Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 4



Vết thương súng bắn hoàn toàn khỏi hẳn, đã là chuyện của hai tháng sau.

Thời gian vốn là dư dả thoáng cái rút ngắn không sót chút nào, lão sư Antoine vẫn đối với Mạc Từ ký thác kỳ vọng trong giải đấu mỹ thực quốc tế sắp tới.

Thời gian chậm rãi đếm ngược, Mạc Từ rốt cuộc không cần lo lắng thao tác vận động bên ngoài tác động đến vết thượng, bắt đầu khẩn trương lên.

Dù cho lão sư Antoine và Đoạn Phong vẫn luôn ở phía sau Mạc Từ động viên cổ vũ cho cậu, nhưng đối mặt giải đấu mỹ thực tập trung tinh anh, Mạc Từ vẫn là lo lắng không đủ, lấy không ra được khí phách và quyết đoán.

Cảm xúc nấu ăn lần nữa bị bên ngoài quấy rầy, quảng bá về trận đấu ùn ùn kéo đến và người nước khác liên tục dồn dập đến thành phố này, không lúc nào không nhắc nhở Mạc Từ.

Trận đấu sắp bắt đầu!

Điều này có nghĩa là sự chuẩn bị hơn hai năm đã trên mặt bàn triển khai, đem sở trường của bản thân và sở trường của những người xa lạ so đấu xúc tiến.

Bản thân có bao nhiêu phân lượng? Trù nghệ của tinh anh trận đấu ra sao? Mạc Từ hoàn toàn không biết gì cả.

Nôn nóng tích lũy dưới đáy lòng, Mạc Từ càng ngày càng không thể khống chế tâm tình của mình.

Sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà giận dữ, không cho phép bản thân sai lầm, cùng đầu bếp trong phòng bếp tranh luận không ngớt…

Mấy ngày liền khác thường khiến cho tất cả mọi người chú ý.

Antoine đã từng tự mình cùng Mạc Từ đàm luận một hồi, kết quả lại làm mọi người chấn động.

Antoine là đạp cửa căm giận đi ra.

“Ngu xuẩn hồ đồ, tôi hiện tại mới phát hiện cậu không thể nói lý! Thằng nhóc cứng đầu!”

Tiếng chửi bậy của Antoine tất cả mọi người đều nghe được, mọi người vụng trộm tới gần phòng bếp nửa khép, trong phòng bếp đồng thời truyền ra một tiếng vang cực lớn.

Mạc Từ đam tất cả cảm xúc phát tiết lên mấy cái dĩa đã rửa sạch trên bồn, tiếng vang cực lớn của vật gì đó đổ vỡ chính là tiếng vang riêng biệt của chén dĩa vỡ.

“Loảng xoảng…” Âm thanh liên tiếp không hề có tiết tấu âm luật, mọi người hướng vào phòng bếp, lúc này mới ngăn cản Mạc Từ tiến thêm một bước hành động phá hư.

“Cậu đang làm gì chỗ này!” Giọng điệu nghiêm túc là cộng sự của Antoine làm việc dưới danh nghĩa phòng bếp, Steve vọng lại.

Người đàn ông trung niên này vô cùng có đầu óc kinh doanh vẻ mặt đầy giận dữ, hướng về Mạc Từ đang chìm đắm ở trong tâm trạng nôn nóng của bản thân quát.

Antoine cùng với tất cả mọi người trong phòng bếp này nháo lớn một trận cũng không phải một chuyện mới lạ, bản thân Antoine có một bộ phương pháp, hơn nữa quyết ý giữ mình, thường thường là cùng đầu bếp có kinh nghiệm nháo lớn rồi đạp cửa rời đi.

Nhưng, đánh vỡ dĩa phòng bếp, đây là việc Antoine rất ít làm.

Đồ đạc vỡ là chuyện nhỏ, nhưng mượn điều đó để phát tiết tâm tình bất mãn, cắt ngang công tác của nhân viên, ảnh hưởng không tốt đến danh dự của phòng bếp, danh dự của cả nhà hàng.

Hành động của Mạc Từ đúng là vũ nhục nghiêm trọng và không tôn trọng phòng bếp!

Lúc này, trước khu nhà hàng đã có người trách cứ là nhận được môi trường quá ồn ào, nghe được người phục vụ báo cáo Steve nắm chặt nắm tay, thô lỗ giữ chặt cổ áo Mạc Từ, tựa như xách một con gà đem Mạc Từ nâng lên giữa không trung.

“Cậu đang ở đây làm gì! Đánh nát chén dĩa phát tiết tâm trạng bất an của bản thân, thoát khỏi hiện trạng xấu hổ trước mắt? Hay là vì trốn tránh sự thật là đã phá hoại, vì hấp dẫn ánh mắt của người khác mà làm ra chuyện loạn thất bát tao?! Đây là vũ nhục đối với chúng tôi! Cậu ảnh hưởng tới danh tiếng của cả nhà hàng!”

Lời của Steve tốc độ rất nhanh, những cậu có chứa tính công kích, ông ngày thường nhã nhặn lúc bắt đầu mắng người thì không lưu tình chút nào, làm cho một đám người làm việc phòng bếp ở sau màn kinh ngạc há to miệng.

Việc này còn chưa phải làm cho người ta giật mình nhất – Steve nói xong lời cuối cùng, phẫn nộ buông lỏng lực đạo trên tay đem bàn tay mở ra vung hướng Mạc Từ.

“Bốp!”

“Bốp!”

Hai chưởng trái phải đánh cho đầu Mạc Từ nghiêng một cái, thể trạng của người Châu Âu to lớn làm cho Mạc Từ không hề có lực chống đỡ.

“Cậu tự giải quyết cho tốt, nếu không có cậu, nhà hàng của chúng tôi vẫn như trước làm cho người khác trước khi chọn lựa thì nhớ tới nhà hàng đầu tiên, nó không cần cậu đến vì nó tăng thêm danh tiếng!”

Steve bước chân đi nhanh khí chất cực sung mãn vung tay lên, làm cho mọi người xem cuộc vui vây xem nhất nhất tản ra, phòng bếp chật ních người thoáng cái trống trải rất nhiều, Mạc Từ vô lực tựa ở một góc vách tường, chậm rãi trượt cơ thể xuống, co quắp ngồi trên mặt đất.

“Mình thật sự vô cùng vô dụng, mình rốt cuộc đang sợ cái gì?”

Mạc Từ thì thào tự nói, trên gương mặt bị Steve lỗ mãng không lưu tình chút nào in bàn tay vô cùng chói mắt, gò má nóng rát đau đớn, Mạc Từ không rảnh bận tâm, hai mắt vô thần có vẻ trống rỗng.

“Vũ nhục, danh tiếng?”

“Không cần mình đến tăng thêm danh tiếng…”

“Là mình đem danh tiếng xem quá trọng yếu?!”

Trải qua chất vấn làm cho Mạc Từ tìm ra được yếu điểm, tựa như nhà khoa học kinh nghiệm mấy lần thất bại trước tìm được tài liệu mấu chốt trong nghiên cứu của mình, Mạc Từ thần sắc phấn khởi bắt đầu từ trên mặt đất nhảy dựng lên, mở ra cửa khép hờ, thẳng tắp từ trong giữa nhà ăn xuyên qua, không quan tâm đến gương mặt kinh ngạc của tất cả mọi người còn đang dùng cơm, như bay rời khỏi nhà hàng…

“Bị cậu gọi ra, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, kết quả là đã quên mang ví tiền…” Đoạn Phong ngồi ở phía trước Mạc Từ, có chút đau lòng nhìn xem dấu bàn tay nhạt trên mặt Mạc Từ.

“Đi quá nhanh, quên mất.” Người nào đó được người thương yêu không hề hay biết, mở trừng hai mắt, từ một đống lớn trong dĩa ngẩng đầu lên, trong miệng còn đang nhai nuốt thức ăn. Phình má, thỉnh thoảng nhún một cái, cực kỳ giống sóc nhỏ đang ăn cơm.

Chỉ là dấu tay trên mặt gây vướng bộ mặt, làm cho con sóc to lớn này giảm bớt vài phần đáng yêu.

“Chuyện gì xảy ra? Mặt của cậu…”

Đoạn Phong nhịn không được hỏi, ngón tay không tự giác được duỗi hướng gò má Mạc Từ.

“Bị người giáo huấn một trận, chẳng qua, tôi muốn cảm ơn người kia, tôi rất được lợi từ hai cái tát này.” Mạc Từ nuốt thức ăn trong miệng xuống, lau miệng, ăn uống rượu chè quá độ vừa rồi làm bụng cậu phình lên.

“Được lợi? Đến tột cùng là cái loại chuyện gì cho cậu được lợi?”

Đoạn Phong chọt chọt phần sưng đỏ trên mặt Mạc Từ, nghĩ thầm đợt tí nữa khi lái xe qua tiệm thuốc, nhất định phải mua thuốc mỡ tiêu sưng xoa cho Mạc Từ.

“Tôi hôm nay cùng lão sư Antoine ầm ĩ lớn một trận…Đây là sai lầm của tôi, tôi nóng nảy đánh vỡ dĩa trong phòng bếp, một trong người phụ trách phòng bếp, cộng sự của lão sư Antoine ngài Steve không quen nhìn tôi bộ dáng chán chường nôn nóng, cho tôi hai bạt tai, đem tôi đánh cho tỉnh.” Mạc Từ đồ nhạt viết nhạt, như là đang nói chuyện cũ của người khác.

“Cậu hiện tại thoát khỏi những tâm tình tiêu cực kia?” Đoạn Phong thu tay về, nhìn về mỹ thực chồng chất trong dĩa Mạc Từ, mày nhíu nhíu.

“Đúng vậy, tôi quá coi trọng danh tiếng. Quá chú trọng kết quả trận đấu, làm cho danh tiếng trở thành gông xiềng tiến lên.” Mạc Từ buông dao nĩa, dùng giấy ăn lau khóe miệng.

“Thật vui khi nhìn thấy cậu khôi phục bình thường.” Đoạn Phong vươn ta, mở ra năm ngón tay. Mạc Từ trong lúc nhất thời đối với anh đột nhiên xuất hiện động tác không làm ra phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, Mạc Từ giang hai tay hướng về, nắm lấy bàn tay rộng hữu lực của Đoạn Phong.

Hai tay nắm nhau, nhiệt độ cơ thể ôn hòa của Đoạn Phong truyền đến trên người Mạc Từ.

Có bất mãn rất nhỏ đối với Steve, đáy mắt nhẹ nhõm vui vẻ của Đoạn Phong cùng nhau tiến chạm vào trong mắt Mạc Từ.

“Tôi ăn no rồi, hiện tại bụng rất căng, rốt cuộc ăn không vô nữa, anh cũng ăn một chút?” Đoạn Phong đang ở dư vị vừa rồi đầu ngón tay tiếp xúc với cảm giác mềm mại, Mạc Từ đột nhiên ra một câu sát phong cảnh.

Cánh tay lặng lẽ thọc dưới mặt bàn, sờ lên cái bụng tròn vo của mình, Mạc Từ đem một cái dao nĩa phụ khác đẩy lên trước mặt Đoạn Phong, không để cho Đoạn Phong từ chối.

Đoạn Phong từ công ty vội vàng chạy tới, vốn là muốn tăng ca xử lý văn kiện công ty đã chồng chất lên, hiện tại xem ra, kế hoạch tăng ca đêm nay lại phải ngâm nước nóng, Đoạn Phong lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho thư kí còn đang ở lại công ty, để cho tiểu thư trợ lý cũng nhanh đi về nhà.

“Nói gì đó, anh gọi điện cho ai nữa vậy?” Mạc Từ bên này chậm chạp không thấy Đoạn Phong dùng cơm, nổi lên ý trêu cợt, lén lút vây quanh bên cạnh Đoạn Phong, đem lỗ tai gần sát điện thoại Đoạn Phong.

“Boss…Anh lại hủy tăng ca là vì cùng bạn gái hẹn hò?” Nữ sinh giọng vui sướng từ bên kia truyền tới, Đoạn Phong trước tiên đẩy Mạc Từ ra, đưa điện thoại đặt ở một cái lỗ tai khác, sợ Mạc Từ nghe ra vui đùa của nữ trợ lý tỏ ra gan lớn thêm.

Động tác đẩy ra có chút thô lỗ, Mạc Từ lui lại một bước, ở trong một căn phòng độc lập trong nhà hàng ầm ĩ lớn tiếng lên: “Anh đang cùng ai gọi điện, không cho tôi nghe!” Thần sắc ủy khuất làm cho Đoạn Phong trong lòng khẽ động, đang chuẩn bị giải thích một vài điều, nữ trợ lý bên kia như là nghe được phàn nàn của Mạc Từ, âm thanh kéo dài.

“Boss anh quả nhiên đang cùng bạn gái hẹn hò, tôi đến nhìn qua được không, anh yên tâm, tôi sẽ không làm bóng đèn 50W, chỉ là vụng trộm liếc mắt một cái thôi…”

“Tiểu thư Lizi Lê, cô gần đây lá gan càng lúc càng lớn, tôi nghĩ cái hạng mục đặt hàng của công ty ở Châu Phi kia…”

“Đừng mà, Boss, tôi không nói, bất quá anh mới vừa nói để cho tôi tan tầm, bây giờ là ngoài thời gian làm việc, tôi chỉ là cùng boss anh liên lạc tình cảm qua lại thân thiết một chút, anh đừng quan báo tư thù liên lụy đến công tác a…”

Nữ trợ lý bên kia kêu khóc một trận, Đoạn Phong nhìn thấy Mạc Từ lại muốn lấn tới, tự biết phân phó tiếp nữa cũng phí công, rất là thức thời cúp điện thoại.

Âm thanh gào khóc thảm thiết lớn hơn nhanh chóng bị cúp tắt, bên kia ngoại trừ khóc nức nở thì chỉ có khóc nức nở, Mạc Từ cái gì cũng không nghe được.

“Tại sao có người khóc?” Mạc Từ nghe thấy tiếng kêu khóc mở to hai mắt nhìn.

“Không có việc gì, khi trợ lý công ty đang cùng tôi nói điện thoại không cẩn thận lọt vào khe cống.”

“A.” Mạc Từ như có điều suy nghĩ gật đầu, bổ sung vào: “Giày cao gót của cô ấy khẳng định gãy.”

“Ừ, cô ấy vừa rồi nói chính là những lời này.”

Nữ trợ lý bị cúp điện thoại đang ở văn phòng tắt một ngọn đèn cuối cùng thì, hung hăng đánh cho một cái hắt xì.

Bên này, Đoạn Phong lái xe đưa Mạc Từ về nhà, lúc Mạc Từ xuống xe thì gọi lại Mạc Từ.

“Ngày mai tôi phải đi công tác, phỏng chừng một tuần mới trở về.”

“Hả?” Mạc Từ kinh ngạc ngẩng đầu.

“Thời gian lâu một chút, bất qua tôi sẽ nhanh chóng gấp trở về, thi đấu là vào hai tuần sau đi?”

“Chưa đến hai tuần,” Mạc Từ do dự mà hỏi, “Anh phải đến nơi rất xa?”

“Ừ, phải đi nước W xử lý một chuyện, lúc tôi không có ở đây, cậu phải chăm sóc tốt bản thân. Có chuyện có thể gọi điện cho tôi, điện thoại di động của tôi mở máy cả đêm…”

“Biết rồi, biết rồi.” Anh rất dong dài đó, Mạc Từ đem phàn nàn tiếp đó nuốt lại, trong lòng tựa hồ có một cổ cảm xúc biến hóa ngọt ngào lan tràn.

Khẽ gật đầu, Mạc Từ đem cửa xe mở ra, lại vào lúc Đoạn Phong lái xe rời đi, mất mác nho nhỏ một trận.