Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 37: Cùng nhau về nhà



Diêu Lương nhìn Trịnh Khải, cuối cùng vẫn không nói gì mà quay đầu đi vào trong.

"Cậu đi hút thuốc à?"

Ngay khi Diêu Lương ngồi vào chỗ, Trương Dịch Văn cúi người lại gần, ngửi thấy mùi khói thì hơi cau mày.

Diêu Lương gật đầu, coi như trả lời.

"Hút thuốc không tốt đâu, rất dễ bị..."

Trương Dịch Văn bên này còn chưa lải nhải xong đã quay sang bên kia tán gẫu, không quên dặn dò Diêu Lương ngừng hút thuốc.

Có lẽ là do bạn bè tụ họp rất có không khí, Trương Dịch Văn không còn lạnh lùng như trước, nói năng cũng nhiều hơn.

Nghe Trương Dịch Văn nói hút thuốc có hại, Diêu Lương thấy hơi buồn cười. Dù sao mấy năm về trước, Diêu Lương là người đã thuyết phục Trương Dịch Văn hạn chế hút thuốc.

Lúc ấy họ còn ở bên nhau, nhưng hiện giờ chỉ còn lại mối quan hệ rối rắm.

Ngay khi Trương Dịch Văn rời đi, Lưu Ninh tận dụng khoảng trống, ngồi xuống cạnh Diêu Lương.

"Hai người sao rồi? Nói rõ chưa?"

"Nghe nói cậu làm hỏng xe người ta?"

Lưu Ninh hỏi một câu, Diêu Lương cũng nối tiếp một câu. Nghe Diêu Lương hỏi, Lưu Ninh trừng mắt nhìn anh mà không nói được gì, như thể cậu ta rất ngạc nhiên khi Diêu Lương biết chuyện đó.

Diêu Lương nhìn vẻ mặt của Lưu Ninh liền biết lời Trần Lâm nói là thật, anh nhìn Lưu Ninh, chờ người nói tiếp.

"Tôi nghĩ anh ta đang ép buộc người khác, ai ngờ rằng con người thời nay thích lấy nó làm thú vui như vậy. "

Lưu Ninh liếc mắt sang một bên, bĩu môi kể đại khái sự tình.

Chỉ mấy câu, Diêu Lương có thể tưởng tượng được lúc đó Trần Lâm ngơ ngác như thế nào.

Khi Lưu Ninh định hỏi làm sao Diêu Lương lại biết chuyện này, thì nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa phòng, nghe tiếng nhìn theo, thấy Trịnh Khải đang đứng đó, mọi người đều nói Trịnh Khải rất bận, sao lại rảnh rỗi tới đây.

Diêu Lương nhìn theo hướng Vương Húc Thăng, thấy đám người kia ở đó, ly rượu trong tay gần chạm khóe môi thì dừng lại, kinh ngạc nhìn Trịnh Khải.

Trương Dịch Văn, Lưu Ninh, và Diêu Lương đều hiểu sự tình nên không dám nói gì, nhưng người khác không biết chuyện của hai người này, chỉ cho rằng bọn họ vẫn là anh em tốt dính chặt lấy nhau cả ngày như trước.

Giây tiếp theo liền nghe thấy ai đó không có mắt nói nhớ rõ quan hệ hai người này trước đây rất tốt.

Ngay khi những lời này vừa vang lên, mọi người hướng mắt về phía Vương Húc Thăng, gã lập tức điều chỉnh biểu cảm, nâng ly rượu, đi về phía Trịnh Khải:

"Đã lâu không gặp, cậu có khỏe không, uống một ly rồi nói, không uống không phải bạn bè."

Vương Húc Thăng đưa ly rượu trong tay cho Trịnh Khải, Trịnh Khải nhận xong cũng không uống, chỉ nhìn Vương Húc Thăng. Đám người bên này mắt tròn mắt dẹt nhìn bọn họ, trong một chốc chẳng ai nói điều gì.

"Xem ra là ngại ngùng, để tôi cạn trước."

Vừa dứt lời, Vương Húc Thăng đã uống cạn ly rượu trong tay. Mọi người nhìn thấy Vương Húc Thăng sảng khoái như vậy, tất cả đều vỗ tay la ó, còn mấy người Diêu Lương thì sắc mặt nghiêm trọng.

Gần nửa đêm, tiệc tàn. Cả đám hơn ba mươi người lúc này mới tách nhau ra, lúc ra về còn có mấy kẻ say khướt phải nhờ người đỡ, ra ngoài gió lạnh trò chuyện hơn mười phút, sau đó coi như ai về nhà nấy, còn có người hẹn Vương Húc Thăng lần sau gặp lại.

Sau cùng chỉ còn lại năm người, cảnh tượng có chút quen thuộc, Diêu Lương nhớ rõ cái đêm thời đại học đó bọn họ cũng uống đến nửa đêm. Khi ấy tất cả đều ngã xuống, không nói được mấy câu tỉnh táo. Nhưng bây giờ tỉnh táo, vẫn mơ hồ không rõ.

"Tôi muốn đi Úc."

Đứng ngây ngốc trong gió lạnh hơn mười phút, không ai nói chuyện, cuối cùng, chính Vương Húc Thăng là người phá vỡ sự im lặng.

Chỉ có Trương Dịch Văn và Lưu Ninh kinh ngạc, Diêu Lương nói câu thuận buồm xuôi gió, trong khi Trịnh Khải chỉ nhìn Vương Húc Thăng, mặt không biểu cảm.

"Sao cậu không nói sớm?"

"Khi nào bay?"

Trương Dịch Văn và Lưu Ninh vừa định thần đã người một câu ta một câu oanh tạc Vương Húc Thăng, mà Vương Húc Thăng cũng kiên nhẫn, trả lời từng câu một.

"Đêm mai, đừng tới tiễn tôi, phiền lắm, nhất là cậu đó, Trương Dịch Văn, cậu thích nhất mấy trò này."

Vẫn thiếu đánh, Trương Dịch Văn miệng mắng tên nhóc thối, tay vỗ vào sau gáy Vương Húc Thăng như trước đây.

Lưu Ninh cũng hùa theo làm ầm ĩ, chờ cả ba ồn ào xong mới nói với Vương Húc Thăng một câu bình an.

"Được rồi, như vậy đi, tạm biệt, có duyên gặp lại nha các bạn của tôi."

Vương Húc Thăng lướt nhanh chữ bạn ấy, không chú ý sẽ không nghe rõ.

Nhớ mấy lời Vương Húc Thăng nói trong nhà mình mấy ngày trước, Diêu Lương cảm thấy hơi lo lắng.

Từng là tình nhân say đắm, đến cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc bằng hai tiếng bạn bè.

Diêu Lương lại nghĩ đến anh và Trương Dịch Văn, bọn họ không tốt hơn người khác là mấy, sau cùng có lẽ còn không thể làm bạn.

Gió lạnh thổi qua, len vào ống tay áo, lạnh đến mức khiến người ta co rút lại theo bản năng. Diêu Lương nhìn về phía Trương Dịch Văn, hắn đứng ở đó khẽ run lên, nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng khi đó của Trương Dịch Văn, thật là trùng hợp.

Vương Húc Thăng túm chặt áo khoác, tạm biệt bọn họ trước khi rời đi, Trịnh Khải ở một bên nói:

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Vương Húc Thăng dừng lại, suy nghĩ vài giây rồi đồng ý, cả hai cùng nhau rời đi.

Khi Lưu Ninh thấy Trịnh Khải bọn họ đi rồi liền nói có việc đi trước, nhất thời chỉ còn lại Trương Dịch Văn và Diêu Lương.

"Đi thôi, chúng ta cũng về đi."

"Tôi đưa cậu về."

Trương Dịch Văn không hiểu câu chúng ta cũng về đi của Diêu Lương có ý gì, hắn còn tưởng rằng Diêu Lương muốn đưa nhau về nhà.

"Ý tôi là chúng ta cùng nhau về nhà."