sứt mẻ gì không."

Khưu Bạch nói đùa, "Cục đá tuy cứng, nhưng mà sọ tớ còn cứng hơn."

Câu nói này chọc cho mọi người cười ha ha, rất vui vẻ.

Khưu Bạch nhìn mấy món ăn trên bàn, kinh ngạc một chút, ngoài trừ rau dại xào, dưa muối trong trí nhớ kia, vậy mà còn có cá.

Lữ Nam gắp một miếng cá đầy thịt cho Khưu Bạch, "Ăn đi, con cá này là tớ với Lưu Vĩ bắt được lúc ra sông sau khi xong việc đấy, cho cậu bồi bổ thân thể, cậu chắc chắn là vì quá gầy nên mới té xỉu."

Lưu Vĩ cũng gật đầu theo, nhưng tính cách hắn chất phác, không biết nói lời dễ nghe.

"Chuyện này... Cảm ơn các cậu." Khưu Bạch có chút cảm động, người ở niên đại này đều gian khổ không mua nổi thịt, cá cũng coi như là một món mặn hiếm thấy, nhưng mà những thanh niên này lại nhường cho cậu con cá duy nhất, quả thực là đại công vô tư*.

*Đại công vô tư: bắt nguồn từ Đức Khổng Tử và về sau trở thành thành ngữ. Nó được dùng để mô tả một người hay một hành động hoàn toàn công bằng, không thiên vị.

Xem ra nhân duyên của nguyên chủ cũng rất tốt, sự quan tâm trên mặt của những thanh niên trí thức này cũng không phải làm bộ.

Khưu Bạch bỏ miếng thịt này vào miệng, tinh tế thưởng thức.

"Mùi vị như thế nào?" Ngô Lỵ hỏi, món cá này là do cô làm.

Thành thật mà nói, thời này người ta nấu ăn luôn không nỡ nấu bằng dầu hay bỏ gia vị vào nên vị món nào món nấy cũng giống nhau, mà món cá này còn có chút tanh, nhưng Khưu Bạch vẫn rất nể tình gật gật đầu, khen: "Không tệ."

Ngô Lỵ vui vẻ cười: "Ngon là được."

Khưu Bạch khách khí nói: "Mọi người cũng ăn đi."

Vừa nhìn về phía Lữ Nam, "Cậu còn nói tớ gầy, tớ xem cậu cũng chẳng mập hơn tớ bao nhiêu, cũng gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay."

Lữ Nam nở nụ cười, "Thời đại này ai mà chẳng gầy chứ. Ở thôn chúng ta cũng chỉ có nhà đại đội trưởng là ăn được đồ tốt, thường xuyên ăn thịt, cháu trai nhỏ kia của ông ta cũng mập như quả cầu."

Tôn Thiến trừng Lữ Nam một cái, "Đừng nói bừa!"

Lữ Nam cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tức im lặng, yên tĩnh ăn cơm.

Khưu Bạch ăn một miếng bánh làm từ hạt cao lương* trộn với bột ngô, chỉ cảm thấy lạt nhách, nuốt cũng không trôi, miễn cưỡng ăn vài miếng nữa rồi bỏ xuống.

*Hạt cao lương: là một loại ngũ cốc có từ xa xưa, thuộc họ Lúa (Poaceae)



Lưu Vĩ thấy cậu bỏ nửa cái bánh cao lương, cảm thấy lãng phí, lượng ăn hắn lớn, một hai cái bánh cao lương không đủ no, nhưng không biết mở miệng sao.

Khưu Bạch thấy hắn lúng túng nhìn chằm chằm bánh cao lương trong bát mình, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, nói với hắn: "Tớ không có khẩu vị gì, nửa bánh cao lương còn lại cũng ăn không nổi nữa, nếu cậu không ghét bỏ thì ăn giúp tớ đi."

"Không chê, không chê." Cảm giác đói bụng khó chịu hơn, Lưu Vĩ cười ngây ngô, cầm nửa bánh cao lương kia ăn.

Con cá kia rất nhỏ, gắp mấy đũa thôi cũng đã không còn thịt, dư lại xương và đầu cá cũng không nỡ vứt bỏ nó, Ngô Lỵ quyết định giữ lại dùng để nấu canh.

Ăn cơm xong, trời cũng tối rồi. Lúc này mọi người không còn làm việc nữa, đặc biệt là sau một ngày mệt nhọc, ăn uống no đủ xong cũng chỉ muốn đi ngủ.

Khí trời nóng bức, Khưu Bạch cảm thấy trên người khó chịu liền muốn đi tắm, vừa vặn thấy Lữ Nam cùng Lưu Vĩ cầm khăn mặt đi ra ngoài.

"Hai người đi đâu vậy? Rửa ráy hả?

Lữ Nam gật đầu: "Trời nóng quá nên muốn đến sông bơi một chút cho mát."

"Tớ cũng đi!" Khưu Bạch vội vàng cầm một bộ quần áo sạch cùng khăn mặt rồi đuổi theo.

"Cậu đi được không đó?" Lữ Nam chỉ chỉ đầu cậu, "Đầu cậu vừa mới bị thương mà."

Khưu Bạch vừa đi vừa nói: "Không có chuyện gì, chỉ là sưng một chút mà thôi, với lại tớ cảm thấy khắp người mình cứ dính nhơm nhớp, khó chịu muốn chết."

Lữ Nam thấy cậu nói như vậy cũng chỉ biết đáp ứng, ba người cùng nhau đi đến bờ sông.

Trời đã tối hẳn, nơi này là vùng thượng lưu của con sông, hai bên bờ đều là cây liễu và bụi cây, một bóng người cũng không có, ngược lại rất bí mật.

Màu bạc của ánh trăng phô diễn trên mặt sông, bốn phía lấp loáng sóng nước, bụi rậm hai bên bờ sông truyền ra từng trận tiếng ếch ộp ve kêu, đối với người từ nhỏ sống ở thành thị như Khưu Bạch mà nói thì rất mới mẻ, có một sự hương dã đặc biệt lạc thú.

Ba người cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần cộc* liền nhanh nhảu nhảy vào lòng sông, nước sông trong trẻo lạnh buốt nhất thời làm Khưu Bạch run cầm cập, khô nóng trên người cũng không còn, cả người đều sảng khoái.

*Quần cộc nam: (nhìn vậy chứ nó cổ cổ hơn chút nha)



Lữ Nam cùng Lưu Vĩ ở dưới nước vui sướng bay nhảy, cả một ngày làm việc, cũng chỉ có lúc này mới có thể thả lỏng thân thể một chút.

Khưu Bạch im lặng không lên tiếng bơi xa ra, dựa vào ánh trăng để kiểm tra thân thể của mình một chút.

Lúc chiều soi gương cậu đã có một ý nghĩ.

Bây giờ xem ra, quả nhiên mặt của nguyên chủ rất giống cậu, đến thân thể cũng giống như đúc.

Hõm vai, eo hông, "chân" giữa cùng mắt cá nhân cũng có một nốt ruồi nhỏ, đặc biệt ở hõm vai còn có nốt ruồi son, hồng tươi ướt át, không kém thân thể trước của cậu chút nào, chỉ là bởi vì dinh dưỡng không đủ nên hơi gầy yếu chút.

Sao cậu lại giống nguyên chủ như vậy nhỉ?

Khưu Bạch vô thức nghĩ, bất tri bất giác đã bơi tới một chỗ khác.

Đột nhiên trước mặt truyền đến một tiếng vang, chỉ nghe "rào" một tiếng, từ dưới nước một bóng người ngoi lên.

Là một người đàn ông cao to, ánh trăng tùy ý nhảy nhót trên nửa người trên của anh, lấp lánh phát sáng, giọt nước mang theo ánh sáng lộng lẫy từ đôi vai rộng trượt từ từ xuống cái eo tinh tráng, thuận tiện chạy xuống tuyến nhân ngư đẹp đẽ rồi hoà vào dòng nước.

Nam nhân giơ tay lau mặt một cái, vuốt tóc ra sau đầu, thủy châu từ cái cằm kiên nghị như đao tước nhỏ giọt xuống, rơi vào trong nước tạo nên từng làn sóng gợn.

Mà tâm Khưu Bạch ngay lúc này như có một đoá hoa sen vọt ra khỏi mặt nước, chậm rãi nở rộ ngay trên mặt hồ, tản ra hương thơm trí mạng trong lòng cậu.

Vào thời khắc này thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, tiếng ếch vang, tiếng ve kêu toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lại tiếng tim đập kịch liệt như nổi trống của Khưu Bạch.

Khưu Bạch lẩm bẩm.

Tìm được anh công trong mộng của mình rồi.

Có lẽ ánh mắt Khưu Bạch quá mức nóng bỏng, làm cho người nam chú ý, anh ta xoay đầu lại, tầm mắt sắc bén bắn thẳng về phía Khưu Bạch ẩn chứa xa cách cùng nhắc nhở.

Hiển nhiên Khưu Bạch không nhận được tín hiệu này, cậu còn đang bị conditinhyeu quật si mê nhìn cơ ngực căng đầy và cơ bụng ướt át kia, âm thầm nuốt nước bọt.

Nam nhân thấy Khưu Bạch cứ nhìn mình chằm chằm, cho là cậu đang muốn đánh nhau, nhăn mày trầm trọng hỏi: "Nhìn gì?"

Khưu Bạch bị âm thanh chất vấn của người đàn ông đánh cho tỉnh, rồi lại không biết sao mặt đỏ tim đập, giọng nói của anh đẹp trai đều đều từ tính như vậy, hấp dẫn quá đi.

Nhưng mà khi cậu nhìn thấy mặt nam nhân, ánh mắt tán thưởng ban đầu nhất thời chạy mất, thất thanh kêu lên: "Anh!"

Khưu Bạch bơi nhanh đến phía trước, hai tay nắm hai bả vai đối phương, vui mừng nói: "Anh, anh cũng tới đây sao?"

Nam nhân cau mày, đẩy tay Khưu Bạch xuống, lùi một bước, "Cậu nhận nhầm người rồi." Anh nhận ra đây là Khưu Tri Thanh trong đội, lúc thường nhìn rất bình thường, không nghĩ tới người này lại bị điên.

Khưu Bạch gắt gao nhìn chằm chằm mặt nam nhân trước mắt, sống mũi cao, môi mỏng nhạt sắc, đôi mắt phượng hẹp dài... Không đúng, anh của cậu cũng có cặp mắt đào hoa ôn nhu giống cậu chứ không phải mắt phượng ác liệt hung ác trước mặt này.

Không đúng, không phải anh của mình. Khưu Bạch một bên lắc đầu một bên lùi về sau, cậu thực sự điên rồi, anh trai đang sống khoẻ mạnh sao có thể xuyên đến đây như cậu được.

Nam nhân nhìn thanh niên đang tự lẩm bẩm trước mặt, cặp lông mày dày đen nhăn chặt, nghĩ thầm không tính toán với kẻ điên, liền quay người lên bờ.

Lúc này cách đó không xa Lữ Nam và Lưu Vĩ đang tới, "Cậu ở đây à Khưu Bạch."

"Ồ, đây không phải là Chu Viễn sao?" Lưu Vĩ nói.

"Ai?" Khưu Bạch trợn to hai mắt.

"Chu Viễn, ở phía đông đầu thôn."

Đệt! Là nam chính!

Khưu Bạch có loại kích động muốn chửi má nó, cậu vừa mới thắp lên ngọn lửa tình yêu nhỏ liền bị tạt nước lạnh như vậy sao?

Đó chính là nam chính, ở trong sách có hai đứa con với nữ chính, không thể nghi ngờ là một tên thẳng đuột.

Đáng tiếc tình yêu bé bỏng của cậu còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Khưu Bạch nằm trong ổ chăn trở mình, thời đại này đồng tính luyến ái sẽ bị xử là tội lưu manh, hậu quả quá nghiêm trọng, cậu chịu không nổi. Chỉ sợ đời này cậu phải cô độc cả đời, không sao, đợi đến năm cậu 50, 60 tuổi việc này được nới lỏng, cậu có thể đi tìm một ông bạn cùng chí hướng cùng đi với nhau một đoạn đến cuối đời cũng được ha?

Khưu Bạch suy nghĩ miên man, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Khưu Bạch bị Lữ Nam và Lưu Vĩ dậy sớm mặc quần áo ồn ào đánh thức.

"Ầm ĩ quá đi." Khưu Bạch bất mãn bĩu môi thầm thì.

Lữ Nam gọi cậu: "Khưu Bạch, cậu cũng mau dậy đi, còn phải làm việc nữa."

Khưu Bạch mở mắt sửng sốt một hồi mới phản ứng được nơi này không phải ký túc xá ở đại học của mình, cậu đã xuyên việt.

Thở dài một hơi, chấp nhận số phận mà dậy mặc quần áo.

Lưu Vĩ nhìn cậu mặc áo sơ mi trắng, nhắc nhở: "Cậu đừng mặc loại quần áo này, hôm nay xuống ruộng nước làm việc sẽ làm bùn dính lên áo trắng đấy."

"A?" Khưu Bạch mờ mịt một chút, cậu chưa từng xuống ruộng, nhưng Lưu Vĩ đã nói vậy cậu cũng hiểu được, liền tìm một cái áo khoác tối màu tròng lên.

Sau khi nhận công cụ từ đại đội, ba người tới nơi mà mình được phân công.

Khưu Bạch nhìn nước bùn ở ruộng trước mặt có chút không chịu nổi, mặt lộ vẻ mờ mịt, chỉ cảm thấy hai mắt tối đen.

Cậu mặc dù không khiết phích, nhưng nhìn đám bùn này, cậu thực sự không dám xuống. Cuối cùng nghĩ đến Lữ Nam đã từng nói, làm một ngày kiếm được 10 điểm công việc tương đương tám tệ, Khưu Bạch chuẩn bị tâm lý một hồi, cắn răng học theo bộ dáng của Lữ Nam kéo ống quần đi chân trần giẫm đất xuống ruộng.

Dưới chân bùn nhão nhừ mịn mịn nhưng bởi vì nước đen vẩn đục, Khưu Bạch không thấy rõ phía dưới có cái gì, điều này làm cho cậu có chút sởn tóc gáy.

"Khưu Bạch, cậu nghĩ cái gì vậy?" Lữ Nam nhìn cậu đứng sững sờ ở trong ruộng thì không kiềm được hỏi.

Khưu Bạch hít sâu một hơi, "Không có gì." Cậu cúi người xuống bắt đầu nhổ cỏ, có lẽ thân thể này vẫn có ký ức, lúc bắt tay vào làm không ngờ lại thuận tay như vậy.

Điều này làm cho Khưu Bạch yên lòng, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.

Chẳng qua theo thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời càng lúc càng chói, sức lực khoẻ khoắn ban đầu cũng từ từ biến mất, Khưu Bạch bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm*.

*Lực bất tòng tâm (力不从心): là có tâm làm nhưng sức lực không cho phép.

Cậu đứng thẳng cũng đau nhức cả eo, nâng cánh tay chùi mặt một cái, thầm nghĩ nóng quá.

Nhìn xung quanh, đã không còn thấy Lữ Nam, thay vào đó là một bóng lưng nhìn quen quen.

Mắt Khưu Bạch híp lại, càng chắc chắn là Chu Viễn mới gặp tối qua.

Cậu do dự có nên chào hỏi chút không, mà suy nghĩ một chút thì thôi vậy, tuy rằng người đàn ông này rất hợp ý cậu, nhưng anh ta là nam chính, còn là thẳng nam. Hơn nữa Khưu Bạch cũng không muốn dính líu đến sự tình của nam nữ chính, cậu chỉ muốn tránh thoát kiếp nạn bị nữ chính tính kế sau đó sống thật tốt.

Nghĩ như vậy, Khưu Bạch hạ cánh tay đang nâng lên, tiếp tục nhổ cỏ.

Đột nhiên bắp đùi truyền đến một trận đau đớn, Khưu Bạch cúi đầu nhìn, thấy một con đỉa đen sì, mềm oặt đang hút máu trên đùi cậu!