Muốn Giấu Ánh Trăng Đi

Chương 8



Giữa tháng tư, trường trung học số 1 Nam Vu bắt đầu kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ 2.

Lần thi này, lớp 10,11,12 thi cùng nhau, chỗ ngồi theo phân phối của máy tính, tất cả đều lộn xộn. Thẩm Ý bị xếp tận lớp 12-2, vị trí của cô là chỗ trong cùng.

Khi Thẩm Ý đến, trong phòng đã có lác đác vài người, cô đi vào, lập tức thu hút sự chú ý.

“Đù, trường học mình có em gái đẹp thế à. Sao trước kia tao chưa từng gặp?” 

“Hình như mới đến, nhìn giống lớp 10.” 

“Hot girl các lớp 10 tao đều biết mà, chưa thấy em đó bao giờ.” 

“…..”

Thẩm Ý đang cúi đầu sắp xếp hộp bút, mấy nam sinh vây lại nói chuyện với cô, nhưng phát hiện đối phương không phản ứng gì, cảm thấy hơi khó chịu: “Đàn em, đừng lạnh lùng như thế chứ.”

Thẩm Ý vừa ngẩng đầu, phát hiện có người vây xung quanh mình, nhìn miệng mấy người đó lúc đóng lúc mở, vội đưa một tờ giấy qua: “Ngại quá, tai mình không nghe thấy, các bạn có chuyện gì thì viết lên giấy nhé.”

Mọi người hơi kinh ngạc, đánh giá cô thêm vài lần, thầm nghĩ lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.

Trong đó có một nam sinh mặt ngựa vui cười nói: “Đậu xanh, người khuyết tật cũng thi vào trường số 1 chúng ta được à?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên một cái chân từ bên cạnh gạt hắn ngã sấp mặt trên đất.

“Thằng láo toét nào dám đá tao……?”

Mặt ngựa luống cuống tay chân bò dậy, ôm bụng đang định tức giận, nhưng vừa thấy người đến, tiếng chửi bậy lập tức kẹt trong họng không thốt ra được.

“Cản đường ông đây.” Một tay Kỳ Yến đút túi, một tay xách theo túi đựng bút, cà lơ phất phơ đứng đó, tầm mắt lạnh lùng nhìn đám người xung quanh một vòng, chậm rãi đến vị trí phía trước Thẩm Ý ngồi xuống.

Mấy nam sinh đi cùng sợ đến mức mặt tái nhợt, nhanh chóng kéo mặt ngựa: “Đi mau đi mau.” 

“Chọc phải hắn thì tiêu mất.”

Thẩm Ý hoàn toàn không biết có chuyện gì đã xảy ra, đám người vốn đang ríu rít như gặp kẻ địch vội vàng tản ra, cô thấy kỳ quái, lấy nắp bút chọc chọc Kỳ Yến phía trước: “Sao cậu đánh anh ta thế?”

Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại, không có chút trách cứ nào, cũng không chút sợ hãi, đơn giản chỉ là tò mò. Kỳ Yến định mặc kệ cô, nhưng lưng bị nắp bút chọc đến ngứa, anh quay đầu trừng cô một cái.

Thẩm Ý cũng mở to mắt nhìn anh.

Kỳ Yến vớ giấy bút qua viết viết.

“Nhìn thấy hắn thì khó chịu.”

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu nói viral trên mạng.

“Đánh hắn thì đánh hắn, còn phải chọn ngày à?”

Thẩm Ý đọc xong, cười cong cả mắt.

Lúc này đến lượt Kỳ Yến khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”

“Chắc chắn do bọn họ ăn nói không đúng mực, cậu mới đánh họ.” Thẩm Ý nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Mẹ kiếp!” Kỳ Yến rủa thầm một tiếng, nghiêng mặt đi.

Chỉ nghe giọng nói mềm mại của Thẩm Ý: “Cảm ơn cậu.”

Ngón tay cầm bút của Kỳ Yến căng chặt, nhanh chóng liếc cô một cái rồi quay người đi.

Đúng 9 giờ bắt đầu thi. Môn đầu tiên là Ngữ văn.

Thẩm Ý không giỏi Ngữ văn lắm, cô vùi đầu làm rất lâu, khi viết xong thì chỉ còn hơn mười phút. Ai ngờ vừa nhấc đầu, vị trí phía trước đã trống không từ lâu.

Thẩm Ý nghĩ thầm, xem ra thành tích Ngữ văn của bạn cùng bàn khá được, còn có thể nộp bài thi trước.

Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên nhìn thấy giấy thi trên bàn anh không hề lật qua, giáo viên giám thị cũng mặc kệ, lại nhìn kỹ một chút, ngoại trừ tên, tờ đáp án và tờ giấy thi trống trơn.

Thẩm Ý: “……”

Thi mấy môn tiếp theo, Thẩm Ý dành chút tâm tư quan sát Kỳ Yến, phát hiện lúc thi anh toàn ngủ, trường học quy định chỉ được nộp bài thi trước nửa giờ kết thúc giờ thi, anh đều là người đầu tiên ra khỏi phòng thi trước nửa giờ một cách chuẩn xác nhất.

Hơn nữa, một chữ cũng không viết.

Thẩm Ý đột nhiên hiểu rõ, vì sao anh lại là top 1 từ dưới lên trong lớp.

Kỳ thi tháng kết thúc vào thứ sáu, thứ bảy trường tổ chức đi thực tiễn xã hội, đi vườn bách thảo trong thành phố. Ai cũng phải đi.

Địch Miên Miên biết tin này trước khi thi tháng, đã hưng phấn đứng ngồi không yên từ lâu, đầu tiên thu dọn cặp sách, kết thúc môn thi cuối cùng thì lập tức lôi kéo Thẩm Ý đến thẳng siêu thị.

Trường học nói là thực tiễn xã hội, thật ra là cho học sinh thả lỏng. Tất nhiên phải mua nhiều đồ ngon qua bên đó ăn dã ngoại.

Thẩm Ý cũng chọn rất nhiều đồ ăn vặt cô thích, ngày hôm sau, đeo cặp sách căng phồng lên xe buýt.

Cô và Địch Miên Miên đến muộn, chỗ ngồi phía trước đã đầy, hai người đành phải ngồi xuống ghế thứ hai từ dưới lên, Thẩm Ý nhìn thấy Kỳ Yến ngồi cuối cùng, hôm nay anh không mặc đồng phục, chỉ mặc đồ thể thao thoải mái, đội mũ lưỡi trai, vài sợi tóc lòa xòa cạnh tai, trong sự lười biếng có khí chất rạng ngời của thiếu niên.

Thẩm Ý nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Kỳ Yến lại như không nhìn thấy, quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sau khi ngồi xuống, Địch Miên Miên nhắn tin cho cô: “Ý Ý, cậu đắc tội đại ca à? Sao mấy ngày nay cậu ta lạnh nhạt với cậu thế?”

Tuy nói với ai đại ca cũng lạnh nhạt, nhưng Địch Miên Miên cảm thấy, anh đối xử với Thẩm Ý không giống thế, rốt cuộc thì đại ca nhận lấy thuốc chống viêm và urgo, còn ăn kẹo đặc sản và kem của cô ấy, nữ sinh giao lưu nhiều nhất mỗi ngày cũng là cô ấy. Nếu là người khác thì đã bị đuổi đi từ lâu rồi.

Thẩm Ý cũng buồn bực chuyện này, trước khi thi tháng cô đã phát hiện. Cô cũng suy nghĩ, có phải cô chọc anh không vui ở chỗ nào không.

Vì thế Thẩm Ý lục tung cặp sách, lôi ra mấy cái thạch hút trái cây, chia cho mấy người ngồi cuối như Cố Ức, Trịnh Thuấn Đạo, Tạ Địch mỗi người một cái, sau đó đưa cho Kỳ Yến vị đào cô thích nhất.

Kỳ Yến lạnh lùng nói: “Tôi không cần.”

Thẩm Ý đọc hiểu khẩu hình của anh, nói: “Ăn rất ngon.”

Kỳ Yến mất kiên nhẫn nâng giọng: “Tôi bảo tôi không cần.”

Bạn học hàng phía trước tò mò quay đầu lại xem có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Ý cúi đầu, thu tay, ôm cặp sách bản thân, vẻ mặt mất mát uể oải. Kỳ Yến nhìn dáng vẻ cô, bắt đầu ngẫm nghĩ lại vừa nãy bản thân có hung dữ quá không. Ánh mắt anh ra hiệu người hàng phía trước đừng nhìn nữa, sau đó lôi điện thoại ra gõ chữ.

“Tôi thích vị quýt.”

Thẩm Ý nhận được tin nhắn, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, quay đầu cười với anh, một tay sờ sờ trong cặp, thất vọng nói: “Hết mất rồi, cái vị quýt cuối cùng vừa đưa cho Trịnh Thuấn Đạo.”

Kỳ Yến nói: “Không sao, tôi ăn của cậu ta là được.”

Nói xong, anh cướp thạch hút trái cây trong tay Trịnh Thuấn Đạo.

Vừa mới mở ra chuẩn bị ăn – Trịnh Thuấn Đạo: “???”

Xe buýt đi một tiếng mới đến vườn bách thảo.

Bạn học lớp 15 sau khi xuống xe phải tập hợp lại, ban cán sự cầm danh sách kiểm kê nhân số. Vốn dĩ Thẩm Ý đứng cuối cùng đám người với Địch Miên Miên, nhưng vừa quay đầu bỗng nhiên thấy một mình Kỳ Yến đi ra xa.

Cô nghĩ thầm, vườn bách thảo lớn gấp chục lần trường số 1, lỡ may anh lạc đường không tìm thấy lớp thì sao giờ.

Nghĩ như vậy, bước chân vô thức đi theo.

Kỳ Yến đi mấy chục mét, phát hiện có người theo sau, anh quay đầu, thấy là Thẩm Ý, hung dữ trừng cô một cái: “Đừng đi theo tôi!”

Bước chân Thẩm Ý dừng lại.

Nhìn qua sắc mặt anh tái nhợt, tay phải che vị trí dạ dày. Cô quan tâm hỏi: “Cậu đau dạ dày à?”

Sắc mặt Kỳ Yến càng khó nhìn: “Đừng quản chuyện của ông đây, tránh ra.” Anh xoay người bước đi nhanh hơn.

Thẩm Ý thấy anh phất tay, biết anh không muốn có ai đi theo, vì thế giảm tốc độ, bắt đầu giữ một khoảng cách với anh.

Kỳ Yến cảm thấy rất khó chịu, dạ dày như sóng cuộn biển gầm, nhưng anh không hề muốn thừa nhận anh say xe, anh thế mà lại say xe. Bạn cùng bàn lại cố tình cứ đi theo anh như cái đuôi nhỏ, thật phiền phức.

Thế nào, anh không cần mặt mũi à?

Đột nhiên, dạ dày bùng lên cảm giác muốn nôn mửa, rốt cuộc Kỳ Yến không nhịn được nữa, chạy như bay đến cạnh một cái thùng rác nôn ra.

Lúc này đã khá hơn nhiều, anh cong eo, đang định đứng thẳng dậy.

Bỗng nhiên, phía sau lưng bị một bàn tay mềm mại khẽ vuốt vài cái.

Cả người anh như bị điện giật, vẫy duy trì tư thế cứng đờ không dám nhúc nhích.

“Thế nào, tốt hơn chút nào không?” Người khởi xướng lại còn hỏi anh.

“Đã… Đã tốt.” Kỳ Yến nói.

Thẩm Ý lấy chai nước và mấy tờ giấy sạch trong cặp đưa cho anh. Kỳ Yến im lặng nhận lấy, đôi mắt không dám nhìn cô.

Cái chuyện mất mặt như vậy cuối cùng vẫn bị cô nhìn thấy.

Mẹ kiếp!

Thẩm Ý thấy sắc mặt anh đã tốt hơn, cũng yên tâm.

Kỳ Yến súc miệng, lấy khăn giấy lau khóe miệng, một tay gõ chữ nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Thẩm Ý ăn ngay nói thật: “Mình sợ cậu lạc đường.”

Kỳ Yến nghi ngờ cô đang đùa giỡn, nhưng nhìn qua đôi mắt long lanh nghiêm túc của cô gái nhỏ thì biết là cô nói thật. Vì thế anh càng muốn cười: “Kẻ mù đường như cô còn có thể lạc trong trường, bây giờ lại lo tôi lạc đường?”

Đôi tay Thẩm Ý kéo quai cặp sách, hơi ngượng ngùng cúi đầu: “A.”

Kỳ Yến hừ lạnh một tiếng, tay đút túi quay đầu về, vừa đi vừa nói chuyện: “Xem ra, thái độ của tôi với cậu tốt quá mà, cậu dám lên mặt với tôi. Người theo đuổi ông đây xếp hàng từ đây về tận trường nhưng ông đây không hiếm lạ, cậu đừng nghĩ rằng làm vậy có thể khiến tôi chú ý.”

Anh đi mấy mét rồi, quay đầu lại, Thẩm Ý vẫn ngơ tại chỗ, gõ chữ cho cô: “Ngơ gì nữa, đuổi theo.”

Thẩm Ý nhìn điện thoại, ngẩng đầu cười, còn chói mắt hơn so với mặt trời.

“Cmn.” Kỳ Yến tăng tốc bước chân.

Nhưng anh còn chưa đi bao xa, góc áo đã bị người ta kéo lại.

Thẩm Ý chạy chậm mới đuổi kịp anh, tay nhỏ lo lắng nắm chặt góc áo anh không buông: “Cậu đi chậm một chút, mình theo không kịp.”

Kỳ Yến hung dữ với cô: “Bây giờ sợ lạc đường. Buông áo ông đây ra, giữ khoảng cách.”

Thẩm Ý không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn cái miệng lúc đóng lúc mở của anh. Kỳ Yến rút góc áo trong tay cô ra, Thẩm Ý lại tóm lấy nhưng tóm được không khí, ngón tay lại kéo rơi dây tai nghe. Kỳ Yến cũng vươn tay với tai nghe, như vậy, vừa vặn mỗi người kéo một bên tai nghe.

Ừm, giữ khoảng cách.

Kỳ Yến quăng một đầu tai nghe vào trong túi, vừa đi vừa gõ chữ: “Cứ nắm vậy đi, giữ khoảng cách, hiểu không? Bạn trai cậu cho phép cậu đến gần nam sinh khác à?”

Thẩm Ý mờ mịt nói: “Bạn trai gì cơ?”

Kỳ Yến: “Cậu không có bạn trai?”

Thẩm Ý: “Không có.”

Kỳ Yến: “À.”

Anh không định nói chuyện thấy cô ngồi ở sau yên xe đạp của nam sinh ở cổng trường vào tuần trước, nói ra thì có vẻ anh sẽ giống bà tám.

Hai người quay lại chỗ dừng xe, bạn học lớp 15 đã giải tán, mười mấy người ngồi vây quanh dưới bóng cây, Đoạn Đắc Y đứng ở giữa, mặt mày hớn hở kể gì đó.

“Các cậu biết chưa biết chưa, vừa rồi mình nghe nói có người nhìn thấy ở ngay con đường cây xanh bên kia, không biết vì sao mà Thẩm Ý đắc tội đại ca, bị chỉ mũi mắng, hình như cậu ấy còn tranh luận, lập tức bị đại ca hung hăng tát vài cái, còn chưa xong đâu, đại ca dùng dây tai nghe trói chặt tay cậu ấy, rồi kéo tóc cậu ấy đi mấy chục mét!”

Kỳ Yến đứng sau cậu ta: “???”