Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 66



3 Giờ sáng, báo chí toàn nước đưa tin tức tên biến thái gây án hàng loạt được bắt giữ. Bắc Kinh-Trung Quốc đặt biệt là khu phố của ở trường Trung Học Thất Trung trời chưa sáng nhưng hầu như người người nhà nhà đều đã dậy và làm ầm ĩ biểu tình phán tội nặng cho tên biến thái bất nhân.

Cũng may nạn nhân cuối cùng không bị xâm hại, vì đời sống riêng tư của tất cả nạn nhân nên cảnh sát không đưa thông tin cụ thể ai là nạn nhân chỉ biết được có 12 nạn nhân, 4 nam,7 nữ và một nạn nhân nam được cứu.

...

Trạch Dương tối hôm ấy đưa Bạch Tuấn Minh đến bệnh viện khâu vết thương trên đầu.

Cậu sợ hãi đến mức xuyên suốt từ khi ở công viên đến bệnh viện đều nắm chặt lấy tay của Trạch Dương không buông, Bạch Tuấn Minh được bác sĩ cho uống thuốc an thần rồi ngủ thiếp đi.

.....



Tiếng ồn ào lẫn tiếng khóc lóc bên ngoài cửa làm cậu tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy mẹ cậu ngồi sát bên ngủ gục gần mình.

Bạch Tuấn Minh đưa mắt nhìn xung quanh....

Trạch Dương không ở lại với cậu, nhớ lúc trước khi phẫu thuật ngón tay, người sau khi cậu tỉnh lại thấy đầu tiên chính là Trạch Dương, giờ cậu ta không còn quan tâm cậu như trước rồi.

Bạch Tuấn Minh sụp mí mắt, miệng khẽ cong cười khổ.

Cũng phải! Hắn đâu còn thích cậu nữa, tối hôm qua hắn đến công viên cứu cậu là may mắn lắm rồi, cậu còn mong chờ gì thêm nữa đây?

Mẹ Bạch Tuấn Minh cảm nhận được cậu đang nhúc nhích nên liền tỉnh dậy, hỏi cậu ''Tuấn Minh đầu con còn đau không, để mẹ gọi bác sĩ ''

Bạch Tuấn Minh ''Không cần đâu, đầu con hết đau rồi....con muốn về ký túc xá ''

Mẹ cậu nghe xong liền đồng ý đứng dậy ra ngoài thu xếp thủ tục xuất viện rồi về phòng bệnh kêu cậu chuẩn bị đi về.

Bạch Tuấn Minh vừa ra khỏi phòng liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoang mang. Một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cậu ngồi bệt xuống đất khóc lóc thê thảm liên tục nói mấy câu khó hiểu.

''Nó c.h.ế.t rồi, thằng nghịch tử chưa báo hiểu cho mẹ nó còn vì thằng đàn ông mà tự tử c.h.ế.t rồi ''



'' Bác sĩ cứu nó sống lại đi huhu~~ hức tôi cầu xin mấy người ''

Bạch Tuấn Minh hoảng hốt, nhìn đám người xung quanh gương mặt cũng không khá là mấy, có lẽ là người nhà của người phụ nữ kia.

Cậu quay sang nhìn mẹ mình, hỏi ''Mẹ bọn họ bị sao vậy? ''

Bà kéo tay cậu đi lướt qua đám người kia, khoảng cách khá xa rồi bà mới cất giọng đáp ''Con trai nhà đó tự tử vì bị gia đình cấm cản khi yêu con trai nên họ mới vậy đấy ''

Bạch Tuấn Minh ''.....''

Cậu im lặng, quay đầu nhìn đám người kia, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, vừa cảm thấy tội cho người con trai tự tử kia, lại vừa cảm thấy tội cho người mẹ đang khóc lóc bức rứt tâm can dưới đất.

Nếu lúc đó ở trong phòng ký túc xá, nếu cậu không tỉnh táo suy nghĩ kỹ lưỡng mà tìm lý do né tránh Trạch Dương thì có phải tương lai của gia đình cậu hoặc Trạch Dương sẽ giống với gia đình kia không?

....

Về phòng ký túc xá, không có ai trong phòng.

Cũng phải! giờ này mọi người đều đến lớp rồi. Hôm nay cậu xin nghỉ, ở trong phòng mãi cũng cảm thấy chạn nản.

Lúc trước Trạch Dương nói đúng, cậu suốt ngày ở trong phòng làm bài tập không vận động nên sức mới yếu như vậy.

Bạch Tuấn Minh đứng dậy, thay bộ đồ thun thoải mái, cầm điện thoại nhét vào túi quần rồi quyết định đi đến sân bóng rổ của trường.

Đi bộ khoảng một đoạn đường trên phố cũng mất hết 15 phút. Vừa đến sân liền gặp mấy người không nên gặp.

Bạch Tuấn Minh ''.....''

Xui xẻo méo thế nào gặp phải tên Phàm Minh Viễn chơi bóng một mình ở đây.