Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2065



Chương 2065:

Xuống lầu đem giày ném đi, đi mua đôi mới, khiến bản thân vui vẻ hơn.”

shia na ” Lam Hân cười cười, “Phi Phi, ý tưởng này của cô rất tốt, nhưng mà chuyện này tôi muôn chuẩn bị cho mẹ tôi, cũng mua đồ mới thì rất luyễn tiếc.”

Lam Hân vừa nói vừa vui vẻ rời đi.

Ba người ở bên trong: “…… 7 Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lục Hạo Thành thờ ơ, lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra tôi tới không đúng lúc lãm, chờ các người xong việc tôi lại tiền vào.”

Âu Cảnh Nghiêu xoay người muốn rời đi, Lục Hạo Thành nhanh chóng gọi anh lại: “Chờ đã, anh tới đúng lúc lãm. “

Lục Hạo Thành vô tình dùng sức, đầy Trần Tịnh từ trên người mình xuông.

Trần Tịnh cho rằng thắng lợi, đâu nghĩ được Lục Hạo Thành sẽ làm như vậy.

“A…” Bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuông đât, cô ta đau nhe răng nhêch miệng.

Ngước mắt lên, vẻ mặt bất mãn nhìn Lục Hạo Thành.

Nhưng lục Hạo Thành trên mặt không chút thấy đổi, cô ta giống như không khí không tồn tại.

Không biết vì sao, nhìn thấy Lục Hạo Thành như vậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua Trần Tịnh trên mặt đất, không khỏi nồi lên một tia đồng tình.

Cô ta can đảm thật, nơi đó, chỉ thuộc về một mình Lam Hân, mà cô ta cũng dám ngồi lên.

Chỉ thấy cuối cùng anh ấy ý vị thâm trường nhìn cô ta một cái.

Yên lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Hạo Thành, càng là Lục Hạo Thành như vậy, càng tức giận.

Anh ấy khẽ thở dài, đáy mắt phức tạp hiện lên.

“A Thành, sao anh có thể đầy người ta như vậy, rất đau đó.” Ánh mắt tràn ngập oán hận của cô ta nhìn anh.

Chỉ cần một cái, lòng cô ta đã run tây, dần dần phát hiện trong đôi mắt lạnh lùng của anh, dĩ nhiên là lệ khí đáng Sợ tràn ra.

Khi ánh mắt. hai người chạm vào, đôi mắt lệ khí của Lục Hạo Thành ngược lại toát ra một tia trêu chọc không ngừng phát hiện.

Trong lòng Trần Tịnh lạnh lẽo, không khỏi rũ mát không nói, trong ánh mắt tựa như bị che khuất một tầng Sương mù như có như không, khóe mắt dần dần âm ướt, bắt tri bất giác trượt xuông vài giọt nước mắt trong suốt.

“A Thành, thực xin lỗi, tôi có phải đã ˆ làm sai hay không. ” Lúc Trần Tịnh khóc có vài phân động lòng người, cô ta trời sinh rất biệt diễn kịch, giờ phút này cũng nhìn ra được lệ khí trên người Lục Hạo Thành tản mát ra rất đáng sợ.

Lục Hạo Thành vẻ mặt âm nộ, cười lạnh nói: “cô sai rồi, hơn nữa sai đến nỗi khiến cho Trần gia các cô không còn gì. “

Trần Tịnh đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt đẫm lệ nghi hoặc nhìn anh.

Âu Cảnh Nghiêu: “Còn nói nhảm, Lam Lam không cân nữa đâu. “

Lục Hạo Thành trừng, mắt nhìn anh: “Vậy y mạng tôi, anh nói tôi có thê không cân sao? Nha đầu này lần này tức giận, tôi chỉ muôn dùng đủ cách đề khiến cho cô ấy tha thứ cho tôi, bây giờ tôi đang nghĩ đầy. “

Lục Hạo Thành sắc mặt phẫn nộ nhìn thoáng qua Trần Tịnh ra m khổ sỏ, mang theo nguy hiềm trí mạng.

Trần Tịnh run ‘ rẫy, toàn thân căng thẳng, luôn cảm thấy trời sẽ sụp đồ.

“Đi bỏ vụ án của Trần gia, mua lại công ty, đưa cho Lam Lam, vừa lúc – trong khoảng thời gian này cô ây muốn bắt đầu kinh doanh, cho cô ấy chơi đi.”