Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 43



Từ khi biết tin Trần Uyển Ước mang thai, ở biệt thự nhà họ Hạ, ai cũng nâng cao tinh thần.

Hạ phu nhân đã mỏng manh sẵn, đồ dùng hàng ngày đều chọn loại tốt nhất, cô luôn được chăm sóc kĩ lưỡng, thấy không ưng là nói thẳng ra liền. Từ khi có em bé, bà vú và bảo vệ lại chú ý tới bà chủ 24/24.

Có em bé thì không thể vận động quá mạnh, cô đành gác lại chuyện khiêu vũ, thỉnh thoảng sẽ tới trung tâm hướng dẫn các thành viên còn lại. Vì còn phải đi thi tranh giải nên đành thay vũ công chính.

Trần Uyển Ước cũng cảm giác được mình bây giờ khác trước kia, một thân hai người, phải thay đổi cách ăn uống, không thể cứ từ chối đồ ăn có nhiều chất béo được.

Những chuyện này cô đều chấp nhận. Chỉ duy nhất người chung chăn gối với cô là không chấp nhận được. Giai đoạn đầu mang thai không tiện làm chuyện giường chiếu, cho nên căn bản, chó cỏ nhìn được nhưng không ăn được. Nhưng nhìn một lát là không nhịn nổi, cuối cùng phải đi vào nhà tắm tự giải quyết. Biết rõ là vậy nhưng tối nào anh cũng làm không biết mệt, sờ sờ cạ cạ không sót chỗ nào.

Trần Uyển Ước gầy, mới vừa mang thai, bụng cũng chưa nhô lên, lúc nằm xuống lại càng không có vẻ gì là đang mang thai. Hạ Kỳ Sâm nhìn mãi nhưng có vẻ vẫn không đủ, bình thường hôn từ trán đến xương quai xanh, bây giờ hôn đến tận eo.

“Bác sĩ nói hai tháng là có thể nghe thấy tim thai.” Hạ Kỳ Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng ghé vào tai cô, “Không biết anh nghe có nhầm không nữa.”

“Nhột quá.” Trần Uyển Ước bị hơi thở ấm nóng của anh thổi vào tai, muốn đưa tay ngăn cản, “Anh không làm chuyện gì nghiêm túc được à?”

Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm chống một tay, cái tay kia tiếp tục sờ sờ bụng cô, nơi đang có một sinh mạng, cười, “Uyển Uyển, em nhất định đòi nói chuyện đứng đắn với anh à?”

Trần Uyển Ước hết ý kiến. Làm sao cô quên được chuyện đàng hoàng từ miệng anh ra thì lại hết đàng hoàng được.

Hạ Kỳ Sâm có thể làm chuyện nghiêm túc nhất đó là hôn trán rồi lại hôn bụng, những nơi khác thì chưa hề sờ đến.

Nghĩ đến chuyện muốn nói, Trần Uyển Ước lật người, dùng tay chống má, nghiêm túc nói: “Chồng, ngày mai em phải ra ngoài.”

Hạ Kỳ Sâm: “Đi đâu?”

Trần Uyển Ước: “Ngày mai trời ấm, em phải đi dạo phố.”

Hạ Kỳ Sâm: “Anh đã mua hết cho em mấy cái túi xách hàng hiệu cả rồi, cần gì đi dạo nữa.”

Trần Uyển Ước: “Anh không hiểu gì cả, phụ nữ đi dạo phố đâu nhất thiết là phải mua, đi là để tận hưởng cảm giác vui sướng của quá trình lựa đồ và trả tiền thôi.”

Yêu cầu của cô không quá đáng lắm, có thai thì cũng đâu thể cứ ở nhà mãi không ra ngoài. Trời ấm trở lại, cô có thể thoát khỏi lớp áo khoác dày cộp, mặc lên những bộ váy xinh đẹp ra ngoài chơi.

“Ngày mốt đi.” Hạ Kỳ Sâm bất đắc dĩ đồng ý, “Ngày mốt anh đi cùng em.”

“Ngày mốt em hết hứng đi.” Trần Uyển Ước ôm cánh tay anh, tiếp tục nũng nịu, mềm dịu nói: “Người ta cũng nói đó, phụ nữ ba mươi tuổi mua lại chiếc váy mình thích năm mười tám tuổi, cũng không còn cảm giác vui vẻ nữa.”

“Ba mươi và mười tám chênh lệch mười hai năm, ngày mai và ngày mốt chỉ chênh lệch có hai ngày, không thể đem so sánh được.”

“Không muốn, ngày mai em sẽ ra ngoài.”

“Không được, Uyển Uyển…”

“Cút.”

“…”

Cô nhẹ nhàng ôn tồn mà anh vẫn không chịu, Trần Uyển Ước ngồi dậy, hung hăng trợn mắt nhìn anh, “Nói năng dịu dàng mà anh không nghe, anh muốn mạnh bạo chứ gì?”

“Mạnh bạo? Cái này được.”

“…”

Khi hai vợ chồng không thể thống nhất ý kiến, người phụ nữ có thể nũng nịu trước, không hiệu quả thì đành phải cho người đàn ông biết quả đấm lợi hại thế nào. Cuối cùng cô vẫn có thể ra ngoài dạo phố, tuy nhiên lại bị buộc mang theo hai tên bảo vệ.

Ừ, còn có hai người vú em nữa.

Cô cảm thấy trước kia khi làm con nhà giàu, đãi ngộ còn chả tốt bằng thế này, bây giờ mọi người coi cô là con nít, chỉ thiếu điều dùng cả xe đẩy trẻ em để bắt cô ngồi lên luôn thôi.

Nhiệm vụ của bà vú là tùy thời tùy chỗ chuẩn bị thức ăn nước uống cho bà chủ, bảo vệ vừa đảm đương xách túi lớn túi nhỏ, vừa đề cao cảnh giác bảo vệ an toàn cho cô.

Hai người bảo vệ được tuyển về từ nước E, khoảng ba mươi tuổi, con lai, đẹp trai, nói tiếng Trung sành sỏi, biết nhận định tình hình, là nhân tài trong lĩnh vực trinh sát, ai ngờ bị thuê tới mang vác đồ cho phụ nữ.

“Mấy cái này ở nhà có cả rồi.” Trần Uyển Ước cứ đi dạo không có mục đích, cau mày, “Chán quá, tự nhiên trong nhà lại sắm không thiếu thứ gì.”

Nếu như trong nhà còn thiếu gì đó thì cô đi dạo mới có ý nghĩa. Hạ Kỳ Sâm đã sớm cho người chuẩn bị một căn phòng công chúa nhỏ, bên trong cái gì cần có đều có, ở ngoài tiệm cũng chưa chắc đầy đủ như ở nhà.

Dĩ nhiên, Trần Uyển Ước rất tò mò, tại sao lại là phòng công chúa, lỡ cô sinh con trai thì làm thế nào. Hạ Kỳ Sâm trả lời đầy vẻ thông thạo: “Con trai cũng dùng được mà, nó còn nhỏ, không biết gì đâu.”

Trần Uyển Ước không tưởng tượng nổi cảnh tượng một đứa bé trai mặc đồ hồng là như thế nào.

Hạ Kỳ Sâm nói đúng, em bé có chút xíu, chỉ cần hai người không nói, con trai sau này cũng không biết mình mặc đồ con gái, cũng không biết cha ruột từng mong cậu là một đứa bé gái.

Cửa hàng đầy đủ đồ dùng cho mẹ và bé nhưng không hấp dẫn cô, Trần Uyển Ước chỉ đơn giản chọn một cái váy rộng cho phụ nữ có thai. Vừa nghĩ tới chuyện mình sẽ mặc cái váy to như vậy, cô đã lạnh cả người. Không biết sau khi sinh có thể gầy lại được không nữa.

Đi một hồi, Trần Uyển Ước lại tới một cửa hàng bán đồ hiệu. Hàng hiệu đang nổi tiếng hay hàng được đặt thiết kế riêng gì đó ở nhà cô cũng có đủ, Trần Uyển Ước đi qua bên này là vì vừa thấy dáng lả lướt, chảnh chọe của Giang Mạn Nhu.

Nhìn cách ăn mặc, có vẻ Giang Mạn Nhu sống khá tốt, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy trên người cô ta có mấy vết tím bầm to nhỏ.

Trần Uyển Ước đã nghe nói từ lâu rằng tên chồng sau này còn hà khắc xấu xa hơn ông chủ Vương, có xu hướng bạo lực lại còn rất thích sống theo kiểu bất chính, tính tình lạ lùng, lúc vui thì cho vợ chút tiền xài vặt, không vui thì đẩy vợ vào trong chăn rồi đánh.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ Giang Mạn Nhu đã ổn hơn rồi

“Quý khách, cái túi xách này là kiểu của mấy năm trước, cửa hàng đã hạ giá thấp hết mức rồi. Nhân viên chúng tôi cũng đã tham khảo với giám đốc, bởi vì cô là khách quen cũ nên ông chủ đã giảm giá 4.5 %. Quý khách đừng làm khó cửa hàng nữa ạ.”

Trong tiệm, nhân viên không ngừng giải thích. Giang Mạn Nhu chần chừ không chịu, “Hạ thấp chút nữa đi, tôi… không có nhiều tiền.”

Những khách hàng khác thấy thì khinh thường giễu cợt: “Không có tiền thì lên app Pinxixi mà mua, trên đó túi xách 9.9 tệ đầy mà.”

“Không có tiền mà còn giả bộ mua hàng hiệu gì nữa, đứng đây cản trở người ta mua đồ à.”

“Sao tôi thấy cô ta hơi quen nhỉ?”

“Là cái cô gái hồi trước hay múa ba lê đấy, tên gì nhỉ, à, Giang Mạn Nhu, lúc trước cô ta nhục mạ xỉ vả người hâm mộ nên bị rớt đài về ở ẩn rồi.”

“Là vũ công à? Sao tôi lại nhớ cô ta là người nổi tiếng mà, bây giờ cũng nghỉ nhảy nhót gì đó luôn, hay rồi, flop rớt mồng tơi.”

Bị người ta nhận ra mình là ai, Giang Mạn Nhu muốn chui quách vào xó xỉnh nào cho rồi. Là người đã từng đứng trên bục cao, được mọi người hâm mộ, bây giờ lại rơi xuống đáy. Trước kia kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ đáng thương bấy nhiêu.

Giang Mạn Nhu đành phải tìm khẩu trang che kín mặt mình, cô ta vội vàng nói với nhân viên: “Thế thì lấy cái này đi, giảm giá, gói lại giúp tôi. Cửa hàng không tặng gì thêm à?”

Nhân viên nhịn đến mức giới hạn, “Không được ạ, quý khách biết quy định tiệm là thế nào rồi đấy ạ.”

Nhân viên chuẩn bị đi gói hàng, một âm thanh nhẹ nhàng cất lên: “Khoan đã.”

Trần Uyển Ước đoan trang bước đến, coi thường vẻ kinh ngạc trong mắt Giang Mạn Nhu, dịu dàng nói với nhân viên: “Tôi nhớ cửa hàng không có vụ giảm giá.”

“Vâng ạ, nhưng mà…” Nhân viên ngượng ngùng đưa túi ra cho cô xem, “Cái túi này đã lỗi thời, lại còn có vết trầy. Ông chủ không muốn đem nó về nhà máy nên bảo chúng tôi bán đổ bán tháo ạ.”

“Thế à.” Trần Uyển Ước trầm tư, “Thế tôi có thể mua cái túi này bằng với giá gốc không?”

Cô vừa nói ra, nhân viên tiệm lập tức kinh ngạc.

Sau khi mang thai, khuôn mặt cô càng thêm hồng hào, trên người luôn toát ra vẻ khoan khoái, ung dung, nhìn như các quý bà thượng lưu. Sao lại ưng cái túi xách lỗi thời này chứ?

“Trần Uyển Ước.” Giang Mạn Nhu cố nén sự tức giận, “Cô đừng có quá đáng, tôi đã đến nước này mà cô còn phải nhằm vào tôi à?”

Trần Uyển Ước cười: “Chị họ, chị đang nói giỡn với em à?”

Tiếng “chị họ” hết sức thân mật, làm người ta nghĩ quan hệ giữa hai người khắng khít lắm.

Đôi mắt cô long lanh, sáng trong, dáng vẻ cao cao tại thượng, nho nhã dịu dàng, cho dù cô không mặc những bộ đồ lộng lẫy, cũng không trang điểm, nhưng khí chất trên người cô tỏa ra khiến Giang Mạn Nhu có bắt chước cả đời cũng không được.

Ngay trước mặt Giang Mạn Nhu, Trần Uyển Ước cà thẻ trả tiền, mua lại chiếc túi xach mà cô ta ưng ý, hơn nữa còn cầm trong tay quơ quơ, “Cô cho rằng tôi cần bỏ ra mười ngàn mua cái túi này chọc tức cô à?”

Giang Mạn Nhu cười mỉa mai.

“Túi này mua cho cô.” Trần Uyển Ước bình thản đưa cái túi tới trước mặt Giang Mạn Nhu, “Chị họ vẫn nghĩ xấu cho em như ngày nào nhỉ. Bây giờ em không cần thể hiện ra với chị, đâu thể lấy người ta ra làm nhục để bản thân vui vẻ.”

Giang Mạn Nhu nhìn chiếc túi xách trước mặt, không biết phải làm thế nào. Trần Uyển Ước mua lại túi xách rồi đưa cho cô ta, chuyện này còn khó chịu hơn so với việc bị tát vào mặt. Giống như cô ta là đồ nhỏ nhen, ác độc, còn Trần Uyển Ước là người “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, tốt bụng như tiên nữ.

Cô ta không trả lời vừa khiến bản thân thành người hẹp hòi, vừa khiến người ta chê cười cô ta là con đỗ nghèo khỉ mà còn vênh váo.

Cuối cùng, Giang Mạn Nhu vẫn nhận chiếc túi.

“Tìm nơi nào cùng uống một ly.” Đưa đồ xong, Trần Uyển Ước mỉm cười, nói ra mục đích của mình, “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

“Bây giờ còn có chuyện gì gây khó khăn cho cô được à?”

“Tôi muốn biết Giang Yểu là người thế nào.”

Trần Uyển Ước không ngờ có một ngày cô sẽ ôn hòa nhã nhặn ngồi trò chuyện với Giang Mạn Nhu. Có vẻ Giang Mạn Nhu còn chưa biết em gái mình đã làm gì, cũng không biết việc mình rơi đài chủ yếu là nhờ em gái, cho nên cô ta nói ra câu nào cũng đều đứng từ góc độ của người xem.

Đều là con một nhà, tại sao ông cậu Giang và vợ thích con gái lớn, khinh thường con gái nhỏ. Theo lẽ thường, cô ta hẳn phải vui mới đúng. Nghe được yêu cầu của Trần Uyển Ước, Giang Mạn Nhu mất tự nhiên nhìn, “Sao tôi biết ba mẹ tôi khinh thường nó từ lúc nào chứ.”

Trần Uyển Ước thản nhiên: “Không phải tự nhiên mà tôi cho cô chiếc túi đó, nếu cô chịu hợp tác, bao nhiêu chiếc túi tôi cũng cho được, ngược lại, tôi sẽ khiến cô không mua nổi cái nào dù nó chỉ có 9.9 tệ.”

Câu này thành công hù dọa Giang Mạn Nhu. Cô ta biết Trần Uyển Ước không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô ta, một chiếc túi xách được coi như điều kiện để đổi lấy chuyện mà cô ta biết thôi.

Có thể cô ta không biết Giang Yểu thế nào thật.

“Tôi nhớ từ lúc nhỏ, mọi người đã không thích chơi với Giang Yểu.” Giang Mạn Nhu vừa nhớ lại vừa nói, “Nó mặc những bộ đồ kỳ lạ, hơn nữa còn phá phách. Mặc dù con nít đều thích chơi mấy trò kỳ quái nhưng không có ai giống như nó hết…”

“Giống như….?”

“Nó sẽ giết mèo con ngay trước mặt mèo mẹ, sau đó vứt xác cho mèo mẹ.”

“Tại sao?”

“Ai mà biết.” Giang Mạn Nhu nhún vai, “Mặc dù bọn tôi cũng thích đùa giỡn nhưng nghịch lắm là ném mèo thôi, tuyệt đối không làm như nó.”

Bởi vì đều là con nít nên cách quậy phá cũng giống nhau, hành động của Giang Yểu chỉ có thể nói là hơi bạo lực thôi. Phụ huynh và bạn bè không quan tâm, làm chị tự nhiên cũng cảm thấy rất bình thường.

Giang Yểu giống như một nữ quỷ, thích mặc đồ kỳ lạ, cô ta còn thích ngẩn người trong những góc u ám, có lúc đột nhiên bật cười khiến người khác sợ. Dù nhìn vẻ ngoài, cô ta khá đáng yêu nhưng ít nhiều gì cũng khiến người ta chịu không nổi khuôn mặt khác của cô ta.

Giang Yểu còn thích những món đồ chơi Nhật Bản mang phong cách quái dị ghê tởm. Một ngày nọ, cô ta bị ba mình phát hiện, ông cậu Giang cứ nghĩ mình làm ăn sa sút là vì Giang Yểu nên chửi mắng cô ta, coi Giang Yểu là đứa dị dạng.

Trên thực tế, cô ta đúng là dị dạng thật.

“Nữ quỷ kì dị.” Trần Uyển Ước nhấp một hớp trà, thong thả nói lại mấy chữ này, “Không biết cô ta còn có thể tạo nên sóng gió gì nữa.”

Lần trước nhìn vẻ ngoài, Giang Yểu có vẻ đơn thuần vô hại, thậm chí còn giúp cô trả thù Giang Mạn Nhu. Trần Uyển Ước khó mà phân rõ là địch hay bạn. Dĩ nhiên, dù là chuyện gì, Giang Yểu không thể tổn thương tới cô. Người có thể bị nguy hiểm là Chu Tứ.

Trần Uyển Ước đã từng khuyên nhủ cậu ta rất nhiều lần rồi, nhưng Chu Tứ vẫn thờ ơ, bảo cô đừng nhúng tay vào. Mới đầu, Trần Uyển Ước còn nghĩ có lẽ cậu ta bị tình cảm làm đầu óc mê muội. Bây giờ nghĩ lại, với trí thông minh đó, không thể nào mà Chu Tứ không biết Giang Yểu là người thế nào.

Trần Uyển Ước không yên tâm, vẫn nên gọi cho Chu Tứ, hỏi thăm gần đây cậu ta thế nào.

Giọng nam bên kia lạnh nhạt, “Cô gọi có chuyện gì không?”

Trần Uyển Ước: “Không có gì cả, chỉ muốn biết dạo này cậu đang bận rộn chuyện gì ấy mà”

Chu Tứ: “Chuyện kết hôn.”

Trần Uyển Ước: “? ? ?”

Chu Tứ: “Thiệp mời buổi chiều chắc sẽ đến chỗ cô.”

Trần Uyển Ước: “Khoan đã… cậu đang giỡn phải không? Sao cậu có thể lấy Giang Yểu chứ?”

Chu Tứ: “Ai nói tôi lấy Giang Yểu?”

Trần Uyển Ước: “Nhưng cậu vừa nói…”

Chu Tứ: “Cô dâu không phải cô ấy.”

Trần Uyển Ước: “…”

Cô càng bối rối hơn. Giới trẻ bây giờ kết hôn tùy tiện như vậy à?

Mới vừa đây cậu ta còn làm Trần Uyển Ước nghĩ hai người bọn họ yêu nhau đến mức sống chết bên nhau, sao thoắt cái lại tạm biệt nhau rồi? Hơn nữa Chu Tứ còn sắp kết hôn?

“Chuyện kết hôn quan trọng như vậy sao không nói cho bọn chị biết?” Trần Uyển Ước nói nhanh hơn, “Chị còn phải chuẩn bị cho hai đứa tiền mừng, phong tục kết hôn cũng phải hoàn tất.”

Cô không rành phong tục cưới hỏi lắm, chỉ biết ngoại trừ tiền mừng thì còn phải đưa lễ, trang sức và nhẫn. Hôn lễ cũng tương đối rườm rà phức tạp. Một mình Chu Tứ có thể sắp xếp hết được không?

Mấu chốt nhất là, cô làm chị lại không biết cô dâu là ai. Nếu không phải Giang Yểu, vậy thì là con gái nhà nào?

Trần Uyển Ước còn muốn hỏi kỹ thì lại nghe đầu bên kia truyền tới âm thanh cái gì đó ngã xuống đất, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Giang Yểu. Bên kia không phải chỉ có một mình Chu Tứ, có thể là đang gây gỗ, nghe hết sức hỗn loạn.

Trận hỗn loạn cũng không khiến Chu Tứ gấp gáp, cậu ta bình tĩnh nói với cô: “Hôm khác lại nói tiếp.”

Điện thoại bị ngắt, Trần Uyển Ước khó mà không ngạc nhiên. Tin tức động trời vừa rồi khiến cô khó bình tĩnh, cũng không biết bây giờ mình phải làm gì. Có vẻ Chu Tứ nói đúng, cô không cần quan tâm chuyện này.

Giang Yểu phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều, Chu Tứ không cho cô xen vào là chuyện bình thường, nhưng có vẻ Hạ Kỳ Sâm đang biết gì đó.

Nhất là lúc cô thẳng thắn thừa nhận mình là người viết chữ “Y” khiến cả thành phố hoảng sợ, Hạ Kỳ Sâm ngược lại không kinh ngạc gì. Chuyện này mà anh còn biết thì cô còn giữ được bí mật gì?

Chu Tứ chỉ vừa nói muốn kết hôn, cô không tin là Hạ Kỳ Sâm đã biết rồi. Trần Uyển Ước không chần chừ quá lâu, gọi ngay một cú điện thoại.

“Chồng…”

Giọng nam bình tĩnh: “Sao thế?”

Trần Uyển Ước: “Em muốn nói cho anh nghe một bí mật động trời.”

Hạ Kỳ Sâm: “Bí mật gì?”

Trần Uyển Ước: “Anh nghe xong đừng hốt hoảng nhé, cũng đừng há hốc mồm.”

Hạ Kỳ Sâm: “Chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Trần Uyển Ước: “Chuyện tốt.”

Hạ Kỳ Sâm: “Em tăng cân à?”

Trần Uyển Ước: “… Cút.”

Có vẻ theo góc độ của anh, cô mập là chuyện tốt.

Hạ Kỳ Sâm không chán khi nghe Trần Uyển Ước gợi ý từng chút một, còn ra vẻ như chuyện ghê lắm nhưng mãi mà cô không nói bí mật là gì. Như vậy có thể thấy, cái bí mật này cũng không động trời lắm.

“Uyển Uyển.” Hạ Kỳ Sâm cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Rốt cuộc có chuyện gì, em cứ nói thẳng đi.”

“Chu Tứ sắp kết hôn rồi.”

“Ừ.”

“Đối tượng kết hôn không phải Giang Yểu.”

“Ừ.”

“Sao anh không kinh ngạc?”

“… Em bảo anh đừng hoảng hốt mà?”

“Vậy anh cũng đừng bình thản vậy chứ? Em mới mang thai chưa được bao lâu mà, sao anh đã qua loa lấy lệ với em vậy rồi?”

“… Anh không có.”

“Anh còn không chịu thừa nhận.”

Nếu cứ thế này thì Hạ Kỳ Sâm cảm giác mình có thể tranh luận với vợ một ngày một đêm. Quan trọng là anh nói không lại cô. Những suy luận vô lí của cô sẽ thắng được suy luận logic của tất cả mọi người.

“Em không biết, mới nãy anh còn trả lời cho qua chuyện. Lúc anh ừ không nghĩ tới cảm nhận của em à? Bí mật lớn thế mà anh không hề ngạc nhiên gì cả.”

“Vậy em nói lại lần nữa đi.”

“Em nói lại rồi anh có trả lời qua loa lấy lệ nữa không?”

“Không đâu.”

“Chu Tứ sắp kết hôn rồi.”

“Đỉnh thật.”

“…”

“Uyển Uyển, thế này là trả lời nhiệt tình rồi đúng chưa?”

Bíp ——

Trần Uyển Ước cúp luôn điện thoại. Đúng thật, từ khi cô mang thai, chó cỏ càng ngày càng chán sống, luôn tìm cách chọc cô…..

Sau khi đào được một ít thông tin từ Giang Mạn Nhu, Trần Uyển Ước tới tiệm cà phê mèo. Nghe Thu Đường nói, có lẽ do trời đã vào đông nên gần đây tiệm cà phê làm ăn rất được, có lúc cuối tuần còn có người xếp hàng chờ vào tiệm.

Trần Uyển Ước tới tiệm cũng không nhàn rỗi, mặc dù có thai nhưng cô giúp được gì thì giúp, lâu lâu cũng giúp gọi món. Tiệm có tuyển thêm mấy cậu trai phụ trách pha latte, ai cũng đẹp trai, đều là sinh viên đại học, lúc không đi học sẽ tới phụ, tính tiền theo giờ.

Bọn họ còn nhỏ, Trần Uyển Ước cũng không cần e dè, có lúc cô và bọn họ còn nói đôi ba chuyện.

“Lương mỗi tiếng ba mươi tệ cũng ổn lắm, đủ tiền để tụi mình trang trải một tháng rồi.”

“Đúng, bà chủ cũng tốt bụng, bây giờ ít ai vậy lắm.”

“Nhưng mà nhân viên tiệm cà phê kế bên được trả 50 tệ một tiếng, hơn nữa không cần pha cà phê, chỉ ở trong tiệm chơi chơi là được.”

“Có chuyện tốt vậy à?”

“Chỉ có cái là ông chủ chỉ tuyển nhân viên nam, không biết tại sao nữa.”

“Không lẽ ông chủ là gay?”

Tiếng nghị luận không ngừng phát ra, Trần Uyển Ước vểnh tai, nghe là biết. Ông chủ tiệm cà phê kế bên là Từ Nam Chung. Anh ta muốn thu nhân viên từ tiệm của Thu Đường? Còn chỉ lấy nhân viên nam? Chắc chắn không phải gay, anh ta muốn loại bỏ tình địch thôi.

Cái ý nghĩ bá đạo này chỉ có anh ta mới nghĩ ra được.

Thu Đường lại không để ý thấy sự thay đổi trong kinh doanh của tiệm mình, cô ấy vùa làm việc vừa nói: “Uyển Uyển, cậu và Hạ tổng đã nghĩ ra tên con chưa?”

“Nghĩ xong rồi.”

“Tên gì?”

“Nếu là con gái thì tên Hạ Thanh Ngữ.”

“Thanh Ngữ? Nghe cũng văn chương lăm, vậy nếu là con trai thì sao?”

“Hạ Nhị Cẩu.”

“…”

Đã hiểu, gia đình trọng nữ khinh nam, đặt tên con mà cũng tùy tiện như vậy.

Liên quan tới chuyện tên tuổi, đầu tiên Trần Uyển Ước đã vắt hết đầu óc ra suy nghĩ tên con gái, tới tên con trai thì phát hiện đã dùng hết chất xám, cho nên cứ lấy đại một cái.

So sánh thử thì tên con gái khá ổn, giống như phụ nữ đi mua sắm tìm được quần áo thích hợp vậy.

“Tạm thời chưa biết, chờ con ra đời rồi nói sau.” Trần Uyển Ước suy tính một lúc, “con gái tên Thu Tự đơn giản lại dễ đọc, cũng hay lắm. Cậu chờ con ra đời mới nghĩ tên hay chọn trước?”

Nhắc tới Thu Tự, vẻ mặt Thu Đường thoáng nét buồn, cô trả lời: “Chọn trước.”

Trần Uyển Ước vốn không cảm thấy cái tên này có ý nghĩa gì sâu xa, chợt nghe bạn mình nói đặt tên trước, cô đột nhiên liên tưởng đến chữ “Tự” cùng âm với chữ “Từ”.

Vậy là…

Ban đầu, Thu Đường không hề thu mình lại như bây giờ. Trần Uyển Ước đột nhiên cảm thấy hai người này thật ngốc, cứ âm thầm làm chuyện của mình…

Bận cả một ngày, lúc Thu Đường nghỉ ngơi, Lâm Nhiên lập tức tới bắt chuyện, thân thiết gọi chị à chị ơi. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu trai, Trần Uyển Ước cảm thấy Từ Nam Chung là cái thá gì, Lâm Nhiên đáng yêu mới làm người ta vui vẻ.

“Em trai à, năm nay em bao nhiêu tuổi?” Trần Uyển Ước hỏi một câu. Lâm Nhiên cười xấu hổ, giơ hai ngón tay, “Khoảng hai mươi ạ.”

“Vậy em biết Thu Đường bao nhiêu tuổi không?”

“Biết ạ.” Lâm Nhiên không ngần ngại, tiếp tục cười, “Nhưng trong mắt em, chị ấy vẫn còn là cô bé chưa biết chăm sóc bản thân mình.”

“Chị đâu có vậy đâu.”

“Mỗi ngày chị đều mở cửa tiệm đúng giờ, cho mèo ăn đúng giấc nhưng không biết uống thuốc đúng cử gì cả.” Lâm Nhiên nghiêm túc, “Em rất lo lắng cho chị, khi đi học cũng mãi nghĩ về chị.”

Giọng Lâm Nhiên sáng rỡ như ánh mặt trời, người nghe cảm thấy vui tươi.

Trần Uyển Ước sâu xa “à” một tiếng, nhìn Thu Đường, “Tớ cảm thấy Lâm Nhiên rất quan tâm cậu đấy. Nếu chưa lấy chồng, tớ cũng muốn tới mấy trường đại học tìm cậu bạn trai cún con đáng yêu.”

Thu Đường kinh ngạc: “Uyển Uyển?”

Trần Uyển Ước: “Dù sao cũng không thèm lấy một tên đàn ông già, một lần dại là thấm suốt đời, mỗi ngày đều bị nhắc nhở cách ăn cách mặc, còn nghiêm hơn cả cha ruột.”

Thu Đường: “Chuyện này…”

Trần Uyển Ước: “Tìm một người nhỏ tuổi hơn mình, có thể nghe cậu ta nũng nịu, tốt biết bao nhiêu.”

Vẻ mặt Thu đường kinh hoàng, muốn nhắc bạn lại không biết nên nhắc thế nào, chỉ đành mặc kệ cô tiếp tục nói lung tung.

Trần Uyển Ước còn chưa cảm khái xong thì đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp quen thuộc của Hạ Kỳ Sâm: “Em nói thử xem, em muốn anh nũng nịu thế nào?”