Năm Ấy Tôi Và Chị

Chương 3



"Uyển Chi, con đói chưa dì có nấu bún con ra ăn với dì đi" giọng nói vang lên phía ngoài cánh cửa. Uyển Chi bước ra bàn đã thấy dì đặt sẵn cho cô tô bún cá, "lại đây nào ăn xong rồi hẵng tắm, trưa giờ chắc con đói lắm rồi".

"Ta không đợi con gái dì cùng ăn sao ạ". Uyển Chi vừa nói vừa đi lại.

"Không sao, không sao. Con bé phải tầm 8 giờ mới về, con bé nó chỉ lớn hơn con một tuổi thôi".

*8 giờ chị ấy về sao* Uyển Chi nghĩ rồi bất giác đưa đôi mắt hương về phía đồng hồ đối diện bàn ăn, hiện tại đang là 6giờ 35phút, đồng nghĩa với việc khoảng gần 1 tiếng rưỡi nữa chị ấy sẽ về, cô sẽ được gặp chị ấy, con gái của dì. Do tính tò mò trỗi dậy, Uyển Chi lòng háo hức cảm giác rất muốn gặp chị ấy, xem chị ấy như thế nào, chắc là sẽ xinh xắn, dịu dàng giống dì vậy.
.....Dịu dàng á, thôi dừng coi như cô chưa nói gì đi. Trong phòng khách nhỏ, Trước mắt cô bây giờ là một cô gái cao hơn cô hẳn một cái đầu, không cần nghĩ cũng biết chị ấy là con gái của dì....nhìn sơ qua thì cũng đoán được cô ta cao m70 hoặc có khi hơn..... Uyển Chi bất giác nhìn lại bản thân rồi nhìn lại cô gái đó, dáng vóc cao ráo, còn đặc biệt nhuộm tóc bạch kim với tạo hình mulet nam được uốn xoăn nhẹ cùng với gương mặt cá tính, lúc đầu cô còn nghĩ có thằng cha nào đột nhập vào nhà....

"Cô là ai.?". Chị ta lên tiếng trước, giọng nói trầm êm tai vang lên cắt ngang bầu không khí im lặng kèm theo đôi mắt dò hỏi.

"Em em EM là con của mẹ Thoa tới đây ở tạm nhà dì Quý à à không mẹ chị một thời gian." Cũng vì tính cô cũng nhát. Cô vừa nghe chị ta hỏi liền lắp bắp trả lời một lèo nhanh nhất có thể.
Ức......

Ức......

...

Thôi xong. Không gian lặng yên, kèm theo những tiếng nấc, vô tình làm bầu không khí trở lên ngại ngại ngùng hơn bao giờ hết

Chợt nhận ra do nói nhanh quá cô bị nấc cục rồi. Chết rồi, lần này ngại chết mất trời ơi. Mặt cô hiện giờ đỏ lên vì những lời nói ngớ ngẩn ban nãy. Trái với khuân mặt ngại ngùng hiện giờ của cô, gương mặt chị ta bây giờ đã thả lỏng hơn. Liền di chuyển đi chỗ khác.

"Tôi tưởng ngày mai em mới tới " chị ta vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ngoài treo lên xào đồ đặt gần đó "à tôi có nghe mẹ nói trước rồi mẹ nói em tên Uyển Chi đúng không, tôi là Kiều Phương".

"Dạ dạ".

"Về rồi à. Mẹ có chừa phần cho con trên bàn đó hâm lại nồi nước rồi ăn đi, nhận tiện làm quen em nó luôn, mẹ đi ngủ trước đó." Dì nói xong cũng đóng cửa vào phòng, nhưng lại bất chợt cửa phòng lại mở ra" Uyển Chi tý ngủ ngon nhá con".
"Dạ dạ dì". Trả lời xong cô cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Nhưng Uyển Chi không hề biết Kiều Phương đang hướng ánh mắt về phía cô thầm nghĩ *chắc sắp mất sủng ái từ mẹ rồi* nói xong liền thở dài nhẹ.

Về phòng, Uyển Chi liền ngả thẳng người về phía giường mà nghĩ ngợi, chủ yếu là về ngoại hình của người con gái ngoài kia *đẹp thật đấy, vẻ đẹp phi giới tính nhưng mình không được cong!*.

Trời tối gió cũng bắt đầu lạnh, làn gió lạnh thổi vào căn phòng nhỏ qua đường ban công, làm cô nhận ra mình chưa đóng cửa, cô đành rời chiếc giường bước ra đóng chốt cửa lại rồi kéo rèm. Cái lạnh của gió đêm trong khi đóng cửa làm cô bay thẳng lên giường chùm chăn kín mít.

BỘP......

....