Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 66: Trẫm cho tiểu điếm cái bảng hiệu được không?



Ánh mắt của Hoàng Đế sáng quắc nhìn Bộ Phương, vươn một ngón tay quơ quơ, vừa cười vừa nói.



Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Hoàng Đế, đối với Hoàng Đế lay động ngón tay không chút lưu ý nào, hai tròng mắt hơi mông lung:



- Ừm? Hoàng Đế mới vừa nói bao nhiêu lương? Một vạn viên Nguyên Tinh?



- Kí chủ là Trù Thần, sẽ trở thành tồn tại đỉnh phong trong chuỗi thực vật của Huyền Huyễn thế giới, mục tiêu thuần khiết này của ngươi không nên để ngoại vật xâm nhiễm, phải kiên định nội tâm của mình, phú quý không dâm, nghèo hèn không nhục! Dùng hai tay của mình đi sáng tạo ra tương lai tốt đẹp.



Hệ thống nghiêm túc tạt một chậu nước lạnh, làm khóe miệng của Bộ Phương nhếch lên, đánh nát huyễn tưởng trong lòng hắn.



Bộ Phương lạnh lùng nhìn Hoàng Đế không chớp mắt, nhàn nhạt mở miệng:



- Ta dựa vào cái gì lăn lộn với ngươi?



Nụ cười tự tin trên mặt Hoàng Đế nhất thời cứng lại, nhíu mày nói:



- Bởi vì ta là Hoàng Đế, ta là cửu ngũ chí tôn, lẽ nào ta còn không có tư cách để ngươi làm ngự trù của ta? Khắp thiên hạ có bao nhiêu đầu bếp tranh phá đầu vì có thể tiến vào Ngự Thiện Phòng, thu được cơ hội nấu cho ta một phần thức ăn...



- Hoàng Đế rất ngưu bức sao? Bọn họ ai thích đi thì cứ đi.



Bộ Phương thản nhiên nói, ánh mắt bình thản, không kiêu căng cũng không tự mãn, phảng phất như trần thuật một chuyện rất bình thường.



Hoàng Đế nhất thời nghẹn họng, đám người Tiếu Mông ở xa xa chú ý cũng hơi sửng sờ.



Hoàng Đế phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật một cái, khắp thiên hạ dám nói chuyện với hắn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Bộ Phương... Thế nhưng hắn ở trong tiểu điếm, thật không biện pháp gì với Bộ Phương.



- Ngươi không cần uổng phí khí lực, ta sẽ không bị bất luận kẻ nào mời chào, nếu các ngươi muốn dùng bữa, đến trong điếm là được, về phần đi Ngự Thiện Phòng, ta không có chút hứng thú nào.



Bộ Phương thản nhiên nói, hắn đứng lên, ngôn ngữ bình thản phảng phất như đang uống nước.



Hoàng Đế nhìn Bộ Phương thật sâu, gật đầu không hỏi nữa, có một số việc chỉ cần hỏi một câu là có thể biết kết quả.



- Thật là một đầu bếp có lý tưởng và hoài bão.



Trong lòng Hoàng Đế thở dài, mắt nheo lại, hưởng thụ sảng khoái do Băng Tâm Ngọc Tửu mang tới.



Hoàng Đế ăn một lúc lâu, rốt cục cũng xong, hắn lau râu mép, nếp nhăn trên mặt tựa hồ giảm đi không ít.



- Rất mỹ vị, trẫm đã lâu chưa từng ăn món ngon như thế, nên thưởng!



Hoàng Đế vuốt râu nói.





- Về phần thưởng cái gì... thì có chút khó quyết định.



Bộ Phương sững sờ, thật không ngờ Hoàng Đế còn chơi bộ này.



Hoàng Đế đứng chắp tay, ánh mắt nhìn qua tiểu điếm một vòng, đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí khó lường.



- Bộ lão bản, trẫm đã nghĩ ra ban thưởng cho ngươi, Nguyên Tinh bình thường tự nhiên quá tục, một ít đan dược quý trọng ngươi lại không dùng được, trẫm thấy tiểu điếm của ngươi không có biển hiệu, không bằng trẫm tự mình viết bảng hiệu cho ngươi được không?



Hoàng Đế hiền hòa nhìn Bộ Phương.



Hắn thấy, cái ban thưởng này Bộ Phương nhất định sẽ không cự tuyệt, có Hoàng Đế tự tay viết chữ, danh khí của tiểu điếm này chẳng khác nào hoàn toàn bạo phát, vang danh khắp Thanh Phong Đế Quốc, nên phần thưởng này đối với một nhà hàng mà nói, có thể vượt qua vô số Nguyên Tinh.



- Nhắc nhở kí chủ, tất cả dụng cụ trong tiểu điếm đều do hệ thống hoàn thiện, tấm biển của tiểu điếm hệ thống đã bắt đầu chuẩn bị, nên kí chủ không được tiếp thu tấm biển của người khác.



Hệ thống nghiêm túc báo cho Bộ Phương một thực tế tàn khốc.



Bộ Phương biết, lấy tính tình ngạo kiều của hệ thống, làm sao có thể để đối phương viết chữ trên đầu mình.



- Đa tạ hảo ý, nếu thích thức ăn của tiểu điếm, có thể thường xuyên đến chiếu cố, về phần đề danh thì không cần, tiểu điếm lắp đặt thiết bị đã rất tốt, không cần cải biến.



Bộ Phương mặt không thay đổi nói, trái lương tâm lần thứ hai cự tuyệt hảo ý của Hoàng Đế.



Hoàng Đế thật có chút xấu hổ, hắn mời chào Bộ Phương bị vô tình cự tuyệt, muốn tặng chữ cũng bị cự tuyệt...



Cái tiểu điếm này thật quá cuồng vọng, bất quá đối phương có vốn liếng cuồng vọng.



- Được! Trẫm đa tạ Bộ lão bản khoản đãi.



Hoàng Đế nhàn nhạt gật đầu, nhìn không ra hỉ nộ, buông xuống một ít Nguyên Tinh, sau đó ở dưới Tiếu Mông hộ tống ly khai tiểu điếm.



Tiểu điếm cũng bởi vì Hoàng Đế tới, rất nhiều khách quen không thể tiến vào.



Ngày hôm nay Hứa Sĩ vốn định tới ăn cá hấp, thế nhưng không ngờ mới vừa tới đã phát hiện hẻm nhỏ bị vây chật như nêm cối, phô trương như vậy, làm cho hắn cũng có chút hoảng sợ, sau đó mới biết là chuyện gì xảy ra.



- Ông trời của ta, ngay cả bệ hạ cũng đích thân tới tiểu điếm của Bộ lão bản! Phải lập tức nói tin tức này cho Thái Tử điện hạ!



Trong lòng Hứa Sĩ cả kinh, vội vàng xoay người rời đi.



Cùng lúc đó, tin tức Hoàng Đế tới một tiểu điếm cũng một truyền mười mười truyền trăm, truyền khắp toàn bộ đế đô.



Danh khí của Hoàng Đế rất lớn, lần này của tiểu điếm của Bộ Phương thực sự phát hỏa, hầu như tất cả quyền quý cao cấp đều biết được tin tức này.



- Ngươi nói cái gì? Phụ hoàng thực tự mình đi tới tiểu điếm kia?



Trong Thái Tử Cung nguy nga, Hứa Sĩ báo cáo tin tức cho Thái Tử, Thái Tử nhất thời nheo mắt, mạnh mẽ đứng thẳng lên.



- Đúng vậy, điện hạ, đám người Liên tổng quản hoàn toàn phong tỏa hẻm nhỏ...





Hứa Sĩ nói.



Thái Tử chắp tay sau lưng, bước thong thả vài bước, sau đó ngẩng đầu hỏi:



- Hứa Sĩ, bổn cung bảo ngươi tìm kiếm Huyết Phượng Kê, có tin tức chưa?



- Thái Tử điện hạ... Đã có tin tức, mấy ngày nữa có thể đưa tới đế đô.



Hứa Sĩ khom người nói.



Thái Tử Cơ Thành An gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.



- Lúc này phụ hoàng tiến vào tiểu điếm, không biết có biết được tin tức canh Tử Sam Phượng Kê không, một khi phụ hoàng biết được tin tức này, bản cung nhất định phải lập tức dâng Huyết Phượng Kê lên, nếu như phụ hoàng không biết... Bản cung sẽ tự mang nguyên liệu nấu ăn, để Bộ lão bản nấu một phần canh Tử Sam Phượng Kê, để bày tỏ hiếu tâm.



Thái Tử nắn bóp ngón tay của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.



...



Vũ Vương Phủ, trong hoa viên.



Vũ Vương Cơ Thành Vũ tay cầm mảnh vỡ Nguyên Tinh, bước chậm ở trong hoa viên, thỉnh thoảng ném mảnh vỡ Nguyên Tinh vào trong hồ nước.



Mảnh vỡ Nguyên Tinh vừa vào hồ nước, trong hồ nước hiện ra vô số bọt nước, nhiều loại cá màu sắc khác biệt tranh nhau ăn mảnh vỡ Nguyên Tinh.



Một con cá màu đỏ không cướp được mảnh vỡ Nguyên Tinh, nhất thời tức giận lắc lư thân thể, miệng há to, trải rộng răng nhọn, cắn lấy con cá đoạt được mảnh vỡ Nguyên Tinh.



Mùi máu tươi từ trong hồ nước khuếch tán ra...



Trên mặt Vũ Vương tràn đầy tiếu ý, thế nhưng ánh mắt lại có chút âm trầm.



- Con cá còn biết cạnh tranh, thân ở hoàng gia, làm sao có thể nhân từ nương tay? Mỗi một lần cướp giật, đều kèm theo tiên huyết nhuộm trời...



Vũ Vương nhẹ giọng nỉ non, bỗng nhiên phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân.



Mấy thân ảnh xuất hiện ở phía sau hắn, những thân ảnh này đều bao vây ở trong hắc bào, chân khí nhàn nhạt quanh quẩn ở xung quanh thân thể bọn họ.



- Các ngươi rốt cuộc đã tới.



Khóe miệng của Vũ Vương nhếch lên, ném toàn bộ mảnh vỡ Nguyên Tinh ở trong tay vào hồ, chậm rãi xoay người.



Mấy thân ảnh kia giơ tay lên, kéo hắc bào trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò, viền mắt lõm sâu, trong ánh mắt phảng phất như có linh hồn chi hỏa đang nhảy nhót.



- Hồn Tông đại trưởng lão Hồn Thiên Vẫn, bái kiến Vũ Vương.