Mỹ Nhân Nói Dối

Chương 12: Thay đổi nhân sinh của người 12



m577 vô cùng tuyệt vọng.

Nó không biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy, vì thiết bị che chắn của Chủ Thần cho nên trước mặt nó giờ chỉ còn lại hiệu ứng mosaic.

Mặc dù không nhìn được điều gì đang diễn ra trước mắt nhưng nó vẫn có thể nghe được âm thanh.

Tiếng thở dốc và tiếng khóc của thiếu niên... Cứ thế truyền vào tai nó.

m577 cảm thấy mình như bị điếc đến nơi.

Khoan đã....Tiếng khóc ư? Kí chủ! Người phụ nữ hư hỏng này cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy hả???

Sao lại như thế được! Tại sao ký chủ của nó có thể ngủ trên giường của nữ chính, mặc quần áo của cô ấy và còn đùa bỡn người đàn ông của nữ chính...

Điều khiến m577 càng không thể hiểu nổi đó là đã như vậy rồi mà độ chếch đi của cốt truyện vẫn không thay đổi!

"Tôi đã hoàn thành cốt truyện ở bệnh viện rồi, cho tới khi pháo hôi nữ xứng trong kịch bản xuất hiện thì đây đều là thời gian tự do hoạt động của tôi." Đồng Linh giải thích cho hệ thống hãy còn hoang mang kia: "Cậu làm hệ thống mà không chuyên nghiệp vậy sao?"

m577 đeo chiếc mặt nạ đau khổ lên: 【 lỗi tại tôi à? 】

m577 bỗng nhiên cả kinh: 【.....Mà sao cô lại có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với tôi?! 】

Đồng Linh thở dài: "Ai, có chút mệt, sức lực của người trẻ tuổi không thể coi thường được đâu."

m577 rít lên chói tai: 【 không! Tôi không muốn nghe!!! 】

Rồi bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Đồng Linh cũng tiện thể kết thúc trò vuốt ve chó con, lần này cô cho Tống Tinh Dập ngọt ngào cũng kha khá, chắc mẩm chó con này trong một khoảng thời gian nhất định không thể quên được cô.

Tống Tinh Dập không có tiếp điện thoại, cậu còn đang đắm mình trong khoái cảm, cảm giác này rất mãnh liệt dẫn tới việc cơ thể cậu không thể ngừng hưng phấn khi ngửi thấy mùi hương của Đồng Linh.

"Tỷ tỷ?" Tống Tinh Dập hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Đồng Linh, giọng nói pha lẫn sự thận trọng: "Có.. Tiếp tục nữa không?"

m577 phỉ nhổ nam phụ sa đọa: 【...... Mẹ nó cậu ta không có tay à! Tiếp tục? Tiếp tục cái đầu cậu!! 】

Đồng Linh mặc kệ hệ thống tức tối kia, đứng lên hỏi Tống Tinh Dập: "Ai gọi điện thoại cho em vậy?"

Khác với người chị ôn nhu an ủi cậu vừa nãy, bây giờ chị ấy rất lạnh lùng.

Tống Tinh Dập căng thẳng, liếc mắt qua điện thoại rồi vội vàng nói: "Em không biết số điện thoại kia."

"Không biết?" Đồng Linh cầm điện thoại của Tống Tinh Dập, mở ra lịch sự cuộc gọi, "Người này gọi cho em lúc 3 giờ sáng mà em còn nói không biết à."

"Em không biết!" Tống Tinh Dập cuống quít giải thích: "Lúc đó hơn nửa đêm rồi, em còn đang ngủ mà, sao có thể gọi điện nói chuyện với người khác được? Chị nhìn đi đó là cuộc gọi nhỡ!"

Cậu cả một đêm nằm mơ về chị ấy, sao có thể tiếp điện thoại của một người xa lạ chứ?

"Vậy là Tinh Dập không gọi cho cô gái nào khác sao?" Đồng Linh ngữ khí hơi hoãn.

Tống Tinh Dập hận không thể thề với trời, "Tuyệt đối không có gọi cho người nào khác!!"

"Vậy thì block số điện thoại này đi." Đồng Linh đưa điện thoại cho Tống Tinh Dập, "Cũng chặn tin nhắn đi nhé, chị không thích người ta quấy rầy em vào thời gian đó."

Tống Tinh Dập nhanh chóng block, sau đó ngoan ngoãn đặt điện thoại vào tay Đồng Linh: "Tỷ tỷ, điện thoại của em chị có thể kiểm tra thoải mái, bên trong đó thật sự rất sạch sẽ!"

Đồng Linh quơ quơ tay với Tống Tinh Dập, "Chị đi vệ sinh, em cũng nên đứng dậy đi."

Tống Tinh Dập mặt đỏ ửng, nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo, nhận ra mình đã làm cho đệm giường của Đồng Linh nhăn dúm dó, cậu cẩn thận tỉ mỉ lau sạch giường.

Nhớ tới tối hôm qua vẫn chỉ là vọng tưởng trong thâm tâm, hôm nay việc đó đã trở thành sự thật, Tống Tinh Dập một bên nhấp môi cười trộm, một bên lại có chút lo lắng. Lo lắng những việc này cũng giống như cảnh trong mộng, lo lắng sự ôn nhu này bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Nghĩ đến đó, Tống Tinh Dập vội đi đến bên cạnh Đồng Linh, nhút nhát sợ sệt lại lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi, tỷ tỷ."

Đồng Linh đang chăm chú rửa tay, nghe vậy liếc nhìn Tống Tinh Dập.

"Tỷ tỷ, chị tất nhiên là không có không để ý đến em đúng chứ?" Tống Tinh Dập rất muốn có được một lời bảo đảm, cậu biết lần này hoàn toàn là do cậu xúc động, trong đầu chỉ toàn là phế liệu màu vàng, cho nên năm lần bảy lượt khẩn cầu. Nhớ lại bản thân mình vì có được sự sung sướng mà năn nỉ dây dưa Đồng Linh thế nào, khuôn mặt Tống Tinh Dập như sắp bốc khói.

Đồng Linh không có trả lời chính xác, chỉ nói một câu: "Chị thích người biết nghe lời."

Tống Tinh Dập lập tức trả lời: "Em vẫn luôn nghe lời mà!"

"Thật không?" Đồng Linh cầm lấy chiếc khăn lau chiếc cổ đang ướt dầm dề: "Có một chó con tinh quái thích liếm người."

Tống Tinh Dập đỏ mặt cúi đầu, "Mới không phải là chó con......"

"Chị rất thích chó con." Đồng Linh khóe miệng hơi cong, "Chó con đáng yêu nhất."

Tống Tinh Dập nhìn nụ cười này, không nhịn được mà "Gâu" một tiếng.

Đồng Linh bảo Tống Tinh Dập cúi đầu, vào khoảnh khắc mà chàng trai cong lưng, đặt cánh môi xuống má lúm đồng tiền ở khóe môi Tống Tinh Dập.

"Thật đáng yêu." Đồng Linh nhẹ giọng nói.

Tống Tinh Dập đôi mắt lóe sáng, cậu khắc chế cảm giác bối rối e thẹn, liên tục kêu vài tiếng "Gâu gâu gâu" với Đồng Linh.

Tiếp theo cậu thò mặt sang, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.

"Chó con hư đốn." Đồng Linh nói như vậy, lại nâng mặt của Tống Tinh Dập lên, hôn vài cái xuống gương mặt kia.

Tống Tinh Dập kêu mấy tiếng, cô liền hôn từng ấy cái, không thừa không thiếu cái nào.

Mắt thấy Tống Tinh Dập còn muốn kêu tiếp, Đồng Linh lập tức dùng tay ngăn miệng cậu, "Được rồi, ồn ào quá thì không còn đáng yêu nữa."

Tống Tinh Dập chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngọt ngào ngào, nếu yêu say đắm có màu sắc thì nhất định là màu hồng phấn!

Chàng trai vừa ở phương diện nào đó được đến một chút trưởng thành, trở nên càng thêm dính người. Cậu giống như một con chó nhỏ vừa liếm được xương và rất muốn nuốt cả xương vào bụng, nhưng xương không cho cậu tùy tiện chạm vào, cậu lại không nhẫn nại được chỉ có thể vờn xung quanh chiếc xương.

Đồng Linh đẩy Tống Tinh Dập đang dính sát vào cô sang một bên, lạnh lùng không kiên nhẫn oán giận nói: "Em không thể yên tĩnh ngồi im một chỗ à?"

"Em....." Tống Tinh Dập thật ra rất muốn ngồi im, nhưng cậu ta nhịn không được! Chỉ cần nhìn thấy Đồng Linh, đôi mắt của cậu, bước chân của cậu tại không tự chủ được mà quấn theo, "Em ở bên cạnh chị không được sao?"

Tống Tinh Dập oan ức mà nói: "Em chỉ muốn nhìn chị nhiều hơn một chút."

"Được rồi." Đồng Linh ý vị thâm trường mà cười cười, xoay người một lần nữa về mép giường.

Lần này cô không ngồi ở đó nữa mà là nghiêng thân mình nằm trên đó, nhắm mắt lại, nói: "Chị thấy hơi mệt, chị ngủ một lúc nhé."

Đùng!

Đầu óc của Tống Tinh Dập lại nổ tung.

Chỗ mà Đồng Linh ngủ chính là chỗ cậu ta vừa rửa sạch. Nói là đã rửa rồi nhưng cũng không thể sạch tinh tươm được, dùng khăn giấy sao có thể lau sạch được?

Nói cách khác......Chị ấy đang ngủ ở chỗ cậu làm bẩn.

Mùi hương ngọt ngào vương vấn trong phòng tựa như cũng trở nên vẩn đục.

Tại sao dưới tình huống như thế này mà chị ấy vẫn có thể yên tâm ngủ trước mặt cậu?

Tống Tinh Dập tim loạn như cào cào, vừa cảm thấy bản thân mình không bị chị ấy ghét, đây là chị ấy tin tưởng cậu nên mới làm vậy; lại vừa thấy chị ấy không để cậu vào mắt, không thì sao lại để một người đàn ông như cậu ở lại chỗ này?

Tống Tinh Dập không dám tới gần chiếc giường, cậu sợ mình lại lần nữa phạm lỗi.

Nhưng buộc mình rời đi, cậu lại càng không thể làm được.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng ngồi xuống sàn nhà, nhìn dung nhan người phụ nữ đang ngủ phía đối diện, quyết tâm không nhìn vào chỗ không nên nhìn nữa.

Cậu nghe được tiếng thở ổn định của chị ấy, thấy được mái tóc dài mềm mại giờ này vắt sau lưng, rối tung, có một sợi tóc lẻ loi lạc vào bờ má, run run theo từng nhịp thở của chị.

Tống Tinh Dập xem đến say mê, duỗi tay, rất nhẹ nhàng vén tóc cho cô, vô tình ngón tay chạm vào gò má mềm mại. Mềm quá, trước đó ôm cô đã cảm thấy cơ thể cô rất mềm mại rồi...

Ngón tay cậu như mất khống chế di chuyển từ bầu má tới cánh môi hồng hào của cô.

Tống Tinh Dập còn nhớ rõ cảm giác khi cánh môi chị chạm vào mặt cậu, rõ ràng bọn họ đã có rất nhiều hành động thân mật nhưng đến một nụ hôn chân chính còn chưa có...

Thật muốn hôn chị ấy một lần...

Tống Tinh Dập di chuyển người, chống cánh tay vào mép giường rồi chậm rãi cúi xuống.

Đáng tiếc cậu còn chưa hôn được thì người đang nằm trên giường đã mở mắt.

"Tinh Dập, em đang làm cái gì?" Ánh mắt Đồng Linh rất thanh tỉnh, vừa nhìn đã biết là giả vờ ngủ.

Tống Tinh Dập cả kinh, cậu như hiểu ra tại sao Đồng Linh lại ngủ trước mặt cậu rồi. Đó chỉ là thử cậu! Mà cậu lại...

"Em thật không ngoan." Đồng Linh hừ lạnh, "Chị cho rằng em sẽ thành thật nghe lời, không ngờ em lại nhân cơ hội làm chuyện xấu!"

Tống Tinh Dập chột dạ không nói nên lời.

"Chó con hư đốn thì phải chịu trừng phạt." Đồng Linh kiệm lời ra mệnh lệnh: "Bây giờ, xoay người úp mặt vào tường, không được nhúc nhích!"

"Em......"

Tống Tinh Dập vừa định giải thích, đã bị Đồng Linh ngắt lời: "Đừng làm chị bực mình."

Tống Tinh Dập ủ rũ cụp đuôi đi đến bức tường, cậu cảm thấy bản thân mình rất oan uổng, còn chưa kịp làm gì đã bị phạt, này có phải quá đáng không...

"Tinh Dập, em có trách chị không?" Đồng Linh bước tới đằng sau Tống Tinh Dập, quấn tay mình lên cánh tay thiếu niên, "Hôm nay em tới chăm sóc người ốm đúng không? Nhưng em xem em lại làm gì chị? Em thật xấu tính!"

Từ lúc cánh tay Đồng Linh quấn vào người mình, Tống Tinh Dập đã chẳng còn chút buồn bực nào, hơn nữa tiếng trách cứ của cô lại mềm mại êm tai như vậy, trái tim cậu tự nhiên mềm nhũn.

"Em sai rồi." Tống Tinh Dập ngoan ngoãn nhận sai, trong suy nghĩ của cậu thì sự trừng phạt nhỏ này cũng rất ngọt ngào, "Là em hư."

Đồng Linh nhón mũi chân, hạ thấp giọng nói vào tai Tống Tinh Dập: "Tinh Dập có phải chó con hư đốn không?"

Tống Tinh Dập run lên, mặt đỏ bừng, tiếng trả lời nhỏ như muỗi: "....Đúng vậy."

m577: 【......】

m577 tuyệt vọng: 【 thành tâm cầu xin, yêm vẫn còn là trẻ con, sao lại để yêm nhìn cảnh này!!】

Đồng Linh cười cười nói với hệ thống: "Theo cốt truyện thì Tống Tinh Dập là liếm cẩu của Dư Ngữ Nhu, liếm nữ chính thì không sao nhưng cậu ta còn cắn người nữa, có phải rất xấu tính không?"

m577 phi một tiếng, 【 hư thì cũng đâu bằng cô? Đừng có lấy cớ, cô chỉ muốn đùa bỡn người khác thôi! Đùa bỡn trái tim của một thiếu niên! 】

Đồng Linh kinh ngạc: "Thế mà bị cậu nhìn thấu, tiểu m cậu thật sự trưởng thành rồi."

m577 tim đau thắt: 【 không, tôi không cần sự trưởng thành này! 】

Lảm nhảm ngoài lề: Nay t đọc được một đoạn khá hay trong "Bạch nguyệt quang chia tay hằng ngày" nên bê lên cho mọi người xem:

"Chờ ta 22 tuổi, có thể hay không cho ta cái gia đâu. Ta không nghĩ ở tại bể cá, bị xem xét, bị thả câu, bị vứt bỏ. Ta tưởng trụ tiến nhà của ngươi, ngươi trong mắt, ngươi trên lưng, sau đó tàng tiến cái đuôi của ngươi nếp uốn lười biếng lăn lộn.

Đúng rồi, lại cho ta một chút ánh mặt trời đi, tưởng thưởng ta hôm nay được ăn cả ngã về không dũng khí.

Ta sẽ vì ngươi rậm rạp mà sinh trưởng, trưởng thành ngươi thích nhất kia phiến lộng lẫy tinh quang, được không."

Bản edit khum sát nghĩa lắm của t:

Chờ đến khi tui 22 tuổi bồ có thể cho tui một mái nhà khum. Tui không muốn làm lốp xe dự phòng, không muốn bị đánh giá, bị thả thính rồi bị vứt bỏ đâu. Tui muốn dọn vào nhà đằng ấy ở, muốn nằm trên lưng bồ, rồi chui vào nếp uốn ở lưng bồ lười biếng lăn qua lộn lại.

Đúng rồi, bồ ít nhiều gì cũng đáp lại tui chút đi chứ, coi như khen thưởng cho dũng khí muốn ăn cả ngã về không hôm nay của tui.

Tui sẽ vì bồ mà lớn lên thật nhanh, trở thành bộ dáng đẹp đẽ mà bồ thích nhất, nhe.