My Devil! Don't Go

Chương 120: Một ngày cuối năm học



– Yuki… dậy thôi.

– Cho em ngủ thêm xíu nữa. Đi mà… – tôi mè nheo, túm lấy tay của người đang lay mình.

– Chậc… thì ra đây là cách cậu làm nũng với hắn ta mỗi sáng à? – một giọng nói thích thú vang lên.

– Sặc. – tôi mở to mắt, lật đật ngồi dậy – Chito… không phải như cậu nghĩ đâu.

– Được rồi, cậu có thể giải thích trên đường đến trường, chúng ta sắp trễ rồi. – Chito cười cười chặn ngang câu giải thích của tôi.

– Ơ… tụi mình đi học à? Tớ thật sự rất muốn nghỉ. – tôi nhướn mày thở dài, nhưng cũng rất ngoan ngoãn bò xuống giường.

– Hehe… thật ra tớ cũng lười… có thể nói là cực lười đến trường,nhưng bản thân là lớp trưởng, tớ không nghĩ là tớ nên nghỉ học. Cái lớpcủa tớ sẽ loạn hết cả lên mất. – Chito vỗ vai tôi rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh, nơi đã treo sẵn bộ đồng phục của tôi.

Tôi mỉm cười với Chito.

Cô nàng đúng là một người vợ tốt.



Cả ngày hôm nay giáo viên cho chúng tôi ngồi chơi thật. Nếu Chitokhông đến trường, có khi cả lũ DW A1 xúm nhau đốt trường không chừng.Nghĩ đến cảnh tượng đó thấy cũng thật là hãi hùng. Tôi bất giác nở nụcười nhạt sau đó xin giáo viên ra ngoài.

Tôi vào thư viện mượn một cuốn sách, rồi bò xuống sân sau nằm dài racỏ dưới bóng râm. Tôi đặt cuốn sách ngay ngắn trên mặt rồi ngủ. Tối hômqua chúng tôi về nhà muộn quá, nên tôi ngủ không đủ giấc.

Làn gió thoảng vuối ve làn da tôi mát rượi… tuy cỏ đâm xuyên lớp áomỏng hơi ngứa, nhưng tạm thời cái khó chịu này không đáng kể. Mùi hươngcủa trang sách ngập hai cánh mũi, tôi yên tâm chìn vào giấc mơ.

Lúc tôi tỉnh dậy… có lẽ đã là vài giờ sau. Tiếng chuông trường làmtôi giật mình… tôi đang mơ thấy mình solo với một con mực đen khổng lồtrên núi…

Tôi giở cuốn sách, mới phát hiện đầu mình đang kê lên cái gì đó rất êm chứ không phải là cỏ.

Lập tức đập vào mắt tôi là khuôn mặt hoàn hảo với mái tóc và đôi mắt màu tím.

Tôi lồm cồm bò dậy, đồng thời trợn mắt kinh ngạc vì cái tên… vô tưkia, trong khi cậu ta vô cùng bình thản, mắt không hề dời khỏi trangsách mà nói:

– Con mắt sắp rớt ra rồi.

Rõ ràng câu nói này là để chế giễu tôi, nhưng chất giọng trầm ổnkhiến tôi có cảm giác như Ryuu đang nghiêm túc nhắc nhở tôi nhanh chónggiữ con mắt lại kẻo nó lăn đi mất.

Nhưng mà tại sao tôi lại trợn mắt to như thế? Chẳng phải vì quá ngạc nhiên sao? Con người này đúng là… hết thuốc.

Cậu ta đặt đầu tôi lên đùi cậu ta từ khi nào tôi không hay biết… hơnnữa dáng vẻ Ryuu cũng rất bình thản a. Cậu ta dựa lưng vào thân cây nhìn cuốn sách mình đang cầm chăm chú như muốn xé nát từng trang giấy một.

Tôi đổ mồ hôi lạnh.

– Tôi và cậu đâu có quan hệ thân thiết gì. Sau này đừng làm vậy nữa… – tôi vốn định chấm dứt câu nói ở đây, nhưng ngón tay đang giở sách củaRyuu đột ngột dừng lại, sắc mặt cậu ta tệ đi trông thấy, tôi hoảng hồnthêm vào, giọng cũng dịu hẳn xuống – … có được không?

Gì đây… từ khi nào tôi đã trở nên ủy mị như thế? Rõ ràng ở đây, xétvề tình hình thì tôi là người bị hại, vậy mà cậu ta trông như thể chínhbản thân mới bị cưỡng ép.

Tôi bất giác thở dài. Mái tóc tím đen dài mượt, rũ xuống làm đôi mắt tím của cậu ta trở nên thật bí ẩn… dù vậy, tôi vẫn thấp thoáng thấy tia cười lấp lánh. Ryuu sau một lúc im lặng mới từ tốn gấp cuốn sách mình đang cầm trên tay, nhẹ giọng:

– Tôi thích em.

– … – tôi lại chỉ biết trợn mắt.

– Như vậy còn chưa đủ? – Ryuu đột nhiên nhìn sâu vào mắt tôi. Tầngtầng phòng bị của tôi đùng một cái tan nát sạch sành sanh không còn lạigì.

– Chuyện này… khác nhau. – tôi liền lắp bắp đáp lời, và vẻ mặt bối rối thì hoàn toàn không thể giấu được.

– Khác… nhau? – cậu ta rướn mày.

– Xin lỗi. Nhưng tôi không có thích cậu. – tôi lí nhí đáp, mặt cúi gằm xuống cỏ.

Ryuu không nói gì, tôi chỉ nghe tiếng xào xạc từ ngọn cỏ lá cây… Một cơn gió nhẹ thổi tóc tôi rối tung hết lên.

Đến khi tôi ngẩng đầu nhìn quanh đã không thấy Ryuu đâu nữa.

Tôi thở hắt ra, vuốt nhẹ mái tóc cho mình trông bớt… khùng một chútrồi sang DW A1 tìm Chito. Dù sao đây cũng là tiết cuối của buổi sáng, mà tôi lại không thể tiếp tục ngủ, đành tìm nhỏ hàn thuyên vậy.

Vừa mở cửa lớp đã thấy một cái giẻ bay đến tôi với tốc độ chó chạy.Tôi ngay lập tức né ra theo phản xạ. Cái giẻ đập bốp vào bức tường phíasau tôi, khiến bụi phấn bay tứ tung cả lên. Tôi lại một lần nữa trợn mắt lên trước cảnh tượng đáng sợ trong lớp…

Gì đây… chuồng lợn… không phải… vựa ve chai… à không… chính xác nhất chính là bãi rác!

Bàn ghế xê dịch lung tung, bị đẩy ra phía ngoài hết để phần lớp ởgiữa rộng rãi tha hồ quậy phá nhảy múa. Tấm bảng đen bây giờ đã trởthành bảng trắng bởi phấn không là phấn.

Điều đặc biệt khiến tôi gây chú ý là… trên tường, trên tấm rèm cửa,trên bục giảng, trên từng bàn học chiếc ghế… toàn bụi phấn. Giáo viênthì không thấy đâu, còn Chito đang đứng trên cái bàn duy nhất vẫn còn ởgiữa lớp, cầm chai nước vờ làm micro hét ầm lên. Đám quỷ xung quanh bắtđầu bu lại phía dưới nhảy múa.

Gì mà không có tớ thì lớp sẽ loạn lên mất… Chito còn nói câu đó bằngchất giọng hết sức nghiêm túc và khuôn mặt chững chạc khó tin… bây giờlại đứng ra cầm đầu cả đám quậy phá.

Tôi đơ… Từ khi thấy cảnh tượng hùng vĩ của cái… chuồng này. Tôi chỉcó thể trố mắt nhìn lũ quỹ nhảy nhót và lắng tai nghe giọng hét trời ban của Chito.

Một cậu bạn đã trông thấy tôi, nhanh chóng hét ầm lên:

– Là Yuki kìa!

Ngay lập tức… tôi bị cái lũ quỷ dư năng lượng này trông thấy. Cả đámcười toe toét xúm vào nâng cả người tôi lên, mặc tôi la oai oái như gàsắp đẻ ý.

Mặc dù có chút hoảng loạn và hoảng sợ, nhưng suy cho cùng, thấy cũngvui vui. Tôi lại cười toe toét hệt cả lũ tụi nó. Tuy nhiên… rút lại… rút lại hết!!!

– Ây da… cái đám này!!!

Tôi hét lên. Cả đám nâng tôi khỏi cửa rồi vứt tôi nằm dài ra bục giảng, hiện tại thì cả người tôi toàn bụi phấn.

– Này!!! Đứng lại đó hết!!! – tôi lồm cồm bò dậy, cả đám như bắt được vàng cười còn lớn hơn ban nãy, đến cả Chito cũng cười ngoác miệng hétlớn.

– Mau chạy đi đồng bào.

– Đồng bào cái khỉ gì! Đứng lại đó hết!!! – tôi cũng cười toe toét mà hét lớn, đứng phắt dậy.

– Chạy đi. Chia nhau ra chạy đi. Chúng ta sẽ chơi trốn tìm nhé. –Chito hét lớn rồi nhảy xuống khỏi bàn, vừa chạy, vừa cười, vừa hét… thật chẳng còn chút xíu nào hình tượng thục nữ ngoan hiền.

– Haha! Để xem tớ sẽ bắt hết các cậu. – tôi chạy ra ngoài với cảngười toàn phấn. Mái tóc tôi vừa rối vừa trắng… trông như tinh tinh xổng chuồng.

Mọi người túa ra khỏi lớp, chia thành hai nhóm chạy về hai phía hànhlang. Tôi phải rượt theo nhóm có cậu bạn ban nãy đã hét lớn tên tôi… màném vào mặt thằng đó một nắm cát!!!

Ầy… thật ra tôi cũng nhận thấy dạo gần đây cách nói chuyện của tôi rất giang hồ… nhưng tất cả cũng là tại con nhỏ tác giả thôi.

Thở dài một hơi, tôi lật đật chạy theo đám quỷ đang hò hét um sùmkia. Cả lớp chúng tôi… à không,… cả DW A1 hiện đang gây chấn động toàntrường, náo loạn quốc gia.

Không biết đã phân chia thế nào và từ lúc nào mà các nhóm chạy khắpcác khu. Không một phòng học nào không giật mình bởi tiếng hét của mộttốp người không biết ở đâu náo loạn chạy ngang cửa phòng học. Cả trườngdường như nhộn nhịp hẳn lên… ai cũng lò đầu ra khỏi lớp để xem chính xác có chuyện gì đang xảy ra.

Tôi đuổi theo… thật sự mệt đứt hơi. Vậy mà cái đám này có thể vừachạy vừa hét, như thể năng lượng có thể sản sinh một triệu mỗi giâyấy.

– Hộc… hộc… mệt… quá… hộc… cái đám kia… mau… m… mau đứng… đứng lại…

Tôi dừng lại thở dốc, cong người chống hai tay lên gối… ôi… thể lực của tôi đúng là không bằng một con kiến.

– Được rồi Yuki, tớ sẽ theo phe của cậu. – Chito vô cùng vui vẻ từđâu chạy đến, đánh bộp vào vai tôi tỏ vẻ tớ là đồng bào của cậu rồi đấy.

Tôi vốn định sạc cho nhỏ một hơi… nhưng hơi để thở còn không có, huống chi đem đi phân phát.

Chito vô cùng vui vẻ, còn thừa năng lượng nhảy chân sáo đi mất.

Tôi thở hồng hộc, tựa lưng vào bức tường bên cạnh ngẫm nghĩ: “Lớpmình thì xem mình như hủi, đuổi như đuổi tà, tránh như tránh ma. Trongkhi lớp người ta thì thân thiết với mình như thế… thật là… chẳng hiểu vị trí của mình bây giờ đang ở đâu nữa…”

Tóc của tôi lay nhẹ… ở một nơi kín thế này cũng có gió ư? Chắc tường có khe nứt hay gì đó đại loại vậy rồi…

Nhưng mà… làn gió này có hơi ấm.

Tôi giật mình quay sang nhìn, Ryuu đang đứng tựa vai vào tường ở sáttôi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào tay mình… mà tay cậu ta đangnâng một chùm tóc (dùng từ thô thiển…? cái chùm tóc gọi là gì nhỉ?) củatôi. Tay còn lại cậu ta cầm một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau phấn trêntóc tôi.

– Cậu… đang… làm cái…

– Suỵt.

Hơ… suỵt… ư?

Tôi lại không yên vị mà lắp bắp:

– Cậu…

Ryuu ngước mặt lên, ánh mắt vô tình (hay cố tình gì đó) chạm ngay ánh mắt tôi. Cái nhìn như lườn của cậu ta làm tôi câm nín.

Ờ. Hình như cậu ta mới tỏ tình với tôi và bị tôi từ chối ban nãy mànhỉ? Đột nhiên biến mất đã khiến tôi không kịp trở tay, bây giờ còn vôcùng vô tư săn sóc cho tôi như thế…?

Tôi đột nhiên rùng mình một cái.

– Làm gì để dính đầy phấn thế này? – Ryuu chuyển vị trí thành đứngtrước mặt tôi, dịu dàng hỏi, đồng thời ngón tay trỏ chạm lên má tôi.

– Cậu… ban nãy… có xuống sân sau không vậy? – tôi không trả lời câuhỏi của cậu ta mà ngập ngừng hỏi, cũng biết điều mà né về phía sau,không để cậu ta chạm vào mình nữa.

– Có… thì sao, mà không thì sao? Có vấn đề gì? – Ryuu đáp, bàn tayđang trơ ra trong không khí lập tức hạ xuống, song song với đôi chânthẳng tắp. Hừm… cậu ta nói nhiều hơn mọi lần. Nhưng mà bây giờ nó khôngquan trọng!!

– Không có gì. – không có gì cái đầu khỉ ấy!!! Làm sao không có gì được.

Ryuu cứ cư xử như thể cậu ta chưa hề xuống sân sau, cũng chưa hề tỏtình với tôi. Nếu thật thế, vậy ban nãy… tôi đã gối đầu lên đùi ai… tôiđã nói chuyện với ai… chứ?

Tôi nuốt nước bọt, sống lưng đột nhiên lạnh toát, cả người bất giác run lên.

Không phải là ma đó chứ?? Hức… Đúng là ghét của nào trời trao của đấy… ghét mà sao cứ phải dính vào cái chữ cái đó.

– Sao vậy? – Ryuu hỏi, khi thấy vẻ mặt của tôi tệ đi trông thấy.

– Không sao. – tôi thở dài. Hy vọng là ban nãy cậu ta có xuống, chỉ là đang giả vờ không sao.

Ryuu không nói gì, nhét khăn tay của cậu ta vào tay tôi rồi quay lưng bỏ đi lạnh lùng. Nhìn cậu ta từ phía sau, hai tay bỏ vào túi, tấm lưngdài và rộng, dáng vẻ bất cần đời đầy kiêu ngạo, tôi mới chợt nhận rarằng… cả cái hành lang này đang nhìn tôi với ánh mắt… xẹt điện.

Người người trong lớp lò đầu ra khỏi những ô cửa sổ nhìn tôi chăm chú.

Đợi Ryuu đi khuất một giọng nữ vang lên:

– Con khốn nạn!! Mày vừa quen Ren vừa quyến rũ Ryuu như vậy hả? Cả hoàng tử DW hay WW đều bị mày cướp đi hết!

Những người khác như giọt nước tràn ly, được câu nói của cô gái kia cổ vũ, ra sức gào thét lên tấn công tinh thần tôi.

– Con nhỏ kia!! Phắn khỏi trường này đi!

– Phắn đi. Lượn nhanh luôn đi! Con nhỏ mặt dầy! Tao ghét mày!

– Thôi bình tĩnh… đừng phí lời với con nhỏ này. Ngày mai Izumo đi học lại, con nhỏ này sẽ biết tay.

Ờ. Sau vụ lần trước thì Izumo biến mất tăm, tôi nghe đồn cô ta sanglục địa khác nghĩ dưỡng, cũng chẳng thấy hẹn ngày tái ngộ. Vậy mà bâygiờ, cái đùng một cái, lại tung tin sẽ quay về trong ngày mai… bảo tôiphải đối phó làm sao.

Một làn gió lạnh thổi qua gáy khiến tôi khẽ run.

Tôi cười nhạt, siết chặt cái khăn của Ryuu trong tay hướng về nhà vệsinh. Tôi giặt sạch cái khăn, rồi tát nước vào mặt, đồng thời rửa trôiphấn trên tóc, sau đó tóc tôi ướt mèm một loạt.

Không hiểu sao tôi có cảm giác ngày mai sẽ rất…

(Còn tiếp)