Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2062



Chương 2062:

“Lam Lam, thật sự không có việc gì, tôi đi ra ngoài làm việc.”

Ninh Phi Phi mang theo cùng ý cười giông như bình thường, chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Quay người lại, hốc mắt cô liền đỏ lên, cô lưu luyến không muốn rời khỏi nơi này.

Lam Lam cũng rât tôt, đôi với cô cũng rât quan tâm, công việc cũng tốt, là công việc mơ ước mà cô vần luôn hãng khao khát.

Tiền lương cũng cao, thưởng cuối năm cũng rât cao, tật cả đêu tôt đẹp mỹ mãn như vậy, mà ngày mai cô lại phải rời đi, thật sự rât khô sở.

Sau khi Ninh Phi Phi ra ngoài, Lam Hân cũng không đề ý đến Lục Hạo Thành, trực tiếp đi tới ban công thông khí.

Đáng chết Lục Hạo Thành, anh tối hôm qua lại…… lông ngực Lam Hân thây khó thở.

Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng cô đơn của cô, cũng muốn điên rồi.

Việc này như thế nào lại càng lúc càng rồi rắm như vậy chứ.

Lục Hạo Thành phẫn nộ đập nhẹ lên bàn làm việc, không có tâm trạng làm việc.

“Giám đốc Lục.”

Một giọng nói nũng nịu chợt truyền đến, toàn thân Lục Hạo Thành khẩn trương nhìn thoáng qua Lam Hân đang đứng trong phòng trà.

Loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô.

“ Giám đốc Lục.”

Trần Tĩnh mặc bộ váy bó sáng màu đỏ rực, giọng nói đây nũng nịu, nghe vào khiên xương côt người ta đêu ngứa ngáy.

Chiếc váy ôm sát lộ ra đôi chân thon dài tinh tê, một mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ quyên rũ thả sau vai, trên mặt là lớp trang điểm tinh xảo, cả người trông qua thật quyền rũ động lòng người, đặc biệt là đôi môi tô sắc son đỏ thuần ma mị kia, cười khanh khách mà nhìn Lục Hạo Thành.

Ánh mắt Lục Hạo Thành trầm xuống, lạnh nhạt hỏi: “Cô tới đây làm gì?

Về chuyện hợp tác tôi đã ,bàn bạc xong với giám đốc Trần rồi.”

“Hang… ” Trần Tĩnh cười cười, Giám đốc Lục, anh thật là vô “Án chẳng lẽ giám đốc Lục nhìn không ra được sự yêu thích của tôi với giám đốc Lục tựa như chim di trú nhận định phương hướng nhà, dù có đi ngang qua những nơi âm áp khác đều sẽ không nghỉ chân, chỉ biết vì giám đốc Lục mà dừng lại thôi sao.”

Trần Tĩnh một bên nói, vừa đi thẳng về phía Lục Hạo Thành, cô ta cô cười thật quyến rũ, ngược lại lộ rõ nêp nhăn trên trán.

Lục Hạo Thành cũng lười không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

“ Giám đốc Lục, tối hôm qua cảm giác anh cho tôi chính là lãng mạn siêu cấp vũ trụ đó.”

Trân Tĩnh ám chỉ khoảnh khắc tôi hôm qua Lục Hạo Thành bảo vệ cô ta trong nháy mắt kia, cũng chỉ trong khoảnh khắc như Vậy, trái tim cô ta đã đặt trên người anh rỗi.

Lam Hân lúc này đang ở ngay gian phòng trà càng nghe càng khó chịu.

Cái gì?

Lãng mạn siêu cấp vũ trụ?

Hah3…… Lục Hạo Thành anh cũng chưa từng dành cho cô sự lãng mạn nào siêu cập vũ trụ đâu.

Lục Hạo Thành không nói lời nào, chỉ là nhìn bóng dáng mơ hồ nơi phòng trà xa xa.

Cô nhóc này là cố ý đứng một bên để nghe trộm đi.

Cho nên, tin tức vừa rồi đã bị cô nhìn thấy rồi.