Mượn Giống

Chương 88: Kết thúc (2)



Trong lúc Hạng Huân lái xe trên đường đã tiếp không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.

Từ khi thành lập trung tâm tới nay, không ít công ty quảng cáo mong muốn được hợp tác, thậm chí các nhãn hiệu quần áo trẻ em cũng gửi rất nhiều trang phục miễn phí sang.

Mới đầu Hạng Huân còn để trợ lý chọn, kết quả trợ lý kia lại có được phương thức liên lạc của những nhãn hiệu kia mà nhảy đi ăn máng khác. Hại Hạng Huân về sau không dám thuê trợ lý nữa, mọi việc cậu đều tự tay làm lấy, điều này cũng khiến cậu bận rộn mỗi ngày, thường xuyên không có thời gian ăn cơm, thậm chí còn đau dạ dày tới mức nhập viện.

Sau khi Phục Hoa, mỗi ngày cô đều dẫn theo con tới công ty đưa cơm cho cậu, giúp cậu sắp xếp tài liệu, giúp cậu lau dọn phòng làm việc, bắt Hạng Huân phải dành ít nhất nửa tiếng đồng hồ để nghỉ trưa, cô cũng hỗ trợ nhận mấy cuộc điện thoại, ghi thông tin lên giấy nhớ.

Ở trong mắt hai đứa nhỏ, chú Hạng Huân là một người cuồng công việc, mỗi ngày đều rất bận, lại lành lùng hết chỗ nói, không giống như ba luôn cười vui vẻ.

Nhưng Hạng Huân đối xử với bọn chúng cực kỳ tốt, cậu sẽ mua cho Hạng Vũ một chiếc dương cầm rất đắt tiền, sẽ dạy Hạng Vũ cách chơi đàn, sẽ thiết kế cho Hạng Thần một phòng sách, ba bức tường xung quanh được vây kín bởi giá sách.

Nhưng Hạng Huân cũng rất nghiêm khắc, khi Hạng Vũ phạm lỗi, cậu sẽ phạt cô suốt một giờ, không cho bất kì một ai giúp đỡ, sẽ phạt cô nhóc trong vòng một tháng không được mua bất kì món đồ chơi mới nào. Cô nhóc cũng đã viết đến sáu bản kiểm điểm rồi.

Sau khi đến nhà ông bà nội, Hạng Vũ đứng ở cửa nhận sai, còn chạy tới ôm bà. Mẹ Hạng tất nhiên không giận, cười tủm tỉm kéo hai đứa nhỏ vào trong, cho bọn chúng đồ ăn vặt.

Ba năm trước Hạng Huân đã nói với ba mẹ mình bị vô sinh, cậu không thể sinh con, cũng không muốn kết hôn.

Lúc ấy ba mẹ Hạng mới đang đắm chìm trong tin tức trong nhà sắp có thêm một đứa cháu trai, đột nhiên nghe con trai nói không sinh được con, không muốn kết hôn, suýt nữa đã ngất đi. Cũng may con trai cả và con dâu đã có đầy đủ cả trai lẫn gái, bọn họ cũng được an ủi phần nào, ít nhất Hạng gia sau này không bị chặt đứt hương khói.

Chỉ là đứa con trai nhỏ này tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công, vậy mà lại không thích phụ nữ. Ba mẹ Hạng phụ không đành lòng, nhưng loại chuyện này không tiện đi hỏi người khác, hai ông bà cũng sợ làm tổn thương tới tự tôn của cậu.

Cứ vậy đã qua ba năm, mẹ Hạng thấy Hạng Huân yêu thương con Hạng Chấn như con đẻ, bà càng cảm thấy chua xót. Nếu cơ thể Hạng Huân không có vấn đề gì, cậu cũng đã có thể sinh ra mấy đứa nhóc đáng yêu như vậy.

"Con đừng làm việc quá vất vả, chú ý đến thân thể." Đưa Hạng Huân ra cửa, mẹ Hạng dặn dò cậu đủ thứ, "Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Con biết rồi." Trước khi đi, Hạng Huân cúi người ôm lấy bà, duỗi tay sửa lại mái tóc đã bạc đi một nửa, "Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Mẹ Hạng khẽ lau nước mắt, "Chỉ cần con sống tốt, dù không kết hôn mẹ cũng tán thành, con nhất định phải sống tốt."

Hạng Huân lái xe trở về, Hạng Vũ hỏi: "Chú ơi, vì sao chú không muốn kết hôn vậy? Chú không thích cô nào sao ạ?"

"Có."

"Vậy sao chú không kết hôn? Nếu chú không kết hôn sẽ không có em bé đâu." Hạng Vũ nghiêm trang nói.

Hạng Huân nhìn Hạng Thần ngồi ở ghế sau, sau đó nhìn về phía Hạng Vũ: "Chú có hai đứa là đủ rồi."

Hạng Thần ngồi phía sau bỗng nói: "Chú ơi, đợi sau này con lớn rồi, con sẽ kiếm tiền cho chú tiêu."

Hạng Vũ cũng nhanh nhảu vỗ ngực tỏ vẻ: "Con cũng thế."

Hạng Huân khẽ cong môi: "Được."

Cậu dắt theo hai đứa nhỏ vào nhà, Hạng Chấn đặt Hạng Vũ lên cổ chạy vào phòng khách, Phục Hoa cầm dép lê tới cho Hạng Huân đổi. Một tay Hạng Huân che mắt Hạng Thần, cúi đầu hôn Phục Hoa.

"Em về rồi."