Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 138: Đón Giao Thừa.



Đây là lần đầu tiên Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đón năm mới cùng nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa sáng rực.

Hai người cảm ơn ông lão bán hoành thánh, họ thấy thời gian không còn sớm thì đi về nhà. Bên trong quán cơm quốc doanh vẫn náo nhiệt, trước cửa quán có mấy cái xe kéo.

Tạ Chiêu nắm tay Trình Dao Dao hỏi: “Có lạnh không? Muốn gọi xe không?”

Trình Dao Dao ăn xong cả người ấm áp, cô lắc đầu: “Không cần, chúng ta đi bộ đi. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa với nhau đó.”

Giọng nói của Trình Dao Dao vừa ngọt vừa mềm giống như mật ong mang theo sự quyến luyến không muốn xa rời. Tạ Chiêu và cô đan mười ngón tay vào nhau, hắn đút tay vào trong túi áo sưởi ẩm, một lúc sau thấp giọng nói: “Về sau sẽ có thêm rất nhiều lần nữa.”

Trình Dao Dao nói: “Đón giao thừa cùng bà nội và Tiểu Phi, còn có Cường Cường nữa.”

“…” Hiếm khi Tạ Chiêu nói được câu yêu thương, thế mà Trình Dao Dao không hiểu phong tình, hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”

Đôi môi đỏ của Trình Dao Dao nhếch lên, cô nói sát vào tai Tạ Chiêu: “Nhưng em vẫn thích anh nhất.”

Tạ Chiêu rung động, bên tai lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đỏ ửng. Hắn bước nhanh chân đi trước, lạnh lùng nói: “Biết rồi.”

Trình Dao Dao đuổi theo sau: “Tạ Chiêu, em thấy anh lén cười rồi nhé.”

“Không có!”

“Có! Anh vẫn đang cười, anh quay lại đây.”

Chờ đến lúc hai người về nhà trời đã rạng sáng rồi. Tạ Chiêu cõng bao yếu ớt, một tay đỡ cô, một tay lấy chìa khóa mở cửa.

Trình Dao Dao nói muốn tự mình đi về, nhưng đi được nửa đường liền muốn người cõng. May mà đêm nay đội tra xét không tuần tra, bằng không hắn cõng một cái bao yếu ớt như này sẽ bị chộp tới thẩm vấn ngay.

Chờ vào phòng đặt cô lên giường, Trình Dao Dao tỉnh lại: “Em muốn đánh răng rửa mặt.”

Tạ Chiêu thật sự muốn bóp mặt cô, hắn cũng theo ý muốn, nhẹ nhàng bóp gương mặt mềm mại non nớt kia: “Lại giả bộ ngủ.”

Trong bình còn một nửa bình nước nóng, Trình Dao Dao chấp nhận rửa mặt cho xong. Trình Dao Dao ngồi trong chăn nhìn Tạ Chiêu dùng nước lạnh đánh răng rửa mặt, sau đó đổ nước đi. Trình Dao Dao vội vàng vén chăn lên: “Mau lên đây.”

“Chờ một chút.” Tạ Chiêu lấy một bình rượu trong túi hành lý ra, lúc này mới lên giường. Làn da Tạ Chiêu còn mang theo hơi nước lạnh buốt, nhiệt độ trêи người lại nóng hừng hực, nằm trong chăn một lúc thì ấm áp.

Hai người ngồi đối diện nhau, Trình Dao Dao nhét chân vào trong ngực Tạ Chiêu sưởi ấm, cô tò mò nhìn bình rượu trong tay Tạ Chiêu: “Đón giao thừa còn phải uống rượu sao?”

“Nhà anh có quy củ, hàng năm đón giao thừa đều uống rượu, tạm biệt cái cũ đón chào cái mới.” Tạ Chiêu mở nắp bình ra đưa cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cầm bình rượu hít hà, cô uống một hớp nhỏ, mùi rượu rất nhạt, ngòn ngọt, cô uống thêm một hớp to: “Rượu này là rượu gì vậy?”

Tạ Chiêu nói: “Uống chậm thôi, rượu này uống xong mới ngấm đấy.”

Trình Dao Dao đưa bình cho hắn: “Anh uống đi.”

Tạ Chiêu ngửa đầu uống một hớp.

Đêm nay giao thừa không ngủ được, hai người ngồi đối diện nhau vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, một lát sau Trình Dao Dao cảm thấy mơ hồ, trêи môi Tạ Chiêu dính giọt rượu, đôi mắt sáng rực.

Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Không uống nổi nữa… Em nằm một lát, em không ngủ đâu. Anh phải đánh thức em nha.”

Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, không biết cô ngủ lúc nào, đến khi tỉnh lại, cô đã nằm ngang trêи đùi Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ngồi dựa vào tường, chăn ấm quấn chặt hai người. Tạ Chiêu nhắm mắt ngủ say, từ góc của Trình Dao Dao chỉ thấy chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Trình Dao Dao khẽ đẩy Tạ Chiêu, hắn ngủ say nhưng vẫn ôm chặt Trình Dao Dao. Chai rượu lăn trêи mặt đất, một ít rượu bị đổ ra, cả phòng toàn mùi rượu ngòn ngọt.

Trình Dao Dao cố gắng chui ra khỏi người hắn, Tạ Chiêu lập tức mở mắt, giọng nói khàn khàn: “Em Dao Dao?”

“Xuỵt, anh ngủ tiếp đi.” Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu nằm xuống, cô nhét gối dưới đầu hắn. Đêm qua Tạ Chiêu uống hơn nửa bình rượu, sau đó ngồi cả đêm, cả người nhất định cứng ngắc không thoải mái.

Quả nhiên, Tạ Chiêu vừa nằm xuống lập tức thở phào, bàn tay vẫn nắm chặt Trình Dao Dao không thả, hắn nói: “Em Dao Dao đi đâu?”

Trình Dao Dao không thể làm gì khác hơn nói: “Em không đi, em rót nước cho anh uống.”

Nói xong, Tạ Chiêu cũng buông tay ra. Trình Dao Dao mặc áo len của Tạ Chiêu, vạt áo che nửa đùi. Cô lấy nửa cốc linh tuyền cho hắn: “Uống nước đi.”

Tạ Chiêu không muốn mở mắt ra, nhưng không chịu được Trình Dao Dao làm nũng, hắn chống người ngồi dậy uống một ngụm nước lạnh. Nước vừa vào miệng lập tức cảm thấy vị ngọt mát lạnh khó tả, nó xua tan sự choáng váng, đau đầu.

Tạ Chiêu uống thêm mấy ngụm nữa, hắn cảm thấy cả người thoải mái, sau đó Tạ Chiêu nằm xuống ngủ thϊế͙p͙ đi. Tối qua Trình Dao Dao đi ngủ sớm, hắn lại thành thật thức đến khi trời sáng.

Trình Dao Dao lắc lắc bình nước, trống không. Cô dứt khoát lấy một chậu nước linh tuyền, vắt khăn lông cẩn thận lau mặt và tay cho Tạ Chiêu. Mặt mày Tạ Chiêu sắc nét, làn da màu lúa mì khỏe mạnh bóng loáng, sau khi lau mặt xong càng thấy đen đi. Lúc hắn không cười trông rất đáng sợ, lần đầu tiên Trình Dao Dao thấy hắn thì sợ kinh khủng, bây giờ càng nhìn càng thích.

Trình Dao Dao dựa vào giường nhìn gương mặt đẹp trai đang ngủ say của Tạ Chiêu, ngón tay cô miêu tả hình dáng gương mặt hắn, Tạ Chiêu bị ngứa nhưng vẫn tốt tình hừ nhẹ, hắn xoay người nghiêng đầu đi. Trình Dao Dao bật cười, trong lòng tràn ngập tình yêu.

Trình Dao Dao nhỏ giọng nói với Tạ Chiêu: “Em đi mua đồ ăn sáng cho anh nha.”

Trong giấc mơ, Tạ Chiêu có phản ứng với giọng nói của Trình Dao Dao, hắn nhẹ nhàng động đậy xoay mặt về phía cô.

Trình Dao Dao mỉm cười hôn hắn một cái. Cô thay quần áo xong, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hôm nay là mùng một đầu năm, một số cửa hàng bán đồ ăn trong ngõ vẫn mở cửa như thường, mùi thơm của bánh rán bay ra xa. Trình Dao Dao vừa định đi tới thì thấy một thân hình quen thuộc, cả người cô chấn động, sau đó vội vàng né tránh.

Sao sáng sớm bố đã ra ngoài mua đồ rồi? Khu nhà ngang chỗ Trình Dao Dao ở cách nhà họ Trình một con đường, bố Trình thường đến cửa hàng khác mua đồ ăn, do đó Trình Dao Dao mới chạy sang khu này. Nhưng vì sao vẫn chạm phải nhỉ?

Mùng 1 đầu năm, Trình Chinh mặc áo khoác nỉ mới, bóng lưng hơi còng xuống, ông đang xếp hàng mua bánh rán. Không biết sao mũi Trình Dao Dao chua chua, cô định đi lên.

Nhưng Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc cũng đến đây, hai người mặc quần áo mới, trêи mặt Trình Nặc Nặc còn trang điểm, nhìn từ xa cũng có thể thấy gương mặt trắng xóa của cô, cô đi tới thân thiết kéo tay Trình Chinh.

Ngụy Thục Quyên nói to: “Trời ạ, sao nhiêu người như vậy? Nặc Nặc mua sữa đậu nành cho bố con đi! Chúng ta ăn nhanh còn đi thăm người thân!”

Trình Dao Dao lập tức lùi lại.

Cô thấy bọn họ mua mấy cái bánh rán, ba bát sữa đậu nành, một nhà ba người ngồi trêи bàn nhỏ cạnh cửa ra vào, họ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí ấm áp vui vẻ. Trình Dao Dao nhìn một lúc rồi xoay người đi sang cửa hàng khác.

Trình Dao Dao quay về căn phòng nhỏ, Tạ Chiêu vẫn ngủ yên tĩnh. Cô để đồ ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống giường.

Tạ Chiêu nghe thấy tiếng mở cửa đã tỉnh rồi, lúc đầu muốn nhắm mắt chờ Trình Dao Dao gọi hắn dậy, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy gì đành mở mắt ra, hắn thấy Trình Dao Dao chống cằm ngẩn người, sắc mặt không tốt lắm.

Tạ Chiêu gọi: “Em Dao Dao.”

“Tạ Chiêu!” Bỗng nhiên Trình Dao Dao lao đầu vào ngực hắn.

Lồng ngực Tạ Chiêu rung động, hắn cười nhẹ, bàn tay nâng cằm cô lên: “Anh đây. Làm sao vậy?”

Hắn còn chưa nói xong đã thấy mắt Trình Dao Dao đỏ lên, hai hàng nước mắt rơi lạch cạnh trêи ngực hắn ướt đẫm.

Tạ Chiêu hoảng sợ ngồi dậy ôm cô: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em hả?”

Trình Dao Dao mệt mỏi lắc đầu, Tạ Chiêu cẩn thận kiểm tra quần áo vả vẻ mặt cô cũng không thấy gì khác thường, hắn không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng ôm cô. Một lúc sau, Trình Dao Dao mới rầu rĩ nói: “Em nhớ nhà.”

Tạ Chiêu lập tức nói: “Anh về cùng em, mấy ngày này bác trai lo lắng rồi.”

“Không phải!” Trình Dao Dao lắc đầu: “Em muốn về thôn Điềm Thủy.”

Tạ Chiêu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao vẫn đỏ ửng, lông mi rũ xuống, cô buồn buồn: “Em nhớ bà nội và Tiểu Phi.”

Tạ Chiêu im lặng một lúc, hắn không hỏi nhiều: “Được, anh dẫn em về nhà.”

Hai người ăn sáng xong liền thu dọn đồ đạc. Trình Dao Dao chỉ mang theo một cái vali nhỏ, dù sao cũng không có gì quan trọng ở nhà họ Trình. Đồ của Tạ Chiêu cũng không có nhiều, họ nhanh chóng thu dọn xong. Hai người nhìn thoáng qua căn phòng ở mấy ngày ngắn ngủi nhưng lưu lại rất nhiều ký ức, họ khóa cửa rời đi.

Đầu năm xe lửa rộng rãi không có nhiều người, Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu, mười ngón tay đan xen, nhìn cánh đồng hoang vu lướt qua vùn vụt, trong lòng họ tràn ngập cảm giác không muốn xa rời nhau và sự vui sướиɠ khi được về nhà.

Chờ Trình Dao Dao tỉnh lại lần nữa, cánh đồng hoang vu bên ngoài cửa sổ đã trở thành núi xanh nước biếc. Trình Dao Dao mở cửa sổ, cô hét to: “Huyện Lâm An, tôi trở về rồi! Thôn Điềm Thủy, tôi trở về rồi!”

Tiếng hét của cô bị gió thổi bay đi, cô quay đầu cười híp mắt đối diện với đôi mắt mỉm cười yên tĩnh của Tạ Chiêu.

Thanh âm xe lửa ầm ầm và tiếng còi hơi lao vùn vụt về phía trước, đây là ngày đầu tiên của năm 1977.

Xe lửa dừng lại 5 phút ở huyện Lâm An, họ lưu lại một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Thanh niên đẹp trai cao ráo mặc áo khoác phổ thông, trong tay xách một cái ba lô quân đội màu xanh và một cái vali bằng da nhỏ, cô gái mặc áo khoác đẹp đẽ, chân đi giày da, gương mặt xinh đẹp làm người ta không dời nổi mắt.

Hai người đi trêи đường phố huyện Lâm An lập tức trở thành vật sáng làm mọi người không ngừng quay đầu nhìn. Đây là cảm giác từ thành phố lớn về huyện nhỏ, lần đầu tiên Trình Dao Dao cảm thấy việc này không đáng ghét chút nào.

Xa cách mấy tháng, thành nhỏ cổ xưa như bị thời gian quên lãng, cô thấy huyện Lâm An không khác gì mấy so với lúc cô đi. Trêи trường cái được quét dọn sạch sẽ, một số nơi còn dán mấy tờ giấy đỏ chúc mừng năm mới.

Tạ Chiêu dẫn Trình Dao Dao đến cung tiêu xã, hai người đứng trước quầy điểm tâm chọn bánh. Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Không phải chúng ta mua điểm tâm ở Thượng Hải rồi sao?”

Tạ Chiêu giải thích: “Năm nay sợ có nhiều người đến cửa.”

Trình Dao Dao hiểu rõ, thật khó khi Tạ Chiêu đến Thượng Hải. Trình Dao Dao nhìn điểm tâm trong quầy, ngoại trừ bốn loại cũ, bây giờ có thêm mấy loại mới như: bánh ngọt nhân đậu tây, bánh quế, mứt hồng, bánh quy,… Bánh quy (Bánh Cookie)?

Trình Dao Dao nhíu mày: “Bánh quy này…” Bánh quy hình chữ nhật, bên trêи trêи có một ít nho khô, thực sự rất quen mắt.

Mùng một đầu năm, nhân viên mậu dịch cực kỳ nhiệt tình: “Đây là điểm tâm mới nhập về! Hai người tới sớm, nếu không tý nữa phải đứng xếp hàng giẫm hỏng cửa tranh nhau mua đấy!”

“Thích không?” Tạ Chiêu thấy Trình Dao Dao nhìn chằm chằm điểm tâm thì nói với nhân viên mậu dịch: “Mỗi loại một cân.”

Nhân viên mậu dịch vui mừng nói: “Được, được!” Bánh quy 7 đồng một cân đó, mứt hồng 5 đồng một cân, bánh ngọt nhân đậu tây và bánh quế 4 đồng một cân, Tạ Chiêu mua chỗ điểm tâm này hết 20 đồng.

Tạ Chiêu mua thêm một cân đường sữa và một cân đường thập cẩm, sau đó mua mứt và quả khô. Hắn hỏi Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, chỗ này đủ chiêu đãi khách chưa? Muốn mua gì nữa không?”

“Đồ ngốc.” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng tỉnh táo lại, cô mải nhìn bánh quy mà quên béng mất, cô bẻ ngón tay nói: “Mua hạt dưa và đậu phộng, còn có rượu nữa. Nhưng anh uống rượu dễ say lắm, mua bia đi.”

“Mua một ít hạt hướng dương thôi, răng bà nội không tốt.”

“Mua nước ngọt, lần trước Tiểu Phi muốn uống nước giải khát.”

Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu ra, cô nghiêm túc chọn đồ. Đáy mắt Tạ Chiêu nở nụ cười, hắn đi phía sau xách đồ trả tiền.

Cửa cổng Tạ gia nửa đóng nửa mở, cửa sổ được lau sạch bóng loáng, dây bí đỏ thò đầu ra ngoài tường quấn quanh mái ngói đen tường trắng tăng thêm chút cổ xưa. Còn chưa tới gần, trêи bờ tường có một cái đầu nhỏ màu cam ngó ra ngoài.

“Này!”

Trình Dao Dao cười khúc khích, cô giơ ngón trỏ lên miệng xuỵt, sao Cường Cường có thể hiểu ý của cô chứ, nó nhảy từ trêи tường xuống, sau đó xoay quanh chân cô. Trình Dao Dao cười đi đến cổng, cô vừa mở cửa vừa gọi: “Bà nội, Tiểu Phi, cháu về rồi!”

Tiếng cười nói trong sân lập tức yên tĩnh.