Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 139: Làm Mai Cho Tạ Chiêu.



Trêи bàn vuông ở phòng chính của nhà họ Tạ bày đậu phộng, hạt dưa, thanh mai khô và điểm tâm, nước trà trong chén bốc hơi nóng. Bà Tạ mặc áo bông mới, mái tóc bạc được búi gọn, bà đang ngồi nói chuyện với mấy người phụ nữ khác. Tạ Phi cũng mặc quần áo mới, cô ngồi bên cạnh rót nước cho khách, không khí ấm áp, vui vẻ.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao xuất hiện làm mọi người giật mình. Đặc biệt là Tạ Phi, cô thét chói tai « Chị Dao Dao » rồi lao ra ngoài : « Chị về lúc nào vậy ? »

Trình Dao Dao ôm mèo mập cười tủm tỉm nói : «Tạo niềm vui bất ngờ cho hai người ! »

Tạ Phi nhìn Trình Dao Dao từ trêи xuống dưới, cô vui mừng không biết nói gì cho phải : «Chị, chị lại xinh hơn rồi ! Bộ váy này thật đẹp ! Anh em đâu ạ ? Anh ấy không về cùng chị sao ? »

« Tạ Chiêu gặp đại đội trưởng ở bên ngoài, anh ấy đang nói chuyện với bác ấy. » Trình Dao Dao quay sang làm nũng với bà Tạ : « Bà nội, cháu về rồi, sao bà không vui mừng vậy ? »

Bà Tạ cười từ ái xen lẫn một tia kỳ quái : «Vui chứ, vui chứ ! »

Mấy người phụ khác đều trợn mắt há mồm nhìn Trình Dao Dao. Mọi người đều nghe nói Trình Dao Dao đẹp như Quan Âm, chuyện này truyền khắp thôn Điềm Thủy và mấy thôn xung quanh. Bây giờ thấy tận mắt, họ không ngờ cô lại đẹp đến mức họ cảm thấy tự ti mặc cảm, nhưng lại không nỡ dời mắt.

Trong đó có một người phụ nữ mặc áo bông thêu hoa nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, Trình Dao Dao không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

Mẹ Bằng Bằng từng gặp Trình Dao Dao rồi, cô cười lúng túng đứng dậy chào : « Thanh niên trí thức Trình về rồi sao ? Không phải cô về Thượng Hải rồi à ? »

« Tôi về ăn Tết thôi, ăn xong đương nhiên phải về đây rồi. » Trình Dao Dao ôm Cường Cường cười nói.

Bà Tạ vội vàng nháy mắt với Trình Dao Dao : « Dao Dao à, cháu ngồi xe lửa lâu rồi chắc mệt lắm đúng không ? Cháu về phòng nghỉ ngơi một lát đi, rửa mặt cho thoải mái. »

Trình Dao Dao không nghĩ nhiều : « Vâng ạ. »

Trình Dao Dao đang muốn cùng Tạ Phi đi về phòng thì người phụ nữ mặc áo bông thêu hoa chậc chậc nói : « Trời ạ, đây chính là Quan Âm sao ? Nhìn làn da này đi, cô gái ở Thượng Hải và cô gái ở thôn chúng ta thật sự không giống nhau mà ! Như này có thể làm việc sao ? »

« Thím Hoa ! » Mẹ Bằng Bằng vội vàng giật áo người phụ nữ mặc áo bông.

Trình Dao Dao nhếch mắt, cô quay đầu nhìn người gọi là thím Hoa kia. Cô xinh đẹp mang theo hơi thở kiêu ngạo, lúc không cười càng vênh váo, hung hăng, thím Hoa bị cô nhìn không được tự nhiên, bà ngượng ngùng nói : « Không phải tôi đang khen cô ấy sao ? Tôi thấy bộ dáng kia không yêu cũng không được nha ! »

Lúc này Trình Dao Dao mới đi về phòng, sau đó đóng cửa lại. Tiếng gỗ va vào nhau phát ra âm thanh vang dội, thím Hoa chép miệng : «Trời, tức giận cái gì chứ ? Con gái ở Thượng Hải nóng nảy thế đó ! »

Giọng nói của thím Hoa giảm thấp xuống : « Ở nhà bác lâu như vậy chắc gây không ít phiền phức cho cả nhà nhỉ ? »

Nụ cười trêи mặt bà Tạ phai nhạt : «Không có chuyện đó đâu, nếu phải nói thì hơi yếu ớt một chút, nhưng đứa nhỏ này lễ phép, ngoan ngoãn, sao có thể gây phiền phức cho chúng tôi được ? »

Mẹ Bằng Bằng nháy mắt sau đó kéo góc áo thím Hoa nhưng thím Hoa không quan tâm, tiếp tục nói : «Trời ạ! Những thanh niên trí thức này ở trong thôn nổi danh hết ăn lại nằm, tính tình nóng nảy, chỉ riêng thôn chúng ta đã có mấy thanh niên trí thức chạy rồi, nói là về nhà thăm người thân nhưng đi luôn không quay lại. »

Bà Tạ cười hớn hở : « Không phải Dao Dao trở về rồi sao ? »

Thím Hoa vung tay lên : « Sớm muốn gì cũng đi thôi ! Nhìn bộ dáng Quan Âm của cô ấy đi, lần đầu tiên tôi thấy người xinh đẹp như vậy, mấy người nói xem, thôn chúng ta có thể giữ được người như thế sao ? Đây là cô gái có thể làm việc sống qua ngày sao ? »

Tạ Phi luôn ngoan ngoãn đứng một bên bỗng nhiên « Hừ » một tiếng, cô đặt ấm trà lên bàn, nước trà bắn lên áo bông của thím Hoa : «Ôi trời cái đứa nhỏ này, làm tôi giật cả mình! »

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi tức giận đỏ lên nhưng lại không nói nên lời. Bà Tạ nói với cô : «Tiểu Phi, cháu đi lấy nước nóng cho Dao Dao rửa mặt đi. Con bé nhất định đói bụng rồi, cháu nấu trước một bát chè trứng gà đường phèn cho Dao Dao ăn lót dạ, tý nữa chúng ta mời mọi người ở lại ăn cơm. »

Mấy người mẹ Bằng Bằng vội nói : «Không cần đâu ạ, bác, chúng cháu ngồi một lúc còn phải về nhà mẹ đẻ ăn cơm nữa ! »

Bà Tạ cười nói : «Mọi người đến đây chơi, sao có thể về luôn như vậy được. Tiểu Phi, thịt gà đi ! »

Thím Hoa để ý đám gà béo trong sân lâu rồi, ʍôиɠ bà ta lập tức dính chặt ghế. Mấy người mẹ Bằng Bằng có ánh mắt, mỗi người giữ một bên kéo thím Hoa đi : «Không cần đâu ạ, bác, chúng cháu về bây giờ đây ạ ! »

«Này ! » Thím Hoa nghĩ đến chỗ tiền làm mai và một con gà trống nhà gái hứa cho thì ồn ào nói : «Bác gái, bác nghĩ kỹ đi, con gái nhà bí thư chi bộ rất tốt ! Hộ khẩu ở trong huyện, con người vừa xinh đẹp vừa giỏi ! Nhà cô ấy chỉ có một cô con gái duy nhất ! Bác nghĩ kỹ đi ! »

Mẹ Bằng Bằng hận không thể bịt miệng bà ta lại, mấy người xô đẩy đi tới cổng thì gặp một người đang đi vào : «Nghĩ cái gì ? »

Thím Hoa tập trung nhìn kỹ, là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai nha. Hắn cầm túi lớn túi nhỏ, áo khoác vắt trêи cánh tay, áo len kéo căng nổi lên cơ bắp cường tráng. Thím Hoa cười nheo mắt lại, bà tránh khỏi tay mẹ Bằng Bằng, đi lên nói : «Tạ Chiêu về rồi à ? Thím nói cháu nghe, con gái nhà bí thư chi bộ ở thôn cháu ý, đây chính là một cô gái xinh đẹp tài giỏi, từ nhỏ hai người đã biết nhau nên cũng hiểu gốc rễ nhau ! »

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhàn nhạt nhìn qua, sắc mặt mẹ Bằng Bằng và mấy người khác xấu hổ, bà Tạ cũng đau đầu, Tiểu Phi đứng phía sau thở phì phò, cửa phòng phía Tây đóng chặt lại.

«Thế nào ? Nghe rất tốt đúng không?” Thấy Tạ Chiêu không có phản ứng gì, thím Hoa vui mừng nói: “Bà cháu và nhóm chị dâu tốn không ít sức vì chuyện của cháu đấy, chỉ cần cháu gật đầu, thím lập tức định ngày ra, thanh niên to xác cũng nên lấy vợ rồi!”

Tạ Phi giậm chân tức giận chạy vào phòng Trình Dao Dao. Vừa chạy đến cửa thì suýt đâm vào người Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, chị…”

“Xuỵt!” Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên, hai người dán vào cửa nghe lén.

Tạ Chiêu bình tĩnh nói: “Cháu có vợ rồi.”

Tạ Phi thấy mắt Trình Dao Dao khẽ cong lên, gương mặt giận dữ lập tức chuyển sang ngọt ngào và vui vẻ. Sự lo lắng của Tạ Phi cũng buông xuống, cô lấy lòng nói: “Chị Dao Dao, anh em chỉ muốn lấy một người là chị thôi, anh ấy sẽ không lấy Lâm Lộ Lộ kia đâu!”

“Hừ, anh ấy dám đấy.” Trình Dao Dao khoanh tay trước ngực.

Tạ Phi giải thích giúp anh trai mình: “Nhà Lâm Lộ Lộ mời người tới làm mai hai lần. Lần trước tìm thím Kim Hoa đáng ghét kia, lần này là mấy người mẹ Bằng Bằng dẫn bà mối từ thôn của họ đến nói chuyện kết hôn. Mấy người họ đều không biết bà mối này đã được nhà Lâm Lộ Lộ ủy thác…”

Trình Dao Dao kinh ngạc hỏi: “Lâm Lộ Lộ không có ai thèm lấy à? Sao phải tới đây làm mai hai lần?” Còn quanh co lòng vòng tìm bà mối ở thôn khác đến.

“Mấy người ở trong thôn rất đáng ghét!” Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi đỏ bừng, cô tức giận nói: “Bọn họ đều nói chị không trở về nữa. Họ… Có rất nhiều người tới cửa cầu hôn! Bà nội đều từ chối, bỗng nhiên hôm nay mấy người mẹ Bằng Bằng đến đây, bà nội cũng không biết gì.”

Tạ Phi nheo mắt nhìn sắc mặt Trình Dao Dao, cô năn nỉ: “Chị Dao Dao, chị đừng tức giận nha. Chị dâu trong lòng em chỉ có một mình chị mà thôi!”

“Biết rồi, chị có tức giận đâu.” Trình Dao Dao xua tay, ngón tay cô vòng quanh sợi tóc đen nhánh, cô nhìn căn phòng của mình.

Cửa sổ mở ra, ánh nắng mùa đông chiếu vào nền đá xanh phát ra ánh sáng. Trong phòng thường xuyên được quét dọn, trêи bàn không có chút bụi nào. Chăn màn được cất hết đi, trêи giường chỉ để lại một cái đệm bằng bông.

Tạ Phi nói: “Cường Cường chạy vào phòng chị suốt, em sợ nó làm bẩn chăn màn nên cất đi rồi. Chị Dao Dao, em lấy nước nóng vào cho chị rửa mặt nhé.”

Trình Dao Dao nói: “Chị ra ngoài rửa mặt cũng được.”

Tạ Phi vội nói: “Bà mối đáng ghét kia còn muốn ở lại ăn cơm đó!”

“Bọn họ về rồi.” Trình Dao Dao mở cửa ra lập tức đụng phải Tạ Chiêu đang muốn gõ cửa.

Tạ Chiêu thấp giọng nói: “Em Dao Dao.” Bên trong tiếng nói có sự cẩn thận.

Trình Dao Dao đi thẳng ra ngoài không để ý tới hắn, Tạ Chiêu đành phải lùi ra sau, Trình Dao Dao oai phong lẫm liệt đi ra sân.

Tạ Chiêu bê chậu vào phòng bếp lấy nước, bà Tạ còn đang vội vàng nấu ăn, bà nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao rồi? Dao Dao tức giận à? Cháu cố gắng dỗ dành đi.”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhìn bà Tạ nhưng không nói gì, bà Tạ cầm cái nắp nồi đánh hắn một phát: “Cháu nhìn bà làm gì? Bà đâu có mời mấy người kia đến đây! Bà còn đuổi họ ra bên ngoài rồi đấy.”

Tạ Chiêu vuốt cánh tay, hắn lấy nước sôi rồi đi ra. Bà Tạ ngó ra ngoài, Trình Dao Dao đang ở trong sân thị sát. Không hiểu sao lòng bà Tạ hơi trống rỗng, bà cười gọi: “Dao Dao, bà nội đang nấu cơm rồi, đói lắm phải không? Năm nay nhà chúng ta có một miếng thịt ba chỉ, bà nội làm thịt chiên giòn cho cháu nhé!”

Trình Dao Dao làm nũng nói: “Cháu không đói!”

Sao có thể không đói được chứ! Bà Tạ nuốt lại lời sắp nói ra, bà cười: “Vậy bà nội làm cháo trứng cho cháu nhé? Món cháu thích ăn nhất đấy?”

Lời này nhắc nhở Trình Dao Dao, cô chạy nhanh như gió vào bếp: “Bà nội, rổ trứng gà của cháu đâu?”

Tạ Chiêu đi vào theo, hắn lấy một cái rổ bên cạnh thùng gạo đưa cô: “Ở đây.”

Trình Dao Dao bỏ rễ cây mã thầy ra, bên trong có hơn nửa rổ trứng gà, quả nào cũng sáng bóng sạch sẽ, long lanh đáng yêu. Trình Dao Dao vui mừng đếm từng quả, bà Tạ vừa bực mình vừa buồn cười: “Bà có thể lấy trứng gà của cháu sao?”

“Cháu phải đếm rõ ràng!” Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao viết đầy sự khôn khéo.

Bà Tạ nín cười nháy mắt với Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nắm chặt tay che miệng, bả vai run nhè nhẹ. Bộ dáng tự cho là mình thông minh của Trình Dao Dao thật sự rất đáng yêu.

Tạ Phi và Cường Cường cũng chạy vào phòng bếp, Cường Cường không phanh lại kịp đâm đầu vào chân Tạ Chiêu, nó tức giận cắn ống quần hắn, trong phòng bếp lập tức ồn ào.

Bà Tạ cười nếp nhăn ở khóe mắt giãn ra, trêи mặt lại ghét bỏ nói: “Vừa về đến nhà đã làm ầm ĩ rồi, nhanh ra ngoài đi, bà còn phải nấu cơm nữa! Cường Cường không được náo loạn nữa, lại cắn quần mới của Chiêu ca nhi rồi!”

“Meo! Meo!” Cường Cường ngang bướng không chịu khuất phục. Tạ Chiêu muốn kéo Cường Cường ra nhưng bốn cái chân của Cường Cường lại ôm chặt chân Tạ Chiêu trèo dần lên trêи, Tạ Chiêu đành phải nhét nó vào trong ngực. Nhiệt độ trêи người Tạ Chiêu cao, Cường Cường thỏa mãn cọ xát, lúc này nó mới nằm im trong ổ.

Sau khi đếm xong trứng gà, tâm tình của Trình Dao Dao cũng tốt lên, cô đi xung quanh phòng bếp: “Có những món gì ạ? Thịt gì đây? Sao lại có ruột già nữa vậy?”

Tạ Phi nói: “Trong thôn phân chia thịt lợn cho từng nhà đó ạ! Nhà chúng ta được phân ruột già và một miếng thịt to!”

Đại đội trong thôn Điềm Thủy nuôi hai con lợn, đến Tết thì thịt rồi chia ra cho từng nhà. Nông dân trong thôn không có phiếu thịt, quanh năm suốt tháng chỉ có thể trông cậy vào hai con lợn này thôi.

Thịt lợn nhiều mỡ có thể rang thành mỡ heo, nếu tiết kiệm có thể ăn được một năm! Thịt ba chỉ vừa có mỡ vừa có nạc cũng rất tốt, có thể cắt thành miếng nhỏ rồi rang chín, sau đó cho thêm muối rồi cho vào bình, mỗi ngày nấu cơm lấy ra một ít tăng thêm mùi vị món ăn. Còn có ruột già, mặc dù ruột già hôi những vẫn là mỡ không phải sao?

Thịt nạc, tim, gan và lòng lợn là những thứ mọi người không thích ăn nhất, ăn tiết kiệm cũng không được bao lâu. Mấy năm trước nhà họ Tạ chỉ được phân lòng lợn và thịt nạc người khác không muốn, năm nay lại được phân một miếng thịt ngon và ruột già, Tạ Phi cực kỳ vui vẻ.

Trình Dao Dao hỏi: “Nhưng năm nay Tạ Chiêu không ở nhà, ai đến mổ lợn vậy?”

Bà Tạ cười nói: “Là Lâm Quý và Đại Quan, nhưng không thành thạo như Tạ Chiêu. May mà có bọn họ quan tâm, nhà chúng ta mới nhận được chỗ thịt tốt như vậy.”

Trình Dao Dao tiếc hận: “Cháu còn chưa nhìn thấy cảnh chia thịt.”

Trong lòng Tạ Chiêu nóng lên: “Đợi tý nữa đi mổ lợn, anh gọi em đi xem!”

“… Em không xem!” Trình Dao Dao muốn xem cảnh tranh nhau phân chia thịt lợn, không phải cảnh mổ lợn! Mổ lợn trông rất đáng sợ!

Tuy ngoài miệng bà Tạ ghét bỏ mấy người ầm ĩ nhưng cũng không đuổi ai ra, bà còn sai bọn họ: “Ra ngoài đi, tìm việc mà làm, đừng ồn ào ở đây. Tiểu Phi đi rửa rau, Chiêu ca nhi nhóm lửa, cháu để Cường Cường ra xa một chút không lại giống lần trước cháy hết râu. Dao Dao, cháu…”

“Để cháu nấu thức ăn đi.” Trình Dao Dao xắn tay áo lên, chỗ ruột già kia nhìn rất tươi mới, lâu rồi cô không nấu ăn.

Bà Tạ nhìn cô nói: “Cháu vừa về mệt muốn chết rồi. Cháu nghỉ ngơi một lát đi, bà và Tiểu Phi nấu là được rồi.”

“Không được. Họ đều nói con gái ở Thượng Hải vừa yếu vừa lười —” Trình Dao Dao ngọt ngào nói: “Nhỡ bà ghét bỏ cháu, bà tìm cháu dâu khác vào cửa…”

Cái nồi bà Tạ đang cầm trong tay rơi xuống đất.